"Đánh thức hắn dậy." Tưởng Bạch Miên vừa cởi dây an toàn vừa nhờ Tưởng Bạch Miên.
"Anh còn thắt dây an toàn?" Tưởng Bạch Miên thấy cảnh đó thì có chút buồn cười.
Một "sát thủ", một "tên bắt cóc", sau khi đạt được mục đích, rời khỏi hiện trường, lại cực kỳ "tuân thủ pháp luật" mà thắt dây an toàn!
Cũng không thiếu chút chuyện vặt này... Tưởng Bạch Miên lẩm bẩm, giơ tay trái ra dùng cách giật điện để "gọi" Eugene dậy.
Eugene vừa mở mắt thì nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Thương Kiến Diệu nói nhanh:
"Mày bị tao bắt cóc;
Cơ thể mày cũng đã bị tao khống chế;
Cho nên..."
Eugene vốn đang hoảng hốt, nghe vậy đầu óc lại càng mờ mịt.
Vài giây sau, y rụt rè kêu:
"Chủ nhân."
Thương Kiến Diệu gật đầu, ấn mũ lưỡi trai xuống thấp hơn nữa.
Sau đó hắn nói với Tưởng Bạch Miên:
"Đưa quần áo ở cốp sau cho hắn, để hắn ta đổi."
Đây là chuyện mà hắn đã xác nhận khi tán gẫu với lái xe lão Cảnh:
Vì thi thoảng đi bắt cóc, cho nên trong cốp sau của xe Eugene luôn để mấy bộ đồ dùng làm ngụy trang.
Tưởng Bạch Miên xác định trước trên người Eugene và những bộ đồ ở cốp sau có thiết bị định vị gì không, sau đó mới vớ bừa mấy món ném tới ghế lái phụ.
Eugene "tự giác" nhanh chóng mặc quần dài màu đen, áo khoác màu xanh lam, đội chiếc mũ đánh cá màu nâu, với chiếc kính râm trông bình thường, không còn đặc sắc rõ nét như trước nữa.
Bộp! Tưởng Bạch Miên vỗ sau vai Thương Kiến Diệu, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
"Anh cho hắn đeo kính râm làm gì? Buổi tối thế này! Chê người khác không nhớ được mình từng gặp người khả nghi? Thần kinh à, tối còn đeo kính râm làm gì không biết!"
Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ hơi khó xử:
"Mắt hắn xấu quá."
"Vậy thì bảo hắn cúi đầu xuống." Tưởng Bạch Miên nói thật nhanh.
Mà lúc Eugene thay đồ vừa rồi, cô đã mở bình xăng của xe, dùng công cụ khiến xăng bên trong chảy ra một phần.
Chờ khi Eugene tháo kính râm xuống, Thương Kiến Diệu cất loa đi, cô nhìn quanh một lượt, phân biệt phương hướng rồi nói:
"Đi!"
Một hàng ba người từ góc không người này chạy tới một hẻm nhỏ không có camera theo dõi khác, hữu hảo với nhau hệt như đám bạn mới đi nhảy ở hộp đêm về.
Khi gần tới đầu hẻm, Tưởng Bạch Miên lấy ra một quả lựu đạn màu xanh sậm, kéo móc rồi dùn tay trái quăng ra phía sau.
Lựu đạn kia rơi một cách chính xác vào trong con xe việt dã đang mở cửa.
Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên trong xe, ngọn lửa bùng lên đốt cháy xăng xung quanh, kích phát phản ứng dây chuyền...
Đùng!
Lũ vệ sĩ của Eugene đang truy tìm tung tích chiếc xe không bỏ qua động tĩnh này, bọn họ liếc nhìn nhau, cầm súng vội vã lao tới chỗ ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt.
Sau khi súng ngừng bắn, bọn họ mới phát hiện lái xe lão Cảnh rõ ràng đã đưa ông chủ đi rồi mà lại vẫn còn trong bãi đỗ xe, đang núp sau một chiếc xe hơi.
Lúc ấy bầu không khí cực kỳ căng thẳng, tất cả mọi người đều hỗn loạn, bọn họ vốn định bắt tên "nội gián" lão Cảnh này, nhưng vì đối phương nổ súng trước, hô to là lũ phản bội, bọn họ đành phải bắn trả, khiến hắn ta chết trong mưa đạn.
Lúc lão Cảnh chết, vẻ mặt đầy đau đớn và hoài nghi, dường như thắc mắc vì sao tất cả đều là lũ phản bội, không có lấy nổi một người giúp mình.
Sau khi chạy một khoảng cách rất dài, đám vệ sĩ mới nhìn thấy con xe việt dã màu đen đang cháy trong ngọn lửa hừng hực.
Xong rồi... Trong đầu bọn họ đều hiện lên ý nghĩ như vậy...
Tầng hai của tiệm súng A phúc, sau khi trở lại phòng của mình và Long Duyệt Hồng, Bạch Thần lên giường tầng trên nằm, mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô vốn định ngủ luôn, nhưng cứ hễ nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện lên những cảnh tượng nhớ tới là kinh hoảng.
Ánh mắt hung ác của Eugene, cơ thể nặng nề mang theo chút mùi dầu máy đè lên người cô, không nghe theo thì sẽ bị đánh đập và trừng phạt, cơn đau đớn khi bị túm tóc kéo đi đều trồi lên từ tận sâu trong trí nhớ của cô, làm cho cơ thể cô không kìm được run lẩy bẩy.
Những gì trải qua trong khoảng thời gian ác mộng đó làm cô hình thành một số phản xạ không tốt, cứ nhìn thấy Eugene là sẽ không kìm được sợ hãi, không dám phản kháng.
Đột nhiên, có người gõ lên cửa phòng cô.
"Ai?" Long Duyệt Hồng vẫn không dám nói lời nào nãy giờ cảnh giác hỏi.
"Chúng tôi." Tưởng Bạch Miên đáp to.
Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, chạy tới mở cửa. Bạch Thần cũng vùng người dậy, xuống giường, chuẩn bị nghe xem tổ trưởng và Thương Kiến Diệu có tìm được manh mối gì không.
Sau khi cửa phòng mở ra, Thương Kiến Diệu lướt qua bên người Long Duyệt Hồng, chặn trước mặt Bạch Thần.
Hắn đã cất mũ lưỡi trai đi từ lúc nào không biết, quần áo cũng mặc bình thường trở lại, không còn lộn mặt trái ra nữa.
Bạch Thần loáng thoáng thấy bên cạnh tổ trưởng còn một người nữa, một người đội mũ đánh cá mặc áo khoác màu lam.
"Đây là?" Cô nghi hoặc hỏi.
Thương Kiến Diệu toét miệng cười hớn hở:
"Dẫn một người bạn tới cho cô."
Bạch Thần nhất thời có chút ngạc nhiên.
Cô biết Thương Kiến Diệu ăn nói thường không giống bình thường, cách nghĩ khiến người ta không hiểu, khó có thể lý giải, nhưng những khi này tổ trưởng thường sẽ bổ sung vài câu, không đến mức khiến người ta đoán mò, nhưng bây giờ tổ trưởng không nói gì cả.
Chờ khi Thương Kiến Diệu nghiêng người, chừa không gian, cô rốt cuộc thấy rõ "người bạn" đó là ai.
Eugene cường tráng rụt rè đứng đó, ánh mắt vốn hung ác nay lại đầy bất lực và cầu xin, giống một tên nô lệ bị "dạy bảo" hơn một năm mà vẫn chưa chết.