"Tôi lập tức đi thu hoạch tin tình báo." Âu Dick đứng lên.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cũng đứng dậy, ra khỏi văn phòng hội trưởng.
"Tôi đi gặp người bị hại trước đã." Âu Dick nói một câu, không chờ đáp lại đã nhanh chóng chạy tới cầu thang.
Tưởng Bạch Miên biết chuyện truy tìm tiếp theo không liên quan tới mình, bèn chậm rãi đi phía sau, chờ một lượng lớn thợ săn di tích chủ động "cống hiến sức lực".
Khi rời xa văn phòng hội trưởng, sắp đến chỗ cầu thang, cô mới hạ nhỏ giọng xuống nói:
"Lúc đi lên vừa rồi, anh hiểu câu hỏi của tôi không?"
Cái cô nói là câu hỏi dùng ánh mắt và vẻ mặt theo bản năng.
Lúc ấy Thương Kiến Diệu dùng việc gật đầu để đáp lại là có.
Hiện giờ nghĩ lại, Tưởng Bạch Miên có chút nghi ngờ không rõ rốt cuộc người này có hiểu rõ ý của mình không.
Nói thẳng thì nếu đổi lại là cô, cô cũng không cách nào từ cái nhìn đơn giản như vậy mà đọc hiểu được nội dung cụ thể.
Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự:
"Nhìn hiểu chứ. Lúc ấy chúng ta đi trên đường, không gặp ai cả, cô đột nhiên quay sang nhìn tôi, nhất định là có liên quan tới nội dung cảm ứng được.
Mà căn phòng chỗ Hứa Lập Ngôn đang ở có sự tồn tại của rất nhiều người. Điều này làm tôi liên tưởng tới lần trước, chúng ta ngồi ở bên dưới, trên đầu có không ít người qua lại, một trong những người đó vừa có ý thức nhân loại lại vừa có tín hiệu điện của người máy.
Nếu cô toàn bộ tín hiệu điện mà cô cảm ứng được là của con người, chắc chắn sẽ không nhìn tôi để tìm kiếm sự xác nhận.
Cho nên, đáp án rất đơn giản, cô đang hỏi xem có phải tất cả đều là ý thức nhân loại không."
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra vài giây, há miệng rồi nói:
"Mạch suy nghĩ phức tạp, nhưng thật ra đoán đúng rồi..."
Cô không thể không thừa nhận về mặt nào đó, Thương Kiến Diệu hoàn toàn không ngu ngốc chút nào, thậm chí có thể nói là vô cùng thông minh, có điều hắn luôn khiến mọi việc trở nên rất đơn giản, hoặc cực kỳ phức tạp.
Bước xuống cầu thang, Tưởng Bạch Miên nhìn thoáng qua bên dưới, khẽ nói:
"Người khoác áo choàng bên cạnh Hứa Lập Ngôn hẳn là một 'người bất tử'."
Có phải thầy tu máy móc không thì còn phải xem xét.
"Cũng không rõ hắn có phải thiền sư Tịnh Pháp không." Thương Kiến Diệu chợt nói.
"Anh đúng là nhớ thiền sư Tịnh Pháp mãi không quên được nhỉ." Tưởng Bạch Miên buồn cười trêu một câu.
Thương Kiến Diệu thì đáp lại rất nghiêm túc:
"Thiền sư Tịnh Pháp truy đuổi Kiều Sơ, mà Kiều Sơ thì lấy thiết bị bộ xương ngoài của chúng ta, ăn rất nhiều đồ hộp, lương khô và thanh năng lượng của chúng ta..."
"Tôi hiểu." Tưởng Bạch Miên nặng nề gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đi hết cầu thang, trở lại đại sảnh.
Lúc này, vị phó hội trưởng Christina tóc vàng mắt xanh vừa đúng lúc mang theo bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen tiến vào từ cửa hông.
Cô ta nhìn thấy Thương Kiến Diệu thì mắt sáng lên, bước nhanh vài bước tới, mỉm cười nói:
"Hôm nay tôi ở phòng 308 tầng 3 cả ngày, anh có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Dứt lời, cô ta đưa mắt nhìn Tưởng Bạch Miên, chầm chậm đảo qua khuôn mặt cô.
Nụ cười lại càng rực rỡ trên khuôn mặt Christina, cô ta hỏi Thương Kiến Diệu:
"Đây là đồng đội của anh?"
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, cô ta quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên:
"Cô có thể theo anh ấy tới tìm tôi."
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng có lệ.
Khi hai bên đi lướt qua nhau, cô đã chuẩn bị sẵn từ trước bằng cách đi chếch một bước, tránh được cái vỗ mông khá kín đáo từ Christina.
Tưởng Bạch Miên dõi mắt nhìn vị phó hội trưởng này với vệ sĩ của cô ta đi lên cầu thang, chậc một tiếng:
"Sở thích của cô ta đúng là rộng khắp nhỉ."
"Có khi cô ta chỉ muốn gom đủ người đánh bài thôi." Thương Kiến Diệu suy tư rồi đáp.
"Anh coi vệ sĩ của cô ta không phải người à?" Tưởng Bạch Miên cười mắng một câu.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:
"Vệ sĩ phải làm tốt công việc của mình."
Bọn họ vừa tán gẫu vừa đi tới một bên đại sảnh, tìm ghế dựa ngồi xuống, chờ đợi manh mối mới xuất hiện.
Không lâu sau, nhiệm vụ được cập nhật, bắt đầu tìm một người đàn ông trông bệnh tật mặc áo gió.
Bức phác họa chân dung kia giống như đúc, không thua kém ảnh chụp là bao.
Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên không hề động đậy, bởi vì sẽ có lượng lớn thợ săn di tích hành động thay bọn họ.
Đến chừng mười giờ sáng, tin tức mới xuất hiện:
Có người gặp được người đàn ông trông bệnh tật ốm yếu mặc áo gió kia nhiều lần ở gần kho hàng số 1 đến số 3 phố Đông.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lập tức đứng dậy, nhận lấy nhiệm vụ rồi đi tới cửa.
Khi sắp ra tới đường, Thương Kiến Diệu đột nhiên dừng lại, hô lên với một người qua đường:
"Chờ chút!"
Người kia dừng lại, nhìn sang bên này với vẻ hơi nghi hoặc.
Gã là một người đàn ông chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhân chủng Đất Xám, chiều cao ngang với Tưởng Bạch Miên, mặc bộ đồ màu đen, để tóc ngắn thường gặp, khuôn mặt coi như không tệ, chỉ là mắt hơi thâm quầng, trông khá là mệt mỏi.
Trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đi tới trước mặt người này, mở miệng hỏi:
"Có phải tối hôm qua anh ngủ không ngon đúng không?"
Người nọ nhướng mày:
"Gần đây chất lượng giấc ngủ của tôi không quá tốt, nhưng điều này thì liên quan gì tới anh?"
Thương Kiến Diệu thành khẩn nói:
"Ngủ không ngon, trạng thái sẽ rất kém, lúc đi làm nhiệm vụ sẽ rất dễ xảy ra điều bất trắc. Tốt nhất là anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn chút."
Dứt lời, hắn quay người bước trở lại bên cạnh Tưởng Bạch Miên, để mặc người kia ngu ngơ tại chỗ.
Tưởng Bạch Miên giơ tay phải lên chỉ vào đầu mình, dùng động tác để hỏi có phải đầu óc lại chập mạch không.
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, tỏ vẻ chính là như vậy.