"Tiếp sau đây có hai việc," Tưởng Bạch Miên ngồi trên ghế phụ, hơi dựa lưng ra sau, lấy "Thư trả lời" của Trần Húc Phong ra, nói thật đơn giản,"Một là, tìm Hứa Lập Ngôn, cho anh ta biết chúng ta là người của 'Sinh Vật Bàn Cổ', hi vọng có thể thành lập mối quan hệ đôi bên cùng có lợi; hai là, tự mình thẩm vấn gã 'Cha xứ' giả kia một lần, cố gắng hết khả năng nắm giữ được tình hình trong 'Phản Trí giáo".
Đây là nhiệm vụ mới mà công ty giao cho họ.
Bởi mấy ngày nay Thương Kiến Diệu chỉ mê mẩn nghịch tuyết, Tưởng Bạch Miên sợ rằng lúc đó hắn căn bản không có tâm trí đâu mà nghe mình một cách nghiêm túc, cho nên đành phải lặp lại một lần.
"Hiện tại đã là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi rồi mà." Thương Kiến Diệu nói như thể hắn với Hứa Lập Ngôn đã thực sự là anh em tốt vậy đó.
Tưởng Bạch Miên bật cười:
"Điều này có thể duy trì bao lâu? Công ty cũng thấy giữa Hứa Lập Ngôn và thành Tối Sơ bên kia có rạn nứt nên mới nghĩ đến chuyện lôi kéo anh ta về phe mình.
Nếu có thể thành công, đến lúc đó có thể coi như hai người đã phát triển từ 'tình anh em' lên đến trình 'Cắt bào đoạn nghĩa', vậy thì bọn tôi không cần phải lo lắng chuyện không ra khỏi thành Dã Thảo được."
Quan hệ lợi ích là một loại quan hệ dễ dàng thay đổi mà cũng là loại vững chắc nhất.
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:
"Quan hệ đôi bên cùng có lợi là như thế nào?"
"Là cái kiểu tuy về danh phận thì không ở bên nhau nhưng có tiền cùng kiếm, có phúc cùng hưởng, có họa, ừm, cái này thì phải xem tình huống thế nào rồi sẽ giúp đỡ chút xíu, nói tóm lại là, nếu có thể thuận lợi vùi vào đây một cây đinh, khiến cho thành Tối Sơ khó chịu trong lòng, thì chắc chắn các vị trong hội đồng quản trị của công ty sẽ rất hài lòng." Tưởng Bạch Miên giải thích đơn giản.
"Sao bọn họ cư xử cứ như bọn trẻ con vậy." Thương Kiến Diệu đưa ra đánh giá cá nhân.
Tưởng Bạch Miên không nói được một lời, chỉ có thể trợn trắng mắt...
Là người anh em từng kết giao sống chết có nhau, Thương Kiến Diệu dễ dàng gặp Hứa Lập Ngôn.
Bên cạnh Hứa Lập Ngôn vẫn là thầy tu máy móc Tịnh Niệm mặc áo tăng dài, đội mũ chụp như trước.
Vừa nhìn thấy Tịnh Niệm, Thương Kiến Diệu bèn nhẹ nhàng lắc lư thân thể theo một vận luật kì lạ, sau đó bị Tưởng Bạch Miên trừng mắt cho một cái mới thôi.
"Hứa thành chủ, tôi có chuyện này muốn trao đổi với anh một chút." Tưởng Bạch Miên đưa mắt ra hiệu rằng điều này không thích hợp để thiền sư Tịnh Niệm nghe được.
Hứa Lập Ngôn cười lắc đầu:
"Quan hệ giữa tôi với Kiến Diệu thế nào, cô không phải ngại, cứ việc nói thẳng."
"Ừm, không cần để ý đến thiền sư đâu, giữa chúng tôi có hợp đồng bảo mật, mà giới tăng lữ thì luôn rất biết giữ chữ tín."
Tưởng Bạch Miên không khăng khăng giữ ý kiến nữa mà kéo ghế đối diện bên bàn, ngồi xuống.
Cô khẽ cười nói:
"Hứa thành chủ, anh có từng nghĩ đến chuyện tăng cường thực lực của bản thân không?"
Nghe được câu này, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn tổ trưởng một cái, nhưng vẫn nghiêm túc ngậm chặt miệng.
Sắc mặt Hứa Lập Ngôn thoáng chốc đã trở nên nghiêm túc:
"Xin hỏi nói vậy là có ý gì?"
