Tưởng Bạch Miên nhìn thoáng qua, nói thẳng:
"Tôi đi đón bọn họ đây, vào thôn vòng vèo lắm khúc, người mới tới lần đầu chắc chắn sẽ lạc đường."
"Ừ." Điền Nhị Hà không cảm thấy điều này có vấn đề gì.
Lý Chính Phi ngẫm nghĩ, rồi nói với "Cẩu Tử" Đinh Sách đang canh gác trong phòng:
"Tiểu Đinh, cậu đi với cô ấy đi."
Khi nói những lời này, ánh mắt anh ta trĩu nặng, đầu hơi gật nhẹ.
Đinh Sách lập tức hiểu ý của thủ lĩnh:
Nếu dọc đường đi mà phát hiện điều gì không đúng, phải liều cả tính mạng cũng phải báo cho người trong thị trấn.
"Vâng, thủ lĩnh!" Đinh Sách cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, ưỡn thẳng ngực lên.
Anh ta có chút sợ hãi, nhưng cảm thấy đáng giá.
Tưởng Bạch Miên không từ chối, nói với Long Duyệt Hồng:
"Anh đi với tôi."
So với đi đón người của công ty, ở lại đây rõ ràng là càng nguy hiểm hơn, cho nên Tưởng Bạch Miên làm cho Long Duyệt Hồng đi theo mình.
Đến lúc đó, nếu tình hình trong trấn đột biến, Thương Kiến Diệu giỏi "kết bạn" hợp tác với Bạch Thần quen thuộc hoàn cảnh sẽ có xác suất sống sót rất cao.
"Rõ, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng trả lời còn to và rõ hơn cả Đinh Sách.
Đây là thói quen rồi.
Chờ khi ba người Tưởng Bạch Miên đi rồi, Bạch Thần mới nói với Điền Nhị Hà:
"Bây giờ chắc ông yên tâm rồi nhỉ? Một lát nữa thôi, bọn họ sẽ không nhanh như vậy đâu."
Ngữ khí của cô hệt như đang dỗ dành trẻ con.
"Không chờ bọn họ vào trong thôn trấn thì làm sao thực sự yên tâm chứ?" Điền Nhị Hà bướng bỉnh lắc đầu.
Ông nhìn Bạch Thần, ho khan hai tiếng:
"Lúc trước ta đã muốn hỏi cháu, làm sao cứ quấn cái khăn quàng cổ này vậy?"
Trong phòng có đốt bếp sưởi nên nhiệt độ cũng không quá thấp.
Sắc mặt Bạch Thần hơi biến đổi, rồi cô gượng cười nói:
"Có thứ không tốt..."
Điền Nhị Hà không hỏi thêm, khép hờ đôi mắt lại như không còn sức lực để chống đỡ, cần nghỉ ngơi đôi chút.
Lý Chính Phi thấy thế, bèn đưa mắt nhìn Thương Kiến Diệu, dường như muốn dùng cách tán gẫu để đốt chút thời gian còn lại, có khi còn nhờ điều này mà lấy được nhiều thông tin hơn.
Nhưng Thương Kiến Diệu lại giơ ngón tay để lên trước miệng làm động tác kéo khóa, rồi kêu ô ô hai tiếng.
"Hả?" Lý Chính Phi ngơ ngác không hiểu.
Bạch Thần mang máng có suy đoán, thử giải thích:
"Ý của anh ấy là không tiện nói chuyện."
Có khả năng là hắn sợ đầu óc mình chập mạch, sẽ phá hỏng bầu không khí bi thương và có chút nặng nề này... Bạch Thần còn bổ sung ở trong lòng.
Thấy Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ chính là ý đó.
Thấy suy đoán của mình đúng, ánh mắt Bạch Thần khi nhìn Thương Kiến Diệu trở nên dịu dàng hơn không ít.
Cô không ngờ vị đồng đội có vấn đề về thần kinh, suy nghĩ khác thường này lại yên lặng cố gắng và hy sinh đến vậy.
Nhưng Bạch Thần cũng cảm thấy tình hình Thương Kiến Diệu có vẻ như càng nghiêm trọng hơn trước một chút.
Lý Chính Phi không thể hiểu nổi tại sao Thương Kiến Diệu không tiện nói chuyện, chỉ có thể cho rằng đây là cách thức để khéo léo từ chối tiết lộ thêm thông tin.
Anh ta không thể không quay sang nhìn Bạch Thần, nhưng Bạch Thần lại bận rồi, bận dọn dẹp ống nhổ, mở cửa thông gió, dọn dẹp căn phòng một lượt.
Không biết bao lâu sau, Điền Nhị Hà tỉnh dậy. Ông ta nghiêng đầu lắng nghe một lúc, rồi thều thào hỏi:
"Bên ngoài có tiếng gì vậy? Tới rồi ư?"
Bạch Thần đi vài bước ra hành lang bên ngoài, hai tay chống lên lan can, nhìn chỗ cổng chính của trấn Thủy Vi.
Nơi đó không hề có người ngoại lai, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng "một hai ba bốn","một hai ba bốn" vọng tới.
