"Thôi miên" là một năng lực có khoảng cách hiệu quả cực kỳ nhỏ, mỗi lần muốn sử dụng bắt buộc phải tiến vào phạm vi cách kẻ địch năm mét, còn phải tiếp xúc bằng mắt, những khi tinh thần của đối phương mở rộng ra ngoài, nối liền với người khác, cùng chìm vào trong một ảo cảnh, người thôi miên có thể thông qua việc ảnh hưởng vào ảo cảnh để làm chút "thôi miên" đơn giản.
Nói đơn giản thì chính là, đầu tiên "thôi miên" bản thân, thay đổi ảo cảnh tương ứng của chính mình, sau đó thông qua việc nối tiếp tinh thần để ảnh hưởng lên ảo cảnh của người khác, lợi dụng sự thay đổi của ảo cảnh để gieo xuống "ám chỉ" ở một mức độ nhất định.
Làm như vậy thì có thể đạt được hai hiệu quả:
Một là diễn thử trong ảo cảnh chân thật xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì,"quan sát" xem đám người mục tiêu sẽ ứng đối kiểu nào, có được năng lực gì;
Hai là làm vài hành vi "thôi miên" đơn giản có lợi cho hành động tiếp sau.
Thông qua hiệu quả thứ nhất, người đàn ông có quầng mắt thâm nặng này biết được phần lớn năng lực của Tịnh Niệm, đã tự thôi miên bản thân mình trước, làm cho một khi bản thân không còn ý thức con người nữa thì sẽ hóa thành một con vượn biết xu lợi tị hại mà bỏ chạy thật nhanh, và nói được tiếng người, dùng điều này để ứng phó lại "cõi Súc Sinh".
Mà lợi dụng hiệu quả thứ hai khiến gã làm cho Tịnh Niệm và Hứa Lập Ngôn chấp nhận có năm vệ sĩ, lặng lẽ giả mạo, thôi miên thêm vài "đồng bọn".
Christina thấy đối phương không trả lời, chỉ có thể cảm thán một câu:
"Hẳn là anh đã tìm thấy bản thân trong 'biển Khởi Nguyên', chỉ cần chiến thắng bản thân là có thể đi vào 'Hành lang Tâm Linh'."
"Cô cảm thấy thế nào thì là thế đó." Người đàn ông mắt thâm quầng cười, dời mắt rồi đi tới cửa phòng làm việc.
Christina gọi với theo gã:
"Nhớ mang mấy người của Sinh Vật Bàn Cổ tới phố Bắc, dù sao cũng phải dựng lên một nhân vật phản diện chứ."
"Tôi đã cho bọn họ qua đó rồi." Người đàn ông mắt thâm quầng bình thản nói.
Christina nhìn gã một cái, lại hỏi:
"Anh mới là 'cha xứ', vậy người ở bệnh viện là ai?"
Người đàn ông mắt thâm quầng cười nói:
"Khi hắn ta tự cho mình là 'cha xứ', vậy hắn chính là 'cha xứ'."
Dứt lời, gã giơ hai tay lên che mắt mình, hành lễ thuộc "Phản Trí giáo":
"Xin hãy toàn tâm toàn ý tin tưởng thần."
Sau khi làm lễ xong, gã quay người đi ra cửa phòng.
Hình tượng về gã trong đầu Christina đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, không nhớ được đặc điểm đặc trưng nào.
Đôi mắt cô ta càng thêm ướt át, khép hai chân lại, thở dài đầy nuối tiếc:
"Đáng tiếc..."...
Bệnh viện Số Một thành Dã Thảo, phố Bắc.
Tuy đã phát hiện vấn đề, nghi ngờ người trước mắt chưa chắc là "cha xứ" thật sự, nhưng Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vẫn ở lại hiện trường, chuyển Âu Dick, Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi và kẻ tự xưng là "cha xứ" ra bãi đất trống bên ngoài, thử nhanh chóng đánh thức Âu Dick, Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi.
Bọn họ làm như vậy là vì nghĩ đến bên người Hứa Lập Ngôn có một người bất tử, đảm bảo về mặt an toàn, vả lại Hứa Lập Ngôn không có quan hệ gì với bọn họ, hai bên mới gặp nhau một lần, giữa hai bên cũng chỉ tồn tại lời hứa miệng, thực ra Tưởng Bạch Miên hoàn toàn chẳng quan tâm tới sự an nguy của hắn ta.
