Chương 68: Cảnh giác là chỉ thị của thần

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:16

Người đàn ông bị Thương Kiến Diệu chĩa súng vào trán dường như là con lai giữa hai chủng người chính của Đất Xám và Hồng Hà, tóc đen mắt nâu, mũi cao thẳng, hốc mắt khá sâu. Hắn mặc quần áo cũ kỹ, giống hệt cảnh tượng xung quanh, dường như có thể hòa lẫn vào bất cứ lúc nào. Nghe thấy Thương Kiến Diệu hỏi ngược lại, hắn hơi tức giận, nhấn mạnh: "Thế giới này vô cùng nguy hiểm, ngay cả văn minh nhân loại đã từng thịnh vượng cũng không thể chống đỡ được, huống hồ là chúng ta bây giờ?" "Nếu không thể thời thời khắc khắc giữ được cảnh giác, biết cách ẩn giấu bản thân thì chúng ta đã sớm bị tiêu diệt rồi." Tương Bạch Miên đi tới, ngăn cản Thương Kiến Diệu đào sâu gốc rễ, hỏi: "Anh là người của chợ Đá Đỏ?" "Phải." Người đàn ông kia trả lời khẳng định trước, sau đó nói: "Nhưng xin các cô đừng mù quáng mà tin, phải đề cao cảnh giác." Tương Bạch Miên lần đầu tiên nghe có người nói như vậy, cảm thấy buồn cười, khẽ gật đầu nói: "Chúng tôi vẫn luôn rất cảnh giác." "Được rồi, chợ Đá Đỏ ở đâu?" "Một nơi trong khu phế tích này." Người đàn ông nhìn về khu vực đại sảnh của tòa nhà: "Nếu tôi đã bị các người tìm được, không thể trốn thành công, thì tôi đành phải dẫn các người đi thôi." "Được, xưng hô thế nào?" Tương Bạch Miên coi như tài cao mật lớn. "Tôi là Cao Địch." Người đàn ông kia thuận miệng đáp: "Đây cũng có thể là một cái tên giả, xin các người đừng tin tưởng mù quáng." Thương Kiến Diệu ở bên cạnh nghe vậy thì hưng phấn, dường như vừa học được một chiêu mới. Anh thu lại "Rêu băng", nghiêm túc nói: "Dẫn đường đi, đến chợ Đá Đỏ, tôi đảm bảo sẽ trả lại tự do cho anh." "Đây cũng có thể là một lời nói dối, xin đừng mù quáng tin tưởng." Cao Địch gật đầu khá tán thành, đi mấy bước về phía đại sảnh: "Khoảng cách mới là người bạn tốt nhất của chúng ta." Ra khỏi tòa nhà, Thương Kiến Diệu bảo Cao Địch lên xe jeep, ngồi giữa ghế sau, phụ trách chỉ đường. Lúc này, người lái đổi thành Bạch Thần. Trong lúc xe chạy, Tương Bạch Miên hỏi thăm câu được câu mất: "Tín ngưỡng của các anh là giáo phái gì?" "Giáo phái Cảnh Giác." Cao Địch dùng tiếng Đất Xám đáp lại rất lưu loát: "Nhưng các cô..." "Ngừng! Chúng tôi đã nhớ rồi." Tương Bạch Miên ngắt lời đối phương, cười hỏi: "Tín ngưỡng này là của vị Chấp tuế nào? Giáo lý là gì? Chúng tôi có chút hứng thú." "Tiệc thánh là cái gì?" Thương Kiến Diệu ngồi chênh chếch bổ sung một câu. Vẻ mặt Cao Địch trở nên thành kính: "Chúng tôi tín ngưỡng vị Chấp tuế "U Cô" tháng mười." "Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, người cũng đã được cung phụng ở rất nhiều nơi trong dân gian." "Sở dĩ chúng tôi có tên là giáo phái Cảnh Giác, là vì U Cô nói với chúng tôi rằng, thế giới này rất nguy hiểm, cảnh giác là bản năng quan trọng nhất của mỗi người, người không có lòng cảnh giác rất khó chống chọi lại với các loại tai họa hậu tận thế, không thể đợi được đến khi thế giới mới tới." "Cảnh giác là chỉ thị của thần." Nói đến đây, Cao Địch giơ hai tay lên, giao nhau đặt trước ngực, bày ra tư thế rất có tính phòng ngự. "Sau đó thì sao?" Thương Kiến Diệu giục. Cao Địch nghiêng đầu nhìn anh: "Chúng tôi không có tiệc thánh. Anh dám ăn uống nước và đồ ăn không phải do tự mình chuẩn bị sao?" "Chúng tôi tham gia lễ Misa và nghi thức khác, đều tự mang theo nước mình chọn và đồ ăn mình làm." "Quả nhiên là rất cảnh giác." Tương Bạch Miên đánh giá một câu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu với chút hả hê. Thương Kiến Diệu tiếc rẻ thở hắt ra: "Chúng ta không có duyên phận rồi." Trong lúc Cao Địch đang mờ mịt, Tương Bạch Miên lại đưa ra một câu hỏi khác: "Chợ Đá Đỏ của các anh đều là người của giáo phái Cảnh Giác sao?" "Cũng gần như thế, có một số ít không phải, còn có, người từ ngoài đến như các cô cũng không phải." Cao Địch khá tự hào nói: "Từ khi chợ Đá Đỏ thành lập đến nay, ở đây bình thường hay bị tấn công, mỗi lần đều gây ra thương vong lớn. Khi đó, có rất nhiều người của các giáo phái đến đây truyền giáo, tín ngưỡng của mọi người đều rất tạp, nhưng dần dần chúng tôi phát hiện ra giáo lý và quan niệm của giáo phái Cảnh Giác là hữu ích nhất,"U Cô" là Chấp tuế thương xót người đời nhất. Lúc ấy mọi người đều tự động chuyển sang giáo phái Cảnh Giác, số lần nơi này bị tấn công cũng giảm xuống rõ rệt, người thương vong cũng vậy." Có thể là sau khi trật tự trên Đất Xám được khôi phục sơ bộ, thế cục bắt đầu ổn định,"Công nghiệp liên hợp" cần một điểm buôn lậu như thế để hoàn thành những giao dịch không tiện thực hiện trên bề nổi... Tương Bạch Miên tìm ra một lời giải thích khác. Nhưng trong tình huống chưa quen thuộc, cô không thể dùng nó để phản bác lại Cao Địch. Cô cũng không phải là Thương Kiến Diệu. Dựa theo sự "chỉ huy" của Cao Địch, xe jeep đi vòng qua một khu quảng trường đã hư hại nghiêm trọng, tiến vào khoảng đất trống có khá nhiều cây cối xanh tốt. "Đây là công viên của thế giới cũ?" Tương Bạch Miên căn cứ vào tri thức mình nắm giữ đưa ra suy đoán. "Cũng gần như thế, chúng tôi cho là vậy." Cao Địch vốn định nói thêm một câu thành ngữ, nhưng phía trước đã đến một giao lộ. Hắn đành tiếp tục làm công việc "chỉ huy": "Rẽ bên phải, đi đến cuối." Bạch Thần nhanh chóng lái xe jeep đến trước một ngọn đồi nhỏ. Nơi này có một cái hang rất lớn, cửa hang có thể cho bốn chiếc xe đi vào. Đường hầm thông vào trong được giữ gìn rất nguyên vẹn, bề ngoài vô cùng ngay ngắn. "Chợ Đá Đỏ nằm dưới đất à..." Long Duyệt Hồng nhất thời ngộ ra. Việc này hắn quen thuộc. Hắn vừa dứt lời, hai vách đá bên cửa hang có những nòng súng thò ra từ lỗ hổng, trong hang dường như cũng có đại bác chĩa ra bên ngoài. "Tôi xuống dưới gọi một tiếng." Cao Địch nói. Tương Bạch Miên bảo Bạch Thần cho xe jeep lùi lại một khoảng, ra khỏi phạm vi đại bác có thể bắn tới, sau đó mới mở cửa xe cho Cao Địch xuống. "Không tồi, rất cảnh giác." Cao Địch khen một câu. Hắn tiến lên vài bước, vẫy tay, nòng súng và đại bác thò ra đều được thu về. Bạch Thần lúc này mới lái xe jeep đi theo sau hắn vào trong hang, dọc theo con đường rất ẩm thấp đi xuống dưới. Không lâu sau, họ đã thấy được bãi đỗ xe. "Tìm nơi gần chợ Đá Đỏ thì đỗ lại." Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, ghi nhớ địa hình. "Mọi người đều đỗ ở kia." Cao Địch tỏ ý người của giáo phái Cảnh Giác cũng cho là vậy. Họ đều chuẩn bị sẵn sàng lao ra khỏi chợ Đá Đỏ, lái xe rời đi. "Anh hùng đều nghĩ giống nhau." Tương Bạch Miên cười đáp lại: "Vậy thì tìm một chỗ trống ở gần đây." Qua một hồi tìm kiếm, họ đỗ xe xong, đi xuyên qua hai cửa gỗ, nhìn thấy dáng vẻ của chợ Đá Đỏ. Nơi này dường như mô phỏng lại bố cục lầu các ở bên ngoài, chỉ là dọn xuống lòng đất. Dưới cùng là một khoảng sân rộng, có thể từ tầng trên cùng mà "Tổ điều tra cũ" đang ở nhìn trực tiếp thấy được. Xung quanh quảng trường là những tầng lầu vòng lên trên, nơi mắt thường có thể thấy được là thông qua thang cuốn tự động nối liền với nhau. Những tầng lầu này đèn đuốc sáng trưng, chia ra thành từng gian hàng, có gian treo biển "buôn bán vũ khí", có gian treo biển "phòng làm việc của công ty dầu mỏ trên biển trú tại chợ Đá Đỏ". Liếc nhìn lại, Long Duyệt Hồng phát hiện ở đây dường như cái gì cũng có bán, hơn nữa thị trường giao dịch ngầm còn ngang nhiên hơn ở thành phố Cỏ Dại. Vấn đề duy nhất là trong những cửa hàng này không bày