Gió bắc rít gào, mây đen kéo tới, đám thủ vệ cổng thành tuy đều mặc quần áo rất dày, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, nhất là khi mặt như bị dao cứa qua, đau đớn khó chịu, hoặc đã chết lặng, chỉ còn một mảng lạnh buốt.
Lúc này tuy sắc trời u ám hệt như mưa to sắp trút xuống, nhưng vẫn luôn là buổi sáng, là ban ngày chân chính, điều này làm cho tâm lý đám lính canh phòng không cảnh giác cho lắm.
Bọn họ đảo mắt, thấy đều là những khuôn mặt chết lặng không giống của người sống, hệt như đang đối mặt với những bức tượng không rõ được làm từ cái gì.
"Không biết khi nào thì những Bộ Nô Đội của thành Tối Sơ mới tới đây... Nếu cứ tiếp tục thế này cũng không ổn." Vị đội trưởng đeo súng ở thắt lưng đi tới đi lui chỗ cổng thành, nói: "Nếu người chết nhiều hơn nữa, có khi còn bùng nổ ôn dịch."
Đây chính là cơn ác mộng còn đáng sợ hơn cả chiến tranh trong cảm nhận của không ít người.
Cùng lúc đó, anh ta nghe thấy tiếng nổ.
Đây rõ ràng tới từ một vụ nổ!
Từ sâu trong phố Bắc!
Tất cả thủ vệ ở cổng thành đều xoay người, quay đầu nhìn theo hướng đó, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, vị đội trưởng vừa rồi liếc thấy một đám dân du cư hoang dã râu ria xồm xoàm đột nhiên đứng lên từ đám người ở gần cổng thành.
Tay bọn họ đều cầm súng!
Có cái là súng lục, có cả súng săn, rồi súng trường trông khá cũ nát, nhưng đều là súng.
"Cảnh..." Tên đội trưởng này vừa hô được một từ thì đã nghe thấy tiếng súng nổ vang lên rầm rầm.
Tầm mắt anh ta lập tức tối sầm xuống, cơn đau đớn dữ dội kéo tới như thủy triều, bao trùm lấy anh ta.
Pằng pằng pằng!
Sau một lượt bắn dữ dội, số thủ vệ cổng thành ngã xuống quá nửa, số còn lại cũng đều bị thương, trạng thái cực kỳ không tốt.
Bọn họ đều vội vã chạy về chỗ công sự phòng ngự, dùng vũ khí trong tay đánh trả.
Nhưng bọn họ cực kỳ hoảng sợ khi phát hiện rằng đám dân du cư hoang dã kia cứ lao đến trong màn đạn, tuy không ngừng có người ngã xuống, nhưng những người còn lại dường như không bị ảnh hưởng chút nào, hệt như phía trước chính là thế giới mới, là cõi bồng lai tiên cảnh.
Vẻ mặt những người này đều méo mó giống nhau, trong mắt dày đặc những tơ máu, dường như lũ dã thú hoặc người Vô Tâm có trí thông minh.
Lúc này, Lý Đầu cầm loa, hô gào:
"Xông vào! Xông vào! Xông vào còn có đồ ăn! Xông vào thì còn có thể sống sót!"
Số dân du cư hoang dã nhiều đếm không xuể ngoài thành đều đổ dồn ánh mắt về bên này, đôi mắt từng người rồi từng người đỏ bừng lên.
Thấy thủ vệ ở cổng thành chỉ còn vài người, gần như đã bị dọn sạch, bọn họ vô thức đứng dậy, lao vọt tới bên đó.
Có người giữ được thể lực thì chạy rất nhanh, kẻ thì đã khá suy yếu, chỉ có thể chậm rãi theo sau.
Tạch tạch tạch, mấy chiếc súng máy trên cổng thành phun ra ánh lửa, từng mảng từng mảng dân du cư hoang dã như cọng rơm đổ rạp xuống.
Chỉ trong một phút bắn phá ngắn ngủi, rất nhiều người đã đánh mất sinh mệnh.
Những dân du cư hoang dã phía sau nao núng, chần chờ, dừng lại.
Nhưng đúng lúc này, những khẩu súng máy kia ngừng bắn, cần đổi dây đạn mới.
Mà đám người A Tài vọt tới cửa thành đầu tiên đã giải quyết hết thủ vệ nơi đó, cướp được vũ khí ngon nghẻ hơn, cực kỳ nhanh chóng leo cầu thang xông lên thành lầu.
Ngoài thành, đám dân du cư hoang dã sắp giải tán thấy thế lại điên cuồng lao tới như thủy triều tràn vào trong thành Dã Thảo.
Chủ lực quân thủ thành và vệ đội của thành chủ tập trung lại vì vụ nổ ở bệnh viện Số Một, đối mặt với tình huống này, nhất thời không biết nên chi viện bên nào...
Trong bệnh viện Số Một, khi Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào đồng nghiệp cùng công ty, Tưởng Bạch Miên đã suy nghĩ rõ một chuyện:
Lâm Phi Phi tiến vào hẻm Sói Hoang, không liên quan tới bất cứ quán bar nào, cô ta đi qua nơi đó, vào một đường hầm bí mật tiến vào phố Bắc.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đang phân cao thấp với tay của mình đột nhiên lên tiếng:
"Tại sao ông không tự mình nổ súng, còn phải tìm hai người hầu?"
"Cha xứ" vốn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nhưng không biết tại sao mà hắn ta lại cảm thấy nên chia sẻ mưu kế tỉ mỉ của mình, bằng không làm nhiều chuyện như vậy chẳng phải vô ích?
"Đừng vội." Hắn ta nói với Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi.
Sau đó, trong tiếng hắt hơi liên tục của Âu Dick, hắn ta mỉm cười nhìn Thương Kiến Diệu và nói:
"Cậu đoán xem."
Thương Kiến Diệu lập tức trở nên cực kỳ hứng thú:
"Tôi đoán là giới hạn của năng lực kia của ông. Bản chất của nó là đem một bộ phận trên cơ thể mình liên quan tới bộ phận tương ứng của người khác, từ đó làm cho mục tiêu 'thay thế' ông làm ra động tác ông muốn làm.
Nói cách khác, những động tác mà chúng tôi làm bây giờ tương đương với động tác mà hai tay ông làm ra. Nếu chúng làm một động tác này, như vậy sẽ không cách nào hoàn thành động tác khác, ví dụ như rút súng ra bắn."
"Cha xứ" khẽ cười một tiếng:
"Mặc dù không đúng, nhưng cũng gần gần như vậy. Cậu thông minh hơn ta tưởng, chỉ là hình như đầu óc hơi có vấn đề."
Thương Kiến Diệu cười tươi, nhìn đối phương, nói ra lời kỳ quặc:
"Đổ, đổ, đổ..."
Hắn vừa nói ra ba từ "đổ", ánh mắt Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi lập tức trở nên đờ đãn, cơ thể không chịu khống chế ngã lăn xuống đất.
"Cha xứ" cũng phát hiện ý thức của mình cũng sắp mất theo.
Hắn ta ngạc nhiên bật thốt lên:
"Các người, các người..."