Cô quyết định phải nhanh chóng làm cho Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi "tỉnh táo" lại, hỏi tung tích Ngụy Ngọc, Lô Kế Kỳ và Vân Hạ.
Cứu người như cứu hỏa!
Đây mới là nhiệm vụ đúng chức trách của tổ điều tra thế giới cũ khi đến thành Dã Thảo này.
Có lẽ là do mũi xảy ra vấn đề, hoặc có lẽ là do ngửi quá nhiều mùi dấm, hắt hơi nhiều quá dẫn tới suýt ngất xỉu nên Âu Dick hít vào ít khí gây mê, bản thân lại đủ khỏe mạnh, nên anh ta trở thành người đầu tiên tỉnh lại.
Anh ta nhìn Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, vùng người ngồi dậy:
"Cha xứ' đâu?"
"Đừng ầm ỹ hắn." Thương Kiến Diệu giơ ngón tay lên làm động tác nhỏ giọng thôi.
"Hắn không dễ tỉnh lại như vậy đâu." Tưởng Bạch Miên nhanh chóng chặn hành vi khiến người khác không hiểu này.
Đương nhiên Tưởng Bạch Miên đoán được sơ qua ý của Thương Kiến Diệu:
Năng lực của "cha xứ" khá mạnh, giỏi về thôi miên, một khi tỉnh lại sẽ rất phiền toái.
Lúc hai người nói chuyện, Âu Dick đứng dậy, nhìn quanh một lượt.
Anh ta không hỏi có phải hai người đã giải quyết được "cha xứ" không, bởi đây là một câu hỏi có thể thấy rõ luôn đáp án.
Anh ta chỉ cảm thán một tiếng:
"Hai người mạnh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều."
Ngay từ đầu anh ta đã đoán hai người phía đối diện mình đến từ thế lực lớn, có trình độ nhất định.
Ai ngờ trình độ này lại cao tới mức đáng sợ.
"Bây giờ không phải lúc nói lời này." Tưởng Bạch Miên chỉ vào người đàn ông tái nhợt nghi là "cha xứ", nói: "Tôi cảm giác hắn ta chưa chắc đã là 'cha xứ' thật sự, tốt nhất là anh nên liên lạc thành chủ đi."
Âu Dick hồi tưởng chuyện lúc trước, cũng có đôi chút nghi ngờ, bèn vội vàng lấy sản phẩm điện tử mà thế giới cũ gọi là "di động", lợi dụng trạm cơ sở của Thiên Đường Máy Móc bấm số.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Âu Dick nhắc nhở trước, sau khi được đáp lại, mới báo cáo sơ qua tình hình bên này.
Bởi vì Thương Kiến Diệu luôn chớp mắt ra hiệu, uốn éo qua lại "ám chỉ", Âu Dick không nói cụ thể bọn họ đã phát huy tác dụng gì.
Sau khi cúp điện thoại, Âu Dick nói với Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu:
"Bên phía thành chủ quả thực bị 'cha xứ' thực sự tập kích, may là ở đó có một vị vệ sĩ lợi hại. Một bộ phận vệ đội của thành chủ sẽ nhanh chóng tới đây tiếp nhận."
Tưởng Bạch Miên cúi đầu nhìn Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi còn đang hôn mê:
"Chúng tôi có thể mang hai người này đi không? Tên 'cha xứ' thật thật giả giả này giao lại cho anh."
Âu Dick với chiếc mũi đỏ bừng im lặng vài giây rồi nói:
"Được. Các vị mang người như vậy thì không tiện, rất dễ khiến người ta chú ý, lái xe của tôi đi."
Xe việt dã màu đỏ của anh ta ngay gần cửa chính của bệnh viện số Một.
"Cảm ơn." Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đồng thanh nói.
Ngay sau đó, Tưởng Bạch Miên thân thiết hỏi:
"Anh có hỏi xem bên phố Nam xảy ra chuyện gì không?"
Mặc dù cô có suy đoán, nhưng vẫn cần tin tình báo xác thực.