Chương 254: Tha hương ngộ cố tri 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

Mãi khi đám người Tưởng Bạch Miên hoàn toàn ra khỏi tầm nhìn, Bạch Thần mới thu khẩu súng trường Quả Quýt lại, rời khỏi bên rìa tầng thượng. Một giây sau, cô và Long Duyệt Hồng đồng loạt quay đầu nhìn về chợ nô lệ phố Nam ở một bên khác. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt truyền tới từ phía tây, Bạch Thần dời mắt đi, nói với Long Duyệt Hồng: "Đi thôi." Long Duyệt Hồng gật đầu có vẻ hơi nặng nề, theo Bạch Thần theo đường cũ quay trở lại đường phố. Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi khu vực đèn đường đã hỏng kia, chợt thấy phía trước một cửa hàng trong bóng tối bên đường, một bóng người lom khom, lén lút, không rõ đang làm gì. Người kia dường như nhận ra sự xuất hiện của Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, vội quay người nhìn sang. Một giây sau,"hắn" guồng chân bỏ chạy, nhanh chóng rẽ vào con hẻm bên cạnh. "Trộm?" Long Duyệt Hồng nghi ngờ suy đoán. Bạch Thần không trả lời anh ta, mà đi tới chỗ bóng người kia vừa ở, cúi người nhặt một chồng giấy... Trong một kho hàng ở phố Đông, ánh sáng bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ thủy tinh, làm cho một phần đồ vật hiện lên đường nét của chúng. "Anh tên là gì?" Thương Kiến Diệu cười hỏi nhân viên tình báo đứng ở chỗ giao giữa ánh sáng và bóng tối. "Trần Húc Phong." Nhân viên tình báo thản nhiên đáp lại. Dù sao cái tên mà anh ta đáp này không phải tên giả dùng ở thành Dã Thảo, không sợ bị bại lộ. "Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu." Tưởng Bạch Miên cũng giới thiệu qua. Thương Kiến Diệu thì hơi nhíu mày: "Tên này có chút quen tai." Không chờ Trần Húc Phong đáp lại, hắn chủ động nói: "Anh có biết Trần Hiền Vũ không?" "A? Ba tôi đó!" Trần Húc Phong có chút ngạc nhiên. Thế này thì đúng là gặp được người quen thật rồi! Thương Kiến Diệu lập tức cười nói: "Tầng 495?" "Đúng đúng đúng. Tôi là con út của nhà lão Trần." Trần Húc Phong buồn cười hỏi lại: "Cậu cũng ở tầng 495?" Thương Kiến Diệu gật đầu: "Tôi hẳn là từng véo má con gái anh." "Cái gì?" Trần Húc Phong nghe mà không hiểu lắm. "Bầu bĩnh lắm." Thương Kiến Diệu phát biểu cảm nhận: "Chừng khoảng hai năm trước, ông Trần thường dẫn con bé tới Trung tâm Hoạt động chơi. Sau đó con bé lên tiểu học rồi thì không gặp mấy nữa." "Hai năm trước? À, khi đó tôi vừa được phái tới bên này, vợ tôi ngày thường cũng phải đi làm, đoán chừng chỉ có các cụ thay nhau trông. Các người biết đó, nhà trẻ của công ty cho nghỉ hơi sớm!" Trần Húc Phong đã đoán được đại khái tiền căn hậu quả. Tiếp đó anh ta nói kiểu "oán hận": "Sao cậu lại véo mặt con bé? Lúc ấy con bé mới là đứa trẻ năm tuổi thôi mà." "Ông Trần cũng có lúc bận việc, nếu chúng tôi ở đó thì sẽ chơi trò chơi với con bé, ai thua sẽ bị véo mặt hoặc bị đánh vào lòng bàn tay một cái." Thương Kiến Diệu giải thích rất nghiêm túc. "Là thế à..." Trần Húc Phong cười nói: "Chúng ta cách nhau mười tuổi nhỉ? Có khi tôi cũng từng bắt nạt cậu lúc bé, coi như ăn miếng trả miếng." Hai