Chương 323: Hỗn loạn 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:17

Thấy súng của Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều nhắm vào mình, vị dân du cư hoang dã này nở nụ cười trông còn xấu xí hơn cả khóc: "Các vị bắn đi, là tôi giết đấy. Ông ta không nấu cho chúng tôi ăn, tôi đành tự mình cướp, tự mình nấu... Không thì, người sẽ chết đói mất." Nhớ tới chuyện này, vẻ mặt của anh ta có chút méo mó, giọng cũng to hơn không ít: "Ai cũng là người, chẳng lẽ chúng tôi không xứng được sống? Chúng tôi cũng là người, chẳng lẽ chết đói là đáng đời?" Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta và cô bé đang lưu luyến đặt bát đũa xuống phía sau, mãi không bóp cò được. Vài giây sau, một tiếng súng vang lên, người đàn ông kia ngã xuống, máu tươi tràn ra chỗ ngực. Người nổ súng là Thương Kiến Diệu. Cô bé kia chết lặng nhìn cảnh này, không khóc lóc cũng chẳng kêu gào. Tưởng Bạch Miên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, chỉ cảm thấy hai tay hắn nắm súng, nhìn phía trước với sắc mặt nặng nề, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc. Tưởng Bạch Miên dời mắt đi, nhanh chóng ra lệnh: "Mang cả hai đứa chúng nó theo, đi gặp Tiểu Bạch và Long Duyệt Hồng." Nếu cứ để mặc thế này, trong tình hình rối ren, hai đứa bé sẽ không thể sống nổi. Đến lúc đó, chờ thành Dã Thảo ổn định trở lại rồi nghĩ cách thu xếp sau. Thương Kiến Diệu gật đầu, che chở hai đứa bé lên xe việt dã màu đỏ, một đứa cho ngồi chen hàng ghế sau với Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi đang hôn mê, đứa còn lại ngồi bên cạnh Tưởng Bạch Miên ở ghế lái phụ. Hai đứa trẻ không khóc lóc cũng không phản kháng, dường như đã bị sợ tới hoảng hồn. Chờ khi xe dần rời xa quán mì gia truyền, cậu bé và cô bé kia mới dường như tỉnh lại, đồng loạt nhào tới bên cửa. Hai đứa nhìn hai cái xác kia, gào lên đầy đau đớn: "Ông ơi!" "Ba ơi!"... Trong con hẻm của tiệm súng A Phúc. Long Duyệt Hồng vội vã vung tay phải, bóp cò súng. Đoàng! Một tên dân du cư hoang dã tay cầm đao không biết nhảy tới từ chỗ nào ngửa mặt ngã xuống, cơ thể run rẩy. So với lúc đầu thì hiện giờ Long Duyệt Hồng đã khá trấn tĩnh. Số dân du cư hoang dã chết trên tay anh ta không mười thì cũng bảy tám người. Sau khi anh ta và Bạch Thần rời khỏi chỗ trốn ở phố Đông, bèn đi dọc theo con đường ít người nhất quay về tiệm súng A Phúc, nhưng dù là vậy thì vẫn đụng phải không ít dân du cư hoang dã giết người tới đỏ cả mắt và đám ác đồ trong thành đang nhân cơ hội đi cướp bóc. Sau chút bối rối ban đầu, Long Duyệt Hồng phát hiện khả năng bắn súng của những người này không được tốt cho lắm, thân thủ cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần tránh được quần thể người đông thế mạnh, không đi tới chỗ đạn lạc, anh ta và Bạch Thần phối hợp với nhau cũng đủ ứng phó được. Điều duy nhất cần lo lắng chính là số lượng đạn dược bọn họ mang theo đang tiêu hao dần, không có thời gian bổ sung. Đương nhiên, trên đường đi không phải là không có thời điểm nguy hiểm. Long Duyệt Hồng và Bạch Thần gặp được một đội quân thủ thành đi dọn dân du cư hoang dã, không biết là tiểu đội này căng thẳng qua hay như nào, phản ứng quá độ coi bọn họ thành loạn dân, cảm thấy