Kiều Sơ nhìn mình trong gương, vẻ mặt trở nên sinh động hơn chút. Y khẽ than thở một câu:
"Ài, đúng là phiền toái mà..."
Cứ như vậy, ban đêm lặng lẽ trôi qua, mặt trời lại mọc lên từ phía đông hoang dã Hắc Chiểu.
Sau khi ăn sáng xong, trải qua một phen đọ sức âm thầm, Tưởng Bạch Miên rốt cuộc lợi dụng quyền uy của tổ trưởng cướp được trách nhiệm lái xe, mà Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần chỉ có thể uất ức chen chúc ở hàng ghế sau.
Kiều Sơ lật xem đồng hồ cơ trên tay, dựa vào kim chỉ nam trên đồng hồ xác định vị trí hiện tại.
"Lái theo hướng kia, cứ lái đi." Y chỉ về một chỗ hướng tây bắc.
Tưởng Bạch Miên không hề chất vấn nghi ngờ, nổ xe đi vòng ra khỏi khu vực đồi núi này, sau đó lao đi theo phương hướng mà Kiều Sơ chỉ.
Thời gian dần trôi, địa hình xung quanh càng ngày càng bằng phẳng, đất càng ngày càng đen, càng ngày càng mềm. Đến cối cùng, bùn đã trở thành cảnh sắc chủ yếu, mặt đường cứng càng ngày càng ít.
Đây là đang đi sâu vào trong đầm lầy.
Mà so với Bạch Thần, Tưởng Bạch Miên có vẻ không đủ kinh nghiệm về nơi đây, hai lần cô suýt khiến xe lún vào vũng bùn sâu không thấy đáy.
Cô không thể không nhường ghế lái, trở lại chỗ giữa của hàng ghế sau. Mà Bạch Thần thì còn nghiêm túc cố gắng điều khiển xe Jeep, hệt như một đứa bé đang chờ được khen ngợi.
Không chút nghi ngờ khi tốc độ xe chậm hơn rất nhiều, mãi tới giữa trưa mà bọn họ còn chưa đi được qua ba mươi cây. Mà trong các ao đầm xung quanh bắt đầu có đủ loại thực vật mọc lên.
So với loại cây bình thường thì trông chúng có màu sắc hoặc nhạt hơn, hoặc sặc sỡ hơn hẳn, thoạt trông có chút kỳ quặc.
Tưởng Bạch Miên còn nhớ rõ trách nhiệm tổ trưởng của mình, thuận miệng nhắc nhở Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Khi nhìn thấy những thực vật biến dị tương tự như thế này tập trung một chỗ, có nghĩa là chúng ta đã tiến vào khu vực ô nhiễm. Nhưng hình thù của thực vật chỗ này chưa đủ kỳ quái, không đủ nguy hiểm, mức độ ô nhiễm không phải là rất cao.
Trong hoàn cảnh như thế này, người thường vẫn có thể hoạt động, nhưng nếu không có trang bị bảo hộ, tốt nhất đừng để quá ba ngày. Mà là một người biến đổi gen trưởng thành thì có thể kiên trì tầm mười ngày, nhưng điều kiện tiên quyết là đã chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống."
Kiều Sơ lại quay đầu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên một cái, nhưng y nhanh chóng dời mắt đi, chỉ vào bên cạnh nói:
"Đi hướng bên này."
"Nhưng mà..." Bạch Thần vô thức định nói ra đề nghị của bản thân.
Đường cô chọn đều có mức độ ô nhiễm khá thấp, phù hợp cho xe chạy qua. Nếu tùy tiện đổi tuyến đường, nói không chừng sẽ gặp loại đầm lầy xâm thực, ngay cả người và xe đều lún vào, chìm xuống dưới đáy.
"Đi hướng bên này." Kiều Sơ nhấn mạnh lại một lần nữa.
"Vâng." Bạch Thần lựa chọn nghe theo.