hàng mẫu, chỉ có bàn ghế và tủ, hơn nữa, bên trong không có một ai! "Nếu muốn giao dịch ở chợ Đá Đỏ, đầu tiên phải tìm được ông chủ đang trốn." Cao Địch vừa giới thiệu, vừa lấy một chiếc mặt nạ bằng vải trong túi áo ra, đeo nó lên mặt, khiến hắn trông có vẻ "hung thần ác sát". "Thú vị." Đôi mắt Thương Kiến Diệu chợt sáng ngời. Trước khi Tương Bạch Miên ngăn cản, anh đã chạy vài bước về phía cửa hàng gần nhất kia: "Trà Sông Hoàng Kim". Tiếp đó anh ta gõ rầm rầm mấy cái lên tủ gỗ ở trước cửa. "Ông thua rồi!" Nói xong, anh ta lại chạy trở về bên cạnh Tương Bạch Miên. Qua vài giây, cửa tủ gỗ từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên cao cùng lắm là một mét sáu từ trong đi ra. Ông ta vuốt chòm râu màu đen ở cằm, mờ mịt nhìn quanh cửa hàng một vòng, không phát hiện ra người đã tìm được mình. "Đây là phong tục của chợ Đá Đỏ?" Tương Bạch Miên cười thu lại ánh mắt, nói với Cao Địch: "Dẫn chúng tôi tới nghiệp đoàn thợ săn của nơi này trước đi." "Nó ở tầng dưới cùng." Cao Địch dẫn đầu đi về phía thang cuốn. Trong lúc thang cuốn chậm rãi hạ xuống, Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ hỏi: "Các anh dựa vào đâu để phát điện cho nơi này?" "Máy phát điện bằng dầu ma-dút, tấm sạc năng lượng mặt trời, tổ máy thủy điện, tất cả đều đang dùng." Cao Địch thuận miệng đáp. Lúc này, Thương Kiến Diệu nói xen vào: "Lễ Misa của các anh như thế nào? Có phải so xem ai trốn kỹ hơn không?" Anh ta tỏ vẻ vô cùng hăng hái. Cao Địch gật đầu: "Đây là một cách thức trong đó." "Trong lễ Misa lần trước, tôi là một trong mười người cuối cùng bị tìm ra." Không ngờ thật sự là giáo phái trốn tìm... Tương Bạch Miên thầm chế giễu một câu. Thương Kiến Diệu lại hỏi tiếp: "Vậy ai đứng thứ nhất?" "Duy Gia Nhĩ." Cao Địch nói với vẻ vô cùng khâm phục: "Đến giờ anh ta vẫn chưa bị tìm ra." "... Lễ Misa của các anh được cử hành vào lúc nào?" Tương Bạch Miên ngẩn ra. Cao Địch có chút không hiểu, đáp: "Ba ngày trước." "Vậy còn may..." Tương Bạch Miên thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cô cho rằng người tên Duy Gia Nhĩ kia đã không còn nữa rồi. Là một nhân viên nghiên cứu đã đọc đủ thứ sách vở của thế giới cũ, cô khó tránh liên tưởng đến một vài nghi thức khá tà ác, gì mà mỗi người đều phải cố gắng khiến bản thân không bị tìm ra, người chống đỡ được đến cuối cùng sẽ nhận được ân quyến của Chấp tuế, trực tiếp tiến vào thế giới mới. Chẳng khác nào lễ tế người sống biến tướng. Trong khu kiến trúc ngầm rộng rãi trống trải không có người nào qua lại, họ dường như là sinh vật sống duy nhất, nhưng khi đi xuống tầng dưới cùng, sau khi nhìn thấy biển "nghiệp đoàn thợ săn", họ đã phát hiện ra những người khác. "Nghiệp đoàn thợ săn" ở nơi này không lớn, thậm chí không bằng một phần mười ở thành phố Cỏ Dại. Nó cũng không có nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật, chỉ có một màn hình lớn và một hàng cửa sổ phục vụ. Các nhân viên đằng sau cửa sổ đều đeo mặt nạ khác nhau, có khi là thỏ, có khi là chú hề, có khi là con hổ, có khi là tờ giấy chọc mấy cái lỗ. "Cũng hết cách, nghiệp đoàn thợ săn không cho phép nhân viên đi trốn, mọi người đành phải đeo mặt nạ, che đi diện mạo thật của bản thân." Cao Địch giới thiệu. Tương Bạch Miên khen một câu từ đáy lòng: "Rất tốt." Tuy cô và Thương Kiến Diệu muốn tìm người vẫn khá dễ dàng, nhưng ai bằng lòng dính vào phiền phức chứ? Trừ phi được chơi rất vui vẻ. Họ nhanh chóng tiến vào nghiệp đoàn thợ săn, đến trước một khung cửa sổ. Nhân viên đeo mặt nạ con hổ kia lập tức nói: "Nhiệm vụ đều hiển thị trên màn hình, trên bàn cũng ghi lại rất đầy đủ." "Nếu không biết chữ, có thể tìm ra "người dẫn đường", họ đang trốn ở một nơi gần đây."