bọn họ chỉ có hai người, thân cô thế cô, lại nảy sinh ý định tiêu diệt bọn họ. Cũng may tiểu đội kia chỉ có năm người, Bạch Thần thì phát hiện ngay từ đầu ý đồ của bọn họ, nên sau một hồi loạn chiến, bọn họ bỏ lại hai cái xác rút vào một con hẻm khác. Điều này khiến Long Duyệt Hồng vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhớ tới, nhưng lại có chút hưng phấn. Bởi vì một gã quân thủ thành trong số kia bị anh ta bắn một phát vỡ đầu. Với anh ta mà nói, đây là thành tựu khó lường. Vào tiệm súng A Phúc, Bạch Thần đảo mắt nhìn qua, lòng hơi trầm xuống. Rất nhiều súng đạn mà tiệm này bán đã không thấy đâu nữa, khắp nơi lộn xộn đổ vỡ, dường như bị người tràn vào cướp bóc. Gần như cùng lúc đó, trên lầu vang lên tiếng súng bắn rầm rầm. Âm thanh này khi ngừng khi tiếp tục, làm cho người ta lo lắng. "Dì Nam..." Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần, nói ra một cái tên. Nét mặt Bạch Thần không chút thay đổi, cô gật đầu: "Chúng ta lên xem thế nào." Dứt lời, cô lại nói thêm: "Trong phòng còn không ít vật tư." "Được." Long Duyệt Hồng không phản đối, chỉ cất khẩu Rêu Đá với nòng súng đã hơi nóng lên, đổi sang súng lục Liên Hiệp 202, lắp đủ đạn vào. Bọn họ đi vào cửa sau tiệm súng A Phúc, thông qua cổng tò vò nhìn vào trong sân, xác định xe Jeep vẫn còn đỗ ở vị trí cũ. Rất hiển nhiên đám dân du cư hoang dã vọt tới bên này tạm thời không hứng thú với xe cộ, mà bọn họ lại không phát hiện ra trong xe có giấu không ít vật tư. Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đi lên cầu thang, đập vào mắt là vô số xác chết. Trong đó có nam có nữ, nằm úp sấp hoặc ngửa, đều chết do trúng đạn. Bạch Thần lướt qua thật nhanh, vô thức bước nhanh hơn. Khi sắp tới tầng hai, tiếng súng lại vang lên. Bạch Thần khom lưng xuống thật thấp, cẩn thận di chuyển lên trên. Long Duyệt Hồng bắt chước động tác của cô, theo sát phía sau. Bọn họ vòng qua chỗ rẽ, thấy năm sáu tên đàn ông cầm vũ khí đang bắn nhau với người trong hai căn phòng ở tầng hai. Trước người bọn họ là rất nhiều thi thể, gần như chất chồng lên nhau. Bạch Thần không chút do dự giơ hai tay lên, bắn liên tục vào đám người đàn ông trông giống dân du cư hoang dã kia. Long Duyệt Hồng không hỏi nhiều, cũng làm ra động tác tương tự. Đoàng đoàng đoàng! Phối hợp với sự bắn trả từ bên trong, bọn họ bắn sạch đạn, dọn sạch toàn bộ kẻ địch phía trước. "Là chúng tôi!" Ngay sau đó, Bạch Thần hô to một tiếng. Giọng của dì Nam lập tức truyền ra: "Mau lên đây." Bạch Thần và Long Duyệt Hồng chạy vội lên, thấy một đống người núp trong phòng kia, có những cổ đông của tiệm súng A Phúc là dì Nam rồi Thường Nhạc, có những người phụ nữ độ tuổi không giống nhau làm việc bán hoa. Bọn họ co rúc ở bên trong, có chút run rẩy. Mà người canh giữ ở cửa, không cho dân du cư hoang dã xông vào chính là An Như Hương. Vị thợ săn di tích "cô giáo tạm thời" này cầm súng, nửa ngồi xuống, dựa vào tường, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, có vẻ rất trấn định. Em trai dì Nam là A Phúc thì phụ trách lấp đạn và đưa súng. Khi thấy Bạch Thần với Long Duyệt Hồng đi lên, An Như Hương đột nhiên ngồi bịch xuống, thở hổn hển. Theo đó khuôn mặt cô nở nụ cười hiếm thấy, sạch sẽ và đơn thuần.