"Âm thanh bên ngoài là 'một hai ba bốn', 'một hai ba bốn'." Lúc này Thương Kiến Diệu bắt chước nội dung mà mình nghe được.
Vẻ mặt Điền Nhị Hà dịu hẳn xuống, các nếp nhăn trên mặt giãn ra:
"Là đám trẻ con đang tập thể dục buổi sáng mà..." Ông cười nói một câu, dường như trạng thái tinh thần trở nên tốt đẹp hơn chút...
Bên ngoài đầm lầy, Đinh Sách theo Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng gặp được đội ngũ mà Sinh Vật Bàn Cổ phái tới.
Những chiếc xe lóe lên ánh sáng kim loại và kính, những chiến sĩ mặc đồng phục màu xanh xám đứng thẳng tắp, những chiếc vũ khí khiến người ta cảm thấy mới tinh này đều tạo cho anh ta sự choáng ngợp sâu sắc.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, trong lòng rất tán thưởng người phụ trách chuyện này:
"Quả nhiên công ty vẫn rất có kinh nghiệm... Biết loại tiếp nhận tương tự này nhất định cần binh lính ăn mặc vinh quang, không đánh mà khuất phục được người ta..."...
Ngoài phòng Điền Nhị Hà ở trấn Thủy Vi.
Bạch Thần không biết đây đã là lần thứ mấy mình bị trưởng trấn giục ra ngoài hành lang xem đám người Tưởng Bạch Miên đã quay trở lại hay chưa.
Cuối cùng cô thấy một đoàn xe đang chầm chậm tới gần thôn trấn, nhìn thấy con xe Jeep màu xanh xám quen thuộc.
"Đến! Bọn họ đến rồi!" Bạch Thần vội xoay người hô to vào trong phòng.
Điền Nhị Hà lập tức thả lỏng toàn thân.
Ông thở hổn hển vài hơi, nghiêng đầu nói với Lý Chính Phi:
"Cháu thu xếp người, duy trì trật tự cho tốt. Chờ lát nữa gặp mặt, thì triệu tập mọi người công bố chuyện này."
Lý Chính Phi đã đứng dậy từ trước, lập tức đáp lại:
"Cháu sẽ đi ngay đây."
Bạch Thần vẫn đứng ở hành lang, hai tay đè lên lan can, không ngừng quay đầu báo cáo tình huống cho Điền Nhị Hà nghe, hệt như một cô bé đang hưng phấn:
"Bọn họ đi qua cổng rồi.
Bọn họ xuống xe rồi.
Bọn họ đang xếp thành đội, đi qua quảng trường.
Mọi người có chút bối rối hỗn loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục trật tự."
Báo cáo tới đây, Bạch Thần đột nhiên dừng lại.
Cô cảm giác trong phòng yên lặng tới mức đáng sợ, không hề có chút âm thanh nào.
Bạch Thần quay người lại, chỉ thấy Thương Kiến Diệu đứng ở vị trí gần sát cửa, sắc mặt nặng nề nhìn giường. Mà Điền Nhị Hà đã rụt người xuống, từ đang dựa biến thành nằm.
Dự cảm không tốt lập tức xuất hiện, Bạch Thần biến sắc, nhanh chóng chạy vào, đứng bên cạnh Điền Nhị Hà.
Cô thấy khuôn mặt trưởng trấn hiện lên màu xanh đen, không còn chút sáng bóng nào.
Cô run rẩy đưa ngón tay ra, thò tới trước mũi Điền Nhị Hà.
Mười mấy giây sau, cô rụt tay lại, khẽ gọi như đang thử:
"Trưởng trấn!"
Lần này ông không hề đáp lại nữa.
Tầm mắt Bạch Thần lập tức nhòe đi, hai đầu gối không thể chống đỡ khiến cô khuỵu xuống đất.
Cô thất thố cầm lấy mép giường, hô lên với giọng nói như bị chặn đi quá nửa:
"Ông nội!"...
Trong ánh nhìn chằm chằm của đám dân trấn ăn mặc hỗn loạn và bẩn thỉu, Tưởng Bạch Miên mang theo người do Sinh Vật Bàn Cổ phái tới đi qua khu vực hỗn tạp những căn nhà đất, nhà gạch, lều trại.
Khi đi tới chỗ cột cờ, cô chợt nghe thấy từ trong tòa nhà sâu nhất trong trấn Thủy Vi truyền ra âm thanh đọc đồng thanh mà non nớt:
"Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công. Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử. Sử lão hữu sở chung, tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng, khâm quả, cô độc, phế tật giả, giai hữu sở dưỡng..."*
*Trích từ Lễ Ký, dịch nghĩa: Đạo lớn thi hành, thiên hạ đều là chung, tuyển chọn người hiền có tài năng, nói điều tín nghĩa hoà mục, cho nên người ta không chỉ thương yêu cha mẹ mình, không chỉ lo cho con cái mình, khiến cho người già có chỗ yên nghỉ cuối đời, người khoẻ mạnh có chỗ dùng, trẻ thơ lớn lên, trưởng thành, người cô quả bơ vơ, bệnh tật đều được nuôi dưỡng...