Sau khi liếc thấy tấm hình trong tay Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng lập tức hiểu ra:
Nếu xuất hiện tay súng nghi là Lôi Vân Tùng, như vậy rất có khả năng lại nhảy ra một đồng bọn của tay súng nghi là Lâm Phi Phi!
Từ thông tin mà Trần Húc Phong cung cấp có nói rõ sau khi tổ điều tra thế giới cũ kia mất tích, chỉ có hai thành viên này nghi ngờ là bị người ta nhìn thấy.
Tại sao mình không liên hệ hai chuyện này lại với nhau nhỉ? Long Duyệt Hồng không nhịn được giơ tay vỗ trán, cảm thấy khi mình gặp phải vấn đề thì vẫn dễ căng thẳng, tư duy cũng trở nên chậm chạp.
Thương Kiến Diệu thì hoàn toàn không hề ngạc nhiên khi Tưởng Bạch Miên lấy ảnh Lâm Phi Phi ra, nói với ngữ khí kiểu quả nhiên cô vẫn sẽ đi tới bước này:
"Hỏi từ chỗ nào trước?"
Tưởng Bạch Miên nhíu mày:
"Có phải anh định nói lúc trước anh đã bảo tôi lấy ảnh của Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi hỏi người khác? Tình hình hiện tại có giống với ngày hôm qua không? Vả lại đây không phải là hỏi khắp nơi, mà là hỏi trong phạm vi nhỏ, không sợ rút dây động rừng. Trước khác, giờ khác."
Hôm nay có tìm người hỏi có từng nhìn thấy Lôi Vân Tùng không thì sẽ chẳng có tai họa ngầm nào cả, bởi đám thợ săn di tích toàn thành này đều đang tìm anh ta.
Nhưng phía bên Lâm Phi Phi thì phải băn khoăn chút, bởi vì cô ta vẫn chưa "bị lộ".
Tưởng Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu cơ hội "giải thích", cô liếc các cửa hàng trong hẻm Hồng La, giành lời:
"Bấm giờ cho tôi."
Cô lập tức đi tới vị trí gần hẻm Hoàng Giác, sau đó hô to:
"Chuẩn bị."
Chờ khi kim giây sắp về tới số 12, Thương Kiến Diệu vô cùng hứng thú giơ tay phải lên, đột nhiên hạ xuống:
"Bắt đầu!"
Tưởng Bạch Miên lập tức cúi người xuống, đung đưa hai tay, guồng chân chạy như điên hệt như một con báo săn mồi nhanh nhẹn.
Long Duyệt Hồng kinh ngạc nhìn cảnh này, còn chưa kịp suy nghĩ xem rốt cuộc tổ trưởng định làm gì, Tưởng Bạch Miên đã chạy tới bên ngoài hẻm Hồng La, dừng ở bên cạnh Thương Kiến Diệu.
Động tĩnh đó đương nhiên khiến thợ săn di tích xung quanh và dân chúng đi đường chú ý, nhưng bọn họ đều mù mờ không hiểu, như đang nhìn kẻ ngốc.
"Mấy giây?" Tưởng Bạch Miên thở hổn hển, rồi cất tiếng hỏi.
Thương Kiến Diệu dời mắt khỏi đồng hồ:
"Tầm bốn giây."
Đồng hồ của hắn không phải loại điện tử, cũng không phải đồng hồ bấm giờ, không cách nào biết chính xác thời gian được.
"Lúc ấy tay súng còn ôm súng bắn tỉa, mà trên tầng thượng có không ít chướng ngại vật, bốn giây hẳn là không đủ, phải coi là tầm năm tới sáu giây..." Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa đi tới chỗ Lưu Đại Tráng trúng đạn ngã xuống, sau đó đi vài bước về cửa vào hẻm Hồng La, nói như đang tự lẩm bẩm một mình: "Chừa thời gian cho tay súng ngắm bắn."
Sau khi đứng lại, Tưởng Bạch Miên giơ tay nhìn đồng hồ điện tử, dựa theo sải chân và nhịp bước của Lưu Đại Tráng trong trí nhớ, đi vào trong hẻm Hồng La.
"Một... Hai... Ba... Bốn... Năm... Sáu." Thương Kiến Diệu cực kỳ phối hợp đứng đó đếm số.
Vừa đủ sáu giây thì Tưởng Bạch Miên lập tức dừng lại.
