Điều mà Tịnh Niệm cảm thấy may mắn nhất chính là, tuy hắn không phải một vệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng vẫn ghi nhớ một điều:
Không rời khỏi chủ thuê dù chỉ giây lát, luôn ở trong phạm vi có thể sử dụng cơ thể đỡ đạn giúp hắn ta.
Cho nên, Tịnh Niệm vừa sử dụng "cõi Súc Sinh", vừa bật khớp xương kim loại nhào tới trên người Hứa Lập Ngôn.
Coong coong coong, những phát đạn bắn lên đầu, lên lưng hắn ta, tóe lên tia lửa và dấu ấn lờ mờ.
Đây không phải khiên chắn thịt người, mà thực sự là lá chắn thiết giáp!
Bịch!
Hứa Lập Ngôn bị đẩy ngã xuống sàn, suýt nữa bị thầy tu máy móc vốn cực kỳ nặng này ép cho ngất xỉu.
Mà lúc này đây,"cõi Súc Sinh" của Tịnh Niệm đã sinh ra hiệu quả.
Năm tên vệ sĩ kia đều nằm bò xuống, dường như không thích ứng được việc đứng bằng hai chân. Bọn họ đều hú lên tiếng "grào", hoặc định giơ chân sau lên đi tiểu.
Chỉ có kẻ mà mắt khá thâm quầng kia là còn tạm thời đứng thẳng được, chỉ có buông thõng đôi tay hệt như một con vượn xâm nhập thế giới loài người.
Tranh thủ trước khi Tịnh Niệm đứng dậy, gã như một con vượn vừa chạy vừa nhảy xông tới cầu thang, đè lên lan can rồi nhảy xuống dưới.
Trong quá trình đó, gã không phát ra tiếng dã thú hú lên, mà cất giọng hô to như bị điên:
"Nổ chết bọn chúng! Nổ chết bọn chúng!"
Tịnh Niệm như có lắp lò xò, xoạt cái lập tức kéo Hứa Lập Ngôn đứng dậy.
Hắn ta đưa mắt nhìn cầu thang, cẩn thận nói:
"Chúng ta nhảy xuống qua cửa sổ."
"Được." Hứa Lập Ngôn suýt thì bị mưa đạn bắn chết nên vẫn còn hoảng hốt, chỉ có thể tin tưởng hoàn toàn vào thiền sư Tịnh Niệm.
Tịnh Niệm dùng một tay ôm lấy Hứa Lập Ngôn, hai đầu gối nhún xuống, nhẹ nhàng nhảy tới trước cửa sổ, đánh vỡ kính thủy tinh rồi nhảy xuống dưới.
Bốn tên vệ sĩ biến thành dã thú cũng trở lại bình thường.
Bọn họ mờ mịt nhìn nhau, sau đó theo bản năng chạy theo Tịnh Niệm, từ chỗ cửa sổ vữa nhảy tới bên ngoài cửa sau của công hội Thợ Săn.
Lúc này, vệ đội thành chủ gần đó đã tập kết lại, bao vây Hứa Lập Ngôn chặt như nêm cối.
Sau khi ngồi lên xe chống đạn được chế tạo đặc biệt, Hứa Lập Ngôn lấy lại trấn định, trầm giọng ra lệnh cho lái xe:
"Về phủ."
Dứt lời, hắn ta nhìn thầy tu máy móc Tịnh Niệm ngồi vào bên cạnh, nói với sự tột cùng cảm kích:
"May nhờ có thiền sư ngài, không thì tôi đã chết rồi."
"Nam mô A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp." Tịnh Niệm đáp lại với giọng nói điện tử.
Ông ta khẽ ngừng lại rồi nói thêm một câu:
"Mong thành chủ nhớ rõ hứa hẹn lúc trước, cho phép giáo phái chúng tôi được vào thành Dã Thảo giảng kinh."
"Không thành vấn đề." Hứa Lập Ngôn đáp rất chắc chắn: "Nhưng tiền đề là các vị thiền sư các ông không được phái những thầy tu dễ phát cuồng đến, không thì tôi khó mà ăn nói với mọi người được."
Nói thật, lúc đối mặt với Tịnh Niệm thì hắn ta cũng thường xuyên bất an, bởi vì không biết khi nào sẽ chạm tới vảy ngược của đối phương, làm cho ông ta mất lý trí.