Sau khi đổi tuyến đường, đi vào khu vực mà Bạch Thần không quen thuộc, tốc độ của xe Jeep lại càng chậm đi rất nhiều. Bạch Thần vừa lái lại phải vừa dựa theo kinh nghiệm của mình để phán đoán tình huống đường đi.
Chừng hai mươi lăm phút sau, người trong xe ăn trưa xong, chuẩn bị để Tưởng Bạch Miên lái thay Bạch Thần thì cảnh tượng phía trước bắt đầu thay đổi:
Trong những đầm lầy đen sì không thấy giới hạn, những dây leo to đùng mang theo bùn đất thối hoắc chui ra từ dưới đáy đầm lầy, tạo nên một "rừng rậm" thấp bé.
Chúng nó ánh lên màu xanh đen, mỗi một dây leo đều to như con mãng xà bình thường, ngoài thân mọc đầy những gai nhọn màu đỏ.
Những dây leo kỳ quái này quấn lấy nhau, lan ra khắp các khu vực mà mắt thường có thể thấy được phía trước xe Jeep, ngoài bản thân đầm lầy đen ngòm, tất cả những nơi khác đều trở thành nơi chúng nó làm đẹp - đến cả bầu trời, đều vì "rừng rậm" thấp bé che phủ hoặc vấn đề khác, mà trở nên âm u, ảm đạm, đè nén.
Nhìn cảnh tượng đồ sộ nhưng đáng sợ này, bất kể là Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần hay Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều sinh ra một loại cảm xúc chấn động khó nói thành lời.
Trong cơn chấn động, bọn họ gần như đồng thời có chung một thắc mắc:
"Vì sao chúng ta lại tới chỗ này?"
Lúc này, Kiều Sơ nhếch khóe miệng tạo ra một nụ cười dịu dàng:
"Không cần căng thẳng."
Âm thanh này, câu nói này đã loại bỏ nghi ngờ của đám người Thương Kiến Diệu, làm cho bọn họ lại nhìn Kiều Sơ với ánh mắt đắm say.
Kiều Sơ ngồi thẳng người, bắt đầu nghiêm túc chỉ huy Bạch Thần đi như thế nào, lái theo hướng nào.
Nhìn những dây leo màu xanh đen pha chút đỏ to như lũ mãng xà ngoài cửa sổ, năm ngón tay trên tay trái Tưởng Bạch Miên giật giật.
Cô như vô thức lấy giấy bút từ trong túi áo, ghi chép những gì được chứng kiến trước mắt.
Thương Kiến Diệu thì lúc nhìn chằm chằm vào gáy Kiều Sơ, lúc thì lại quan sát những dây leo bên ngoài, luôn có cảm giác chúng nó chứa đựng sự nguy hiểm cực lớn.
Đúng lúc này, tay trái hắn cảm nhận được có gì đó khẽ chạm vào.
Thương Kiến Diệu theo bản năng quay đầu nhìn, thấy Tưởng Bạch Miên cầm một tờ giấy trắng đưa tới gần.
Hắn tập trung nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy trắng đang miêu tả rất trung thực về cảnh tượng hiện tại, mà ngoài ra còn có một câu nói kỳ quá ở cuối cùng:
"... Ở sâu trong đầm lầy lại tồn tại một khu vực đột biến cực kỳ nghiêm trọng thế này, nhưng kỳ lạ là con chip trong tay trái tôi nói cho tôi biết, ô nhiễm phóng xạ ở đây không quá nghiêm trọng. Có lẽ do thời gian dần trôi, ô nhiễm đã bớt đi rồi?
"... Trên những dây leo này mọc đầy gai nhọn đỏ rực, hệt như hút đủ máu tươi..."
"... Con chip trên cánh tay trái nói cho tôi biết, phương hướng hiện tại hoàn toàn ngược với đích đến dự định là trấn Kỳ Phong..."