Đến lúc này, Long Duyệt Hồng mới mang máng hiểu được tổ trưởng đang làm gì:
Cô đang tạo dựng lại một phần quá trình của vụ bắn súng, dùng nó để xác định địa điểm đại khái khi Lưu Đại Tráng bị đồng bọn của tay súng phát hiện!
Tưởng Bạch Miên không làm thêm động tác kỳ quái nào khác, mà gọi Thương Kiến Diệu qua đó.
Đám thợ săn di tích đứng xem dần dời mắt đi, chỉ có số ít còn chăm chú nhìn bên này.
Bọn họ cho rằng Tưởng Bạch Miên đang định gây dựng lại hiện trường khi chuyện xảy ra, mà thợ săn có thâm niên đã làm rồi, không tìm được manh mối hữu dụng, thiếu giá trị.
Chờ khi bản thân không còn bị chú ý nữa, Tưởng Bạch Miên cười nói với Thương Kiến Diệu:
"Đồng bọn của tay súng không có khả năng vừa phát hiện Lưu Đại Tráng mà đã lập tức thông báo qua bộ đàm, như thế sẽ bị đối phương phát hiện, thay đổi đường đi ngay tức khắc."
Trong lúc nói, cô lại đi lên trước một đoạn.
"Đến vị trí này, nếu quay lưng lại, nhỏ giọng đi một chút, hẳn là Lưu Đại Tráng sẽ không phát hiện." Tưởng Bạch Miên lại dừng lại, chỉ vào bên đường: "Lấy ảnh chụp đi hỏi mấy nhà này."
Cô nhìn Long Duyệt Hồng ở cách đó không xa.
"Tôi?" Long Duyệt Hồng chỉ vào bản thân, chỉ dùng khẩu hình miệng để hỏi.
Tưởng Bạch Miên gật đầu, nói với Thương Kiến Diệu:
"Phải rèn luyện nhiều thêm."
Long Duyệt Hồng hít vào một hơi thật sâu, đi tới phía tổ trưởng, kín đáo nhận lấy ảnh chụp Lâm Phi Phi, sau đó mới tiến vào một "hiệu sửa chữa điện tử" bên đường.
"Ông chủ, xin chào..." Long Duyệt Hồng cất tiếng chào hỏi với vẻ mất tự nhiên.
Ông chủ hiệu sửa chữa là một người đàn ông chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người có chút bẩn.
Ông ta không ngẩng đầu lên, mà cứ thế đáp:
"Chưa gặp đâu, thật sự chưa gặp được! Sáng nào người đi qua hẻm bọn tôi không một trăm thì cũng phải mấy chục, làm sao tôi nhớ rõ cho được? Lưu Đại Tráng gì chứ, còn chưa nghe thấy bao giờ!"
Ặc, đã có mấy thợ săn di tích tới hỏi rồi... Long Duyệt Hồng vừa nghe là biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì không để cho "nhiệm vụ cá nhân" còn chưa bắt đầu đã thất bại, anh ta cố lấy dũng khí đưa ảnh chụp ra nói:
"Tôi không hỏi Lưu Đại Tráng."
Trong trạng thái có chút căng thẳng, không rõ anh ta nhớ tới cái gì mà buột miệng nói:
"Ông chủ, tôi là đàn ông, ông cũng là đàn ông..."
Ông chủ kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy bức ảnh của Lâm Phi Phi.
Ông ta chợt toát lên vẻ hiểu rõ:
"Cậu cũng mê cô ta à? Ảnh ở đâu ra thế? Cậu có máy chụp ảnh à? Thứ đó là đồ tốt đấy!"
Long Duyệt Hồng ngơ ngác vài giây rồi mới nói:
"Ông gặp cô ta rồi à?"
Ông ta thật sự gặp được Lâm Phi Phi!
Tổ trưởng đúng là liệu sự như thần!
Ở bên ngoài cửa hàng, cách đó không xa, Thương Kiến Diệu đứng mặt quay ra đường chợt nghi hoặc nói:
"Cậu ta học được 'chú hề suy luận' từ khi nào vậy?"
"Đây gọi là bắt chước, là chó ngáp phải ruồi." Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi.
Vừa bắt đầu đã tìm được manh mối hữu dụng làm cho cô cảm thấy hôm nay hẳn là sẽ thuận lợi hơn.