Lúc bọn họ nói chuyện, xe chống đạn đóng cửa lại.
Đoàn xe không tính là nhiều này lập tức lái vào phố Tây, trở về phía bắc.
Ở tầng ba của công hội Thợ Săn, trong phòng làm việc của phó hội trưởng.
Christina đứng sau cửa sổ thủy tinh chăm chú nhìn cảnh tượng này, mỉm cười nói:
"Hy vọng những gì xảy ra sau này sẽ theo ý muốn của anh, bằng không tôi sẽ bị gọi về thành Tối Sơ."
Một bóng người đi tới bên cạnh cô ta. Người này cao chừng một mét tám, mặc quần áo màu đen, để mái tóc ngắn thông thường, tuy khuôn mặt trông cũng tạm được, nhưng vành mắt thâm quầng thấy rõ, trông khá ủ rũ mệt mỏi, dường như đã lâu không được ngủ ngon giấc.
Gã chính là người vừa mới xen lẫn vào đám vệ sĩ của Hứa Lập Ngôn. Sau khi nhảy xuống tầng trệt, gã lại từ một bên khác lên tới tầng ba này.
Điều khác với lúc trước là gã đã thoát khỏi ảnh hưởng của "cõi Súc Sinh".
Người này giơ tay che miệng ngáp một cái:
"Tiếp theo liệu có biến số gì không, tôi không cách nào đảm bảo cho cô, chỉ có thể nói là hy vọng thành công rất lớn. Vả lại cô hoàn toàn không hề thực sự tham dự, sao phải sợ sau này bị thanh toán chứ?"
Christina chỉ xuất hiện một lần trong "ảnh cảnh chân thật" kia, không ai có thể dùng nó để chỉ trích cô.
Christina nhìn người bên cạnh, cười nói với đôi mắt có chút ươn ướt:
"Nếu Hứa Lập Ngôn có thể sống sót, bất kể thế nào hắn cũng sẽ đề phòng tôi, ra sức yêu cầu tổng bộ điều tôi đi. Vả lại, nào có nhiều đạo lý để nói như thế chứ, cứ khống chế tôi luôn, dùng năng lực người thức tỉnh của Âu Dick để tìm kiếm manh mối, không phải là không có khả năng.
Nếu không phải bề trên ra lệnh, tôi thực sự chẳng muốn xen vào chuyện này của anh chút nào.
Nhắc tới thì năng lực 'ảo cảnh chân thật' vừa rồi của anh không giống đến từ lĩnh vực của 'Mạt Nhân' cho lắm, trái lại càng giống với ơn huệ từ 'Toái Kính'."
"Toái Kính" là Chấp Tuế cái quản tháng Mười Một, hay còn được gọi là "Thần Ảo Giác".
Người có đôi mắt thâm quầng kia cười cười, không để ý tới lời nói của Christina.
Năng lực kia quả thật thuộc về lĩnh vực của "Mạt Nhân", chẳng qua gã chơi chiêu.
Tên của nó là "Hành Trình Mộng Ảo", có thể kích phát ký ức nào đó của mục tiêu, từ đó khiến mục tiêu sinh ra ảo giác rất thật.
Đối với người thức tỉnh có được năng lực như thế này mà nói, bọn họ thường chỉ lợi dụng đến mức độ này, khiến cho kẻ địch từ đó chìm vào trạng thái mờ mịt, ngu ngơ, sợ hãi và mụ mị.
Bọn họ xem nhẹ một chuyện đây là năng lực thuộc loại phạm vi, có thể kích phát ký ức của nhiều cá nhân cùng một lúc, chế tạo nhiều ảo cảnh cùng tồn tại.
Gã trải qua nhiều lần thử nghiệm và "tiến hóa", cuối cùng nắm giữ được kỹ xảo để ghép nối các ảo cảnh này với nhau.
Vì vậy, một tràng ảo cảnh chân thật cỡ lớn đã được trình diễn.
Mà trước khi mục tiêu tỉnh táo, ảo cảnh này có thể duy trì được mấy phút đồng hồ, vì vậy gã sẽ đổi năng lực, dùng kỹ xảo "thôi miên" dẫn dắt "tình tiết" phát triển.