Chương 249: Lính mới ra lò 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

Điều này là vì tổ điều tra thế giới cũ bọn họ đi đường vòng, đồ ăn còn lại thực sự không còn nhiều, cho nên nhiệm vụ hiện tại của bọn họ chính là giải quyết vấn đề sinh tồn. Đương nhiên nếu như có thể liên lạc nhân viên tình báo thì đại khái có được cách kiếm vật tư khác. Trên đường phố thành Dã Thảo sau giữa trưa không còn ấm áp như trước, gió lạnh thổi thốc từng cơn chui vào trong quần áo người đi đường. Cũng chính vì thế mà nếu như không bắt buộc thì nhiều người sẽ không ra ngoài, trừ các tuần tra viên thành Dã Thảo bồng súng tự động và đám thợ săn di tích đang vội vàng kiếm ăn, đường phố cực kỳ vắng vẻ. Sau khi tới quảng trường trung tâm, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu rẽ vào phố Tây. Bọn họ đi chưa được mấy bước thì đã thấy công hội Thợ Săn chiếm nguyên một tòa nhà. Dưới mái nhà phỏng theo mái cong đấu củng là bức tường trắng loang lổ với những bóng đèn nhỏ gộp lại tạo ra chữ "Công Hội Thợ Săn". Dòng chữ công hội kia có hai loại ngôn ngữ, có thể tưởng tượng khi về đêm mà bật điện thì sẽ sáng rực và bắt mắt cỡ nào. Các gian phòng ở tầng dưới cùng của công hội đều được nối thông nhau, chỉ để lại cột trụ và những bức tường không thể đập, tạo ra một đại sảnh rất rộng lớn. Lúc này, các cửa của tòa nhà đều được mở ra, để mọi người ra vào thoải mái. Trên các bức tường và cột trụ ở một bên các cửa có viết những dòng chữ màu đen giống nhau: "Thời gian làm việc: 8 giờ 30 phút sáng đến 8 giờ 30 phút tối. Chú ý: Nhân viên của công hội có quyền mang súng hợp pháp. Cảnh cáo: Xin hãy tự giác giữ gìn trật tự..." Khi Tưởng Bạch Miên đang xem những nội dung này, một đội người chạy ra từ trong công hội Thợ Săn. Trong bọn họ có hai người khá nổi bật. Một là người máy toàn thân màu đen bạc, đường cong mượt mà, chất liệu rất xịn, đôi mắt hệt như hai bóng đèn chớp lóe ánh sáng màu đỏ; người kia là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, đôi mắt sắc bén, đầu ngón tay trên tay phải khá dài, màu sắt đen, còn phần từ cổ tay trở lên thì bị ống tay áo che khuất, không nhìn thấy. "Cánh tay người máy..." Tưởng Bạch Miên biết tiếng lẩm bẩm của mình rất to, đành phải tự lẩm bẩm trong lòng. Mà những thợ săn di tích qua lại thì đều nhìn đám người kia với ánh mắt hâm mộ. Tầm mắt của Bạch Thần cũng di chuyển theo bọn họ. "Có người máy trí tuệ nhân tạo... Lợi hại ghê!" Long Duyệt Hồng cảm thán một câu. Cho dù không phải người máy trí tuệ nhân tạo loại chiến đấu, thì cũng là trợ thủ đắc lực cho việc sinh tồn nơi dã ngoại! Chúng không biết đói, không biết mệt mỏi, không sợ khí độc, không sợ súng ống bình thường, không sợ hoàn cảnh khắc nghiệt, hơn nữa năng lực mang vác lại cao cường. Vấn đề duy nhất là làm sao cung cấp nguồn năng lượng cho chúng. Tiếc rằng từ khi thế giới cũ bị hủy diệt, những nơi có thể sản xuất người máy trí tuệ nhân tạo ổn định không quá ba nơi, từ khi nhóm "đồ cổ" dần hỏng hoặc bị phá hủy, những quần thể có được một "đồng đội" như vậy quả thực đáng để hâm mộ. Những năm trước đây, rất nhiều nhân loại có thể sống sót qua đủ mọi loại nguy hiểm chính là nhờ có người máy trí tuệ nhân tạo làm bạn. Cho dù ở thế giới cũ, người máy trí tuệ nhân tạo vẫn chưa chân chính thông dụng. Tưởng Bạch Miên quan sát một lúc rồi dời mắt đi, cười hỏi Thương Kiến Diệu bên cạnh: "Nếu cho anh cơ hội lắp cánh tay người máy, anh sẽ chọn chức năng gì trước tiên?" "Mở đồ hộp." Thương Kiến Diệu trả lời rất nghiêm túc. "... Thực dụng ghê." Tưởng Bạch Miên nghiến nghiến răng. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào đại sảnh của công hội Thợ Săn. Trên trần của chỗ này có treo những đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt, dường như hoàn toàn không cần tiết kiệm điện. Trong đại sảnh, xung quanh đài tròn ở chính giữa là những chiếc bàn được bày rải rác, trên mỗi bàn đó đều có kèm theo một chiếc máy có gắn màn hình tinh thể lỏng. Mà ở phía trên chỗ đài tròn kia có treo một màn hình rất lớn, đang dần hiển thị các loại nhiệm vụ với tốc độ khá chậm. Bên dưới màn hình có những cửa sổ, trong mỗi cửa sổ đều để thiết bị điện tử màu đen. Liếc mắt nhìn qua, Tưởng Bạch Miên cảm thấy trong đây với ngoài kia thực sự là hai thế giới khác biệt. Khác về khoa học công nghệ. Cô lập tức tìm một cửa sổ trống rồi kéo Thương Kiến Diệu đi tới. Liếc nhìn cô gái sạch sẽ gọn gàng sau cửa sổ, Tưởng Bạch Miên cười nói: "Đăng ký thợ săn." "Điền biểu sau. Nếu không biết viết thì tôi có thể viết giúp." Nữ nhân viên kia đưa ra hai tờ giấy, thái độ không nhiệt tình cũng không kiêu căng. Nội dung của tờ đơn kia rất đơn giản, chỉ là các thông tin cơ bản như tên, giới tính, tuổi. Tưởng Bạch Miên cầm bút ở chỗ cửa sổ, bắt đầu viết. Không nói cái khác chứ việc bịa tên giả quả thực rất vất vả. Vì không cho Thương Kiến Diệu cơ hội phát huy, Tưởng Bạch Miên còn điền hộ hắn. Sau khi giao lại tờ đơn, bọn họ lần lượt tới trước thiết bị màu đen ở chỗ ô cửa sổ kia chụp ảnh, in dấu vân tay. Sau đó, bọn họ nhanh chóng nhận được hai huy hiệu thợ săn. Cả chiếc huy hiệu ánh lên màu đồng thau, mặt chính là mặt người mơ hồ với một thanh đao và một khẩu súng, mặt sau có gắn một con chip. "Bây giờ hai vị đã là thợ săn tập sự rồi, hãy cố gắng nhận nhiệm vụ, sẽ nhanh chóng trở thành thợ săn chính thức thôi." Nhân viên đưa huy hiệu xong thì bắt đầu đưa ra lời chúc nghìn bài như một. Tưởng Bạch Miên quăng huy hiệu, cười nói với Thương Kiến Diệu: "Đi, xem có nhiệm vụ gì." Thương Kiến Diệu lập tức đưa huy hiệu tới trước ngực, vô cùng trịnh trọng.