"Đội săn nô lệ của Eugene có thể sẽ sớm có thủ lĩnh mới. Bọn họ sẽ không để tuột mất cơ hội kiếm tiền." Bạch Thần cũng liếc nhìn sang một bên: "Nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có dân du cư mới tới, nếu không giải quyết trong vài ngày nữa, có thể sẽ xảy ra bạo loạn lớn..."
Cô đã trải qua những điều tương tự.
Khi đó mới thực sự là thảm kịch nhân gian.
Trong khi nói chuyện, xe Jeep cuối cùng lái ra khỏi khu vực này, đi về phía sông Đục.
Băng qua một khu rừng đầy lá khô héo, sau bốn năm phút, Long Duyệt Hồng nhìn thấy rất nhiều cánh đồng.
Vào mùa đông, những cánh đồng đó cũng có vẻ hoang vắng.
Ngay sau đó, xe Jeep đến lối vào của trang viên, bị chặn lại bởi một đội thủ vệ được trang bị súng.
Bạch Thần lấy ra huy hiệu thợ săn, cho biết rằng đang tìm kiếm cha mẹ của Hoàng Minh Đường.
Họ không được phép vào trang viên, nhưng một lính canh đã giúp họ truyền tin, tìm ra cặp vợ chồng kia.
Cha mẹ của Hoàng Minh Đường trông khoảng năm mươi tuổi, tóc đã khá trắng.
"A Đường không về à? Thằng bé đã đi từ đêm hôm trước!" Sau khi nghe Long Duyệt Hồng kể lại, mẹ của Hoàng Minh Đường đột nhiên có chút lo lắng.
Bạch Thần khẽ cau mày và nói:
"Có điều gì bất thường trước khi anh ta đi không?"
"Không." Mẹ của Hoàng Minh Đường liên tục lắc."Tôi chỉ giục thằng bé đi tìm vợ."
Bố của Hoàng Minh Đường trông rất thật thà, còn làn da trần của ông hơi ngăm đen, thậm chí còn rạn nứt ở nhiều chỗ.
Ông nhớ lại nói:
"A Đường vội vã rời đi trước 5 giờ, từ đây đến thành, đi bộ một mình mất nửa tiếng. Sau khi trời tối sẽ có một số dã thú cực đói..."
Lúc này, bố của Hoàng Minh Đường lo lắng nói:
"Thằng bé không gặp những con thú đó chứ?"
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng liếc nhìn nhau, nói:
"Chúng ta hãy tìm anh ta trên đường đi."
Trong ánh mắt mong chờ của cặp vợ chồng, bọn họ lên xe, trở về đường cũ.
Lần này, bọn họ lái xe chậm hơn nhiều so với trước, chú ý quan sát xung quanh, thi thoảng xuống xe để kiểm tra.
Một lúc sau, xe Jeep về tới bên ngoài của khu rừng.
Mặc dù lá cây gần như rụng hết vào mùa đông, nhưng ở những nơi sâu hơn, bị cành cây che khuất, ở ngoài vẫn khó có thể nhìn rõ.
Bạch Thần dừng xe jeep, nói với Long Duyệt Hồng:
"Trông xe."
Long Duyệt Hồng rất thành thạo chuyện này, cầm khẩu súng lục "Rêu Đá", đứng cạnh chiếc xe jeep, cảnh giác xung quanh.
Bạch Thần cũng rút súng ra, chậm rãi đi vào rừng.
Sau khi đi quanh một tán cây rậm rạp, đồng tử của cô đột nhiên giãn ra.
Ở sâu trong khu rừng, trên một cành cây không quá cao nhưng trông rất mạnh mẽ, một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ sậm treo lơ lửng ở đó, không có động tĩnh gì.
Cổ của anh ta có một chiếc thắt lưng màu nâu quấn quanh, chiếc quần của anh ta dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Một cơn gió thổi qua, người đàn ông này nhẹ nhàng đung đưa...
Trên tầng hai của "Tiệm súng A Phúc".
"Hoàng Minh Đường treo cổ tự tử?" Tưởng Bạch Miên nghe xong tin Bạch Thần báo cáo, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói," Tăng Quảng Vượng đúng là khá may mắn đấy."
Cô ngay lập tức nói về tiến độ của bên mình.
"'Phản Trí giáo' đó như phát điên hết rồi." Long Duyệt Hồng chân thành cảm than một câu.
Nhớ lại phản ứng của cha mẹ Hoàng Minh Đường sau khi nhìn thấy thi thể con trai mình, anh ta cảm thấy hơi buồn.
Thương Kiến Diệu nhìn anh ta:
"Từ khi nào mà cậu có ảo tưởng rằng bọn họ không điên vậy?"
"Tôi, tôi lúc đầu nghĩ bọn họ chỉ là một tổ chức mù chữ, không có việc gì nên đốt sách." Long Duyệt Hồng thừa nhận rằng anh ta chưa trải sự đời.
"Đốt phá đã là một trọng tội." Tưởng Bạch Miên nói, rồi nhắc nhở,"Các người gần đây cũng nên chú ý một chút, cái tên 'Cha xứ đó rất nguy hiểm, rất nguy hiểm."
Long Duyệt Hồng trái tim đập mạnh:
"Tôi phải làm gì tiếp theo?"
"Hiện tại chỉ có thể xem Âu Dick bên kia có thể tìm ra điều gì, hy vọng anh ta ít nhất có thể tìm thấy một thành viên của 'Phản Trí giáo'." Tưởng Bạch Miên cũng đang chờ Âu Dick trả lời liệu thành chủ có muốn gặp bọn họ không.
Cô quay sang hỏi Bạch Thần:
"Chuyện máy thu phát sóng vô tuyến có manh mối gì không?"
"Tìm được một người có thể tự mình lắp ráp, giá cả rất rẻ, ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện." Bạch Thần gật đầu.
Tưởng Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là nghiệp vụ của các người, học tập đi."
"Có đủ bộ linh kiện, tôi có thể." Thương Kiến Diệu trả lời ngay lập tức.
"Thế nào là đủ?" Tưởng Bạch Miên sắc bén hỏi.
Thương Kiến Diệu thẳng thắn trả lời:
"Cho tôi một cơ hội để luyện tập."
Tưởng Bạch Miên không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, vì cái chết liên tiếp của Lưu Đại Tráng và Eugene, số lượng người tuần tra bên ngoài tăng lên rất nhiều.
Sau bữa tối,"Tổ điều tra thế giới cũ" trở về phòng, bắt đầu bảo dưỡng vũ khí, thảo luận những điều về "Phản Trí giáo".
Chờ tới khi cúp điện, bọn họ nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị để sáng mai dậy sớm.
Không biết lúc nào vào lúc nửa đêm, đột nhiên cửa của Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu bị gõ.
Tiếng cốc cốc vang lên, Thương Kiến Diệu lật người xuống giường, vội chạy ra cửa.
Với hai tay ra sau lưng, cầm một thanh "Rêu Đá".
Mà Tưởng Bạch Miên cũng lặng lẽ leo lên, nhắm vào cửa.
Ngoài cửa là Cốc Thường Lạc, cổ đông của "Tiệm súng A Phúc", người đã gom tiền để thuê "giáo viên tạm thời".
Người phụ nữ này mặc một chiếc áo khoác bông dày, có vẻ vội vàng rời khỏi giường.
Cô không chú ý sự bất thường của Thương Kiến Diệu, vội vàng nói:
"Cô An tới tìm các người. Cô ấy có vẻ như bị thương, đang ở tầng dưới!"
An Như Hương? Tưởng Bạch Miên lập tức nghĩ đến cái tên trong đầu.