Tưởng Bạch Miên quét mắt nhìn qua rô bôt tăng lữ Tịnh Niệm đứng bên cạnh Hứa Lập Ngôn rồi lại thu hồi ánh mắt:
"Lấy ví dụ sự kiện tập kích lần này đi, nếu chẳng may kẻ địch có thể đột phá vòng bảo vệ của bảo tiêu, hạn chế được hoạt động của thiền sư Tịnh Niệm, vậy thì thành chủ sẽ biến thành một con dê béo chờ bị giết thịt, người ta muốn xẻo thế nào thì xẻo.
Tôi biết, anh có thể thuê rất nhiều bảo tiêu, thậm chí bao gồm cả nghiệp đoàn 'Thợ săn cao cấp', tình huống bình thướng thì rất khó có ai có thể ám sát được anh, nhưng chẳng may có gì đó trục trặc thì không ổn, nếu thực lực của bản thân có thể được tăng cường, vào thời điểm cần thiết, chưa biết chừng lại có thể là một nhân tố quyết định thắng bại.
Anh hẳn nên hiểu rõ, trên thế giới này có rất nhiều loại vũ khí vượt xa vũ khí thường quy, và nhân loại cũng thế."
Đối với Hứa Lập Ngôn mà nói, sự kiện "Cha xứ" là tình huống nguy hiểm nhất mà hắn ta gặp được từ khi sinh ra tới nay, mỗi khi nghĩ tới khoảnh khắc như mành chỉ treo chuông ấy, toàn thân lại lạnh run, cô đơn mà bất lực, sợ hãi bất an, bởi vậy còn liên tục mấy ngày đều gặp ác mộng.
"Nên làm thế nào?" Hứa Lập Ngôn nỗ lực tỏ vẻ mình cũng chẳng cấp thiết muốn biết lắm.
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Tại Đất Xám, có rất nhiều con đường tăng cao thực lực bản thân, nhưng chỉ có thể vượt qua thường quy một chút mà thôi.
Một là trở thành người thức tỉnh, nhưng cách này thực sự muốn xem vận mệnh thế nào, không phải cứ cố gắng thử, không phải cứ có quyền có thế là có thể thành công; hai là truyền ý thức, trở thành "Người bất tử", cách này đối với những người cao tuổi mà nói, quả thực là một điều mê hoặc khá lớn đấy, nhưng thành chủ vẫn còn trẻ, còn có rất nhiều thứ chưa được hưởng thụ; ba là cải tạo thành máy móc, dựa vào mối quan hệ giữa anh và thành Tối Sơ hẳn cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ có điều, chưa chắc đã lấy được thiết bị tối tân, hơn nữa, bề ngoài cũng không được dễ coi lắm..."
Nói một hồi, giọng điệu của Tưởng Bạch Miên đột nhiên biến chuyển:
"Anh xem, chi giả sinh học của tôi thế này, nhìn bề ngoài hoàn toàn không có bất cứ điểm khác thường nào, nhưng lại có được năng lực vượt xa nhân loại."
Ngón tay cô đột nhiên toát ra một luồng hồ quang màu bạc.
Hứa Lập Ngôn trầm mặc chốc lát, hỏi:
"Các vị là người của "Sinh Vật Bàn Cổ"?"
"Đúng." Tưởng Bạch Miên mỉm cười đáp,"So với kĩ thuật cải tạo gen chưa được hoàn thiện thì kĩ thuật chi giả sinh vật đáng tin hơn nhiều."
Hứa Lập Ngôn lẳng lặng nhìn cô hơn chục giây, rốt cuộc mở miệng hỏi:
"Các vị muốn thu được điều gì?"
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Thứ chúng tôi muốn rất ít thôi.
Anh còn sống, anh còn nắm quyền chỉ huy thành Dã Thảo trong tay, anh còn duy trì tự do của thành Dã Thảo, đối với chúng tôi mà nói, thế là đủ rồi.
Nếu còn có thể để chúng tôi mua được một ít vật tư không thể mua được theo con đường mậu dịch bình thường ở đây, chúng tôi vô cùng cảm kích.
Hứa thành chủ, đặt toàn bộ quả cân lên một bên thì cái cân không thể duy trì được thăng bằng đâu."
Hứa Lập Ngôn suy tư một lát, không đáp lại ngay, chỉ nói:
"Để tôi suy nghĩ thêm một chút đã."