người vui vẻ tán gẫu, càng cảm thấy đối phương là người đáng tin tưởng, bắt buộc tin tưởng. Tuy Tưởng Bạch Miên có thể hiểu Trần Húc Phong xa nhà hai năm, rất muốn biết rõ sức khỏe cha mẹ, tình trạng của vợ và sự trưởng thành của con gái, nhưng cũng biết hiện giờ chính sự quan trọng hơn, nên bèn cắt ngang cặp "bạn bè" tha hương ngộ cố tri này: "Anh Trần, có biết rõ nguyên nhân tiểu tổ lúc trước kia biến mất không?" "Ôi chao, sao lại gọi tôi là anh? Cô đã là tổ trưởng rồi, thế nào thì cũng đã cấp D6 rồi nhỉ? Tôi còn kém xa lắm." Trần Húc Phong có chút sợ sợ. Tưởng Bạch Miên không phản bác, mà hỏi kiểu cổ vũ: "Bây giờ anh cấp mấy rồi?" "D5, phụ trách mạng lưới tình báo bên này, ha ha, chả có mấy người." Trần Húc Phong cười, rồi thở dài một hơi: "Chờ khi hết thời hạn, được điều trở về, hẳn là có thể tăng lên một cấp nữa." Công ty Sinh Vật Bàn Cổ vẫn luôn khá hào phóng với các nhân viên làm việc bên ngoài. "Vậy cũng không kém D6 là mấy." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Thôi chúng ta cứ bàn chuyện chính trước đã." "Ừ." Trần Húc Phong lấy ra một xấp tài liệu, hồi tưởng rồi nói: "Trước khi công ty báo cho tôi thì tôi cũng không biết có một tiểu tổ như vậy tới thành Dã Thảo. Các vị hẳn cũng biết rõ rồi, chúng ta là hai đường song song, không ai quản ai." "Đúng vậy, nếu không phải có nhiệm vụ, chúng tôi muốn tìm các anh hỗ trợ thì phải gửi điện báo cho công ty trước, làm cho cấp trên ra lệnh trước đã." Tưởng Bạch Miên gật đầu: "Tôi nhớ bức điện báo cuối cùng mà tiểu tổ kia gửi cho công ty nói là đã tới thành Dã Thảo, mong có thể tìm được một vài cụ già đã trải qua khi thế giới cũ hủy diệt." Cô nghi ngờ tổ điều tra thế giới cũ kia tiếp xúc với người già rồi mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trần Húc Phong khẽ gật đầu: "Lúc tôi nhận được điện báo của công ty thì bọn họ đã mất tích hơn hai tuần rồi, rất nhiều manh mối đều bị đứt đoạn, căn bản không cách nào điều tra được." "Nhưng mà, vẫn có chút thu hoạch." Anh ta lại nói: "Bọn họ là một tổ năm người, ba nam hai nữ. Tôi với ý định thử, bèn tìm người hỏi thăm các khách sạn nhà nghỉ trong thành, xem khoảng thời gian đó có tổ hợp tương tự nào như vậy vào ở không, kết quả là hỏi được!" "Thợ săn di tích không thể ba nam hai nữ sao?" Thương Kiến Diệu hỏi vặn lại. Trần Húc Phong cười một tiếng: "Chắc chắn có đoàn đội tương tự, chúng tôi nhận được không chỉ một hai phản hồi. Nhưng sau khi trải qua so sánh loại trừ cẩn thận, tôi xác định tiểu tổ kia ở trong khách sạn Mỹ Lý, một khách sạn khá tốt của thành Dã Thảo. Thời gian bọn họ đăng ký ở hoàn toàn trùng khớp với thời gian công ty nhận được bức điện báo cuối cùng." Nói tới đây, Trần Húc Phong giải thích thêm: "Người của khách sạn Mỹ Lý có ấn tượng sâu sắc là vì tiểu tổ đó nữ thì xinh đẹp mà nam thì tuấn tú, trông không giống phần đa thợ săn di tích. Khỏi nói, sau khi chỉnh sửa gen trở nên thông dụng, thanh niên trong công ty ta mà ra ngoài, thật sự là cảnh đẹp!" "Anh cũng chỉnh sửa gen rồi chứ?" Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi.