Chương 240: Thành Dã Thảo 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:20

Tầm chín giờ sáng hôm sau, Bạch Thần lái con xe Jeep đã được ngụy trang xong, chở ba thành viên khác của tổ điều tra thế giới cũ và trưởng đoàn Flynn của trại người Vô Căn theo một thương đội do năm sáu con xe tạo thành, xuất phát tới thành Dã Thảo. Không biết là do gấp rút lên đường hay cố gắng để càng chân thật càng tốt, xe Jeep sau khi phun sơn lại thì màu sắc rất nhiều chỗ đều không hài hòa cân đối cho lắm, chỉ là đại thể có thể nhìn ra là màu xanh lục ngụy trang. Điều này rất giống phần lớn xe Jeep chạy trên Đất Xám, một khi đúng nó đâm dập đầu, hoặc không có chỗ sửa, hoặc sửa tùy tiện cho xong, đều sẽ không chú ý nhiều như vậy. Còn Flynn không ngồi trong xe của thương đoàn mình, là vì ông ta thấy nếu tới thành Dã Thảo rồi thì sẽ phải chia tay người anh em tốt Thương Kiến Diệu, nên phải tranh thủ thời gian tán gẫu thêm một lúc nữa. Điều này cũng khiến ba gã đàn ông phải chen chúc nhau ngồi ở hàng ghế sau, cũng may là không gian trong xe rộng rãi, không đến mức ảnh hưởng tới việc ngồi xe. Ra khỏi trại, vòng qua một bên khác, Long Duyệt Hồng mới nhìn thấy công trình quan trọng nhất của khu vực này: Nhà máy nước. Xung quanh nó thấp thoáng cây xanh, cảnh tượng cũng khá đẹp, xem ra là được "chăm sóc" rất tốt. Chờ khi đi qua nhà máy nước này, phế tích một thành phố dần bày ra trước mặt các thành viên của tổ điều tra thế giới cũ. Gần như tất cả các tòa nhà cao tầng ở đây đều đã sập, những "mảng bùn" màu xám trắng hoặc nâu và những cốt thép rỉ sét kiên cường đứng sững chồng chất lên nhau, bị lá cây thường xuân khô vàng và các loại cây cỏ khác bao phủ, chỉ loáng thoáng hiển lộ ra đôi số chỗ. Trông nó giống hệt vô số người bị chôn sống, trước khi chết cố thò được tay của mình ra ngoài, như hòng muốn bắt được cái gì đó. So với phế tích thành phố nằm sâu trong đầm lầy, nơi đây đã hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của thế giới cũ nữa. Ngay cả thợ săn di tích đều bỏ qua nơi này. Những thứ còn lại hoặc là quá khó thu thập, hoặc là không có giá trị gì cả. Nếu như chưa từng tiến vào chỗ sâu trong đầm lầy, chưa từng nhìn thấy bóng dáng thế giới cũ, thì khi nhìn thấy cảnh tượng thế này, Long Duyệt Hồng cùng lắm chỉ cảm thán đôi chút, còn giờ đây, tâm tình của anh ta cực kỳ phức tạp, vừa có chút nặng nề kỳ quái, lại có chút bi thương. "Ài..." Tưởng Bạch Miên ở ghế lái phụ "khe khẽ" thở dài. Flynn ngồi giữa Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Thời ông nội tôi còn sống, có nói cho tôi đây là một thành phố du lịch gì đó. Bằng không thì bọn họ cũng không lái nhà xe đi một quãng đường xa tới đây." Thương Kiến Diệu không tiếp lời Flynn, mà đột ngột nói: "Tôi muốn bật bài hát." "Cái bài Hồi ức quá khứ kia?" Tưởng Bạch Miên biết sơ qua, bèn hỏi. Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh: "Đúng." "Thôi thôi, ảnh hưởng tâm tình." Tưởng Bạch Miên khoát tay: "Đường này vốn khó lái, thôi đừng quấy nhiễu Bạch Thần." Bên trong phế tích thành phố đã bị vứt bỏ hoàn toàn này, vì kiến trúc sụp đổ, mặt đường sụt lún, nhiều con đường bị chôn vùi, hoặc nứt gãy, cơ bản không thể đi qua được, cho nên xe chỉ có thể không ngừng đổi tuyến đường chạy đi từng chút một. Cũng may bất kể là Bạch Thần, Flynn hay nhóm người Vô Căn dẫn đường phía trước đều coi như quen thuộc với nơi này, không đến mức lạc đường. "Thực sự phải cảm ơn những thợ săn di tích kia đã lấy hết xe chặn trên đường đi, bằng không chỉ phải vòng qua phế tích thành phố này, như vậy thì sẽ lâu hơn nhiều." Trong quá trình đó, Tưởng Bạch Miên cảm thán một câu thật lòng. "Trong đó có cả công lao cả bọn tôi nữa." Flynn cười sờ chòm râu hoa râm bên miệng: "Thương đoàn của chúng tôi có không ít xe lấy từ chỗ này, hiện tại đều thế hệ ông bà cả rồi." Trong lúc tán gẫu, đoàn xe mất hơn một giờ chậm rãi đi qua khu vực bị phá hủy nghiêm trọng nhất của phế tích thành phố, đường đi cũng dần trở nên tốt hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy con đường được chống bởi những trụ lớn màu xám trắng phía trước, bên trên cực kỳ trống trải, dấu vết tổn hại cũng không quá rõ, chỉ là có nhiều cỏ dại khô héo. Qua không biết bao lâu nữa, đoàn xe đi với bên sông Đục. Dòng nước ở đoạn này cuồn cuộn màu hơi vàng, dường như mang theo rất nhiều đất cát. Do đang là mùa đông, không ít chỗ trong lòng sông lộ hẳn ra ngoài, đầy những bùn đất. Ở một bên phía trước đoàn xe có một cây cầu loại vừa do những ụ chống lên vắt ngang hai bờ sông. Chờ khi đi qua cây cầu này, chạy thêm chừng mười phút nữa, một bức tường thành màu xám trắng cao chừng vài mét đập vào mắt mọi người. "Đó chính là thành Dã Thảo." Flynn giới thiệu. "Có tường bao?" Long Duyệt Hồng hỏi với vẻ vừa kinh ngạc lại vừa tò mò. Anh ta nhớ rõ trong sách giáo khoa có viết rằng thành phố của thế giới cũ không còn phải xây những bức tường thành cao lớn vững chãi như thời cổ xưa nữa, cùng lắm chỉ là những nơi như tường học, vì để tiện cho quản lý, sẽ xây một bức tường bao quanh không cao cho lắm. Nếu như đây được làm kể từ sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, như vậy phải là công trình lớn cỡ nào! Flynn cười nói: "Bên này là thành phố con của phế tích thành phố vừa rồi. Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, nghe nói nó là tòa thành cổ nào đó." "Địa điểm du lịch? Vì giữ được cảnh tượng của niên đại cổ xưa nên bảo tồn và tu sửa tường thành?" Tưởng Bạch Miên kết hợp kiến thức của mình, đưa ra lời suy đoán.