Đối với việc tư duy của Thương Kiến Diệu thi thoảng lại nhảy vọt, Tưởng Bạch Miên đã không còn lấy làm ngạc nhiên.
Cô không nói gì thêm, cùng Thương Kiến Diệu tới phố Đông.
Dọc đường đi, bọn họ có gặp Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, nhưng vẫn vờ như không quen biết nhau.
Lúc này đã có không ít thợ săn di tích tới phố Đông, tìm kiếm thêm manh mối khác ở khu vực xung quanh.
Kho hàng số 1 tới số 3 quan trọng nhất thì bị quân thủ thành phong tỏa, tạm thời không cho người khác đi vào.
Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu nhìn các tòa nhà kiến trúc xung quanh, thấy những vị trí quan trọng đều có tay súng bắn tỉa canh sẵn, khẽ gật đầu nói:
"Coi như chuyên nghiệp."
Cho dù quân thủ thành vẫn chưa biết "Cha xứ" là người thức tỉnh, khi đối mặt với người được ghi rõ "cực kỳ nguy hiểm" này, bọn họ cũng nên dốc toàn lực ứng phó.
Bởi vì tạm thời không vào được kho hàng nên Tưởng Bạch Miên chỉ có thể cùng Thương Kiến Diệu dựa vào bức tường ở con phố đối diện chờ đợi.
Một lúc sau, vài thợ săn di tích có mối quan hệ khá thân thiết với quân thủ thành nhận được tin tức từ bên trong trước tiên.
Mà tin tức này lại được lan truyền từ đại sảnh công hội:
"Trong kho hàng số 2 phát hiện một tầng hầm, trong tầng có dấu vết con người sinh sống cực kỳ mới để lại, hơn nữa còn có mấy thiết bị in ấn cũ kỹ và rất nhiều truyền đơn."
Không cần hỏi, Tưởng Bạch Miên dùng đầu ngón chân cũng đoán được trên những truyền đơn này viết cái gì.
Không gì khác ngoài những câu đầy lỗi chính tả kiểu như "suy nghĩ là hố bẫy".
"Này mới yên ổn được bao nhiêu năm, người của thành Dã Thảo cứ không cảnh giác vậy sao?" Tưởng Bạch Miên không nhịn được "oán trách" với Thương Kiến Diệu: "Trong tình hình nguồn năng lượng quý giá như vậy, bọn họ lại không phát hiện lượng điện mà khu vực này sử dụng tăng vọt sao?"
Bất kể kho hàng số 2 của tư nhân hay không thì vẫn trong thành Dã Thảo, nhân viên quản lý bên này khó mà chối bỏ trách nhiệm.
Thương Kiến Diệu cực kỳ đồng ý với những lời này:
"Hẳn là nên pháo quyết."
Ở trong Sinh Vật Bàn Cổ, tất cả mọi người dùng điện dựa theo hạn mức nguồn năng lượng, tính toán tỉ mỉ đến mức đồng hồ điện cuối cùng nhảy thêm một số thôi cũng lập tức phát hiện và phản ứng kịp thời.
Tưởng Bạch Miên đang muốn hỏi có phải Thương Kiến Diệu có ấn tượng sâu sắc với chuyện pháo quyết này không, thì đã thấy Âu Dick mặc áo khoác nỉ dày đi tới.
Vị "Thợ săn cao cấp tóc đen mắt lam này nói thẳng:
"Thủ vệ cổng thành nhớ tới một chuyện. Chừng khoảng một giờ trước, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, sắc mặt tái nhợt ra khỏi thành."
Nói tới đây, Âu Dick còn nói thêm một câu:
"Trông hắn như sẽ đổ bệnh bất cứ lúc nào, thủ vệ có ấn tượng khá sâu sắc."
Tôi biết, tôi biết... Thật ra là anh nhìn thấy từ ảnh hưởng của cảnh mơ... Tưởng Bạch Miên vừa nghe là biết, bèn cười hỏi:
"Anh muốn tìm hai người trợ giúp?"
Bởi vì dường như "Cha xứ" đã ra khỏi thành một thời gian, cho nên cũng không vội chút thời gian nói vài câu như vậy.
"Năng lực của các vị đáng để tin tưởng." Âu Dick thản nhiên nói.
Chúng tôi thể hiện năng lực trước mặt anh khi nào vậy? Tưởng Bạch Miên thầm oán một câu rồi nói:
"Là vì chúng tôi trông có vẻ cao lớn, có vẻ biết đánh đấm?"
Trong hoàn cảnh hiện tại, bất kể là cô hay Thương Kiến Diệu, trong người cùng giới tính, thì thuộc về kiểu người khá cao lớn.
Âu Dick đáp gọn lỏn:
"Tự tin, các người rất tự tin."
Về điểm này thì anh ta không bao giờ nhìn nhầm.
Vả lại trông bọn họ không giống người mới.
Người có thể vượt qua giai đoạn lính mới mà còn giữ được đủ tự tin, chắc chắn có chút bản lĩnh.
"Tôi cũng đang vội vã không chờ đợi được." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tán thành lời giải thích của Âu Dick.
Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, gật đầu nói:
"Dẫn đường đi."
Âu Dick xoay người, bước nhanh tới một bãi đỗ xe gần đó, lái một con xe việt dã màu đỏ ra.
Xe này rõ ràng đã được lắp lại, có lớp bọc thép đủ dày và kính chống đạn, có vẻ khá là phô trương.
"Đại mỹ nhân." Tưởng Bạch Miên suýt nữa thì huýt sáo.
Mà nỗi tiếc nuối này của cô đã được Thương Kiến Diệu bù đắp giúp.
Đây là tật xấu mà bọn họ học được trong hai ngày ở trại người Vô Căn.
"Không ngờ người trông có vẻ điềm tĩnh nội liễm như Âu Dick lại lái loại xe này, chậc, có lẽ trong lòng anh ta rất cuồng dã đây." Tưởng Bạch Miên "nhỏ giọng" nói với Thương Kiến Diệu.
Âu Dick hạ cửa sổ xuống, xụ mặt nói:
"Lên xe đi."
Dứt lời, anh ta nhìn phía trước, nói:
"Trước khi cô còn chưa đủ mạnh, có xe gì thì phải dùng xe đó."
Mà sau nhiều lần thay lắp, thì không còn dễ vứt bỏ như vậy nữa.
"Nếu anh chê nó, có thể bán nó cho tôi, tôi có một đám bạn chắc chắn sẽ thích lắm." Lúc mở cửa hàng ghế sau, Thương Kiến Diệu chân thành đề nghị.
Tưởng Bạch Miên đã lên xe thì hơi nhíu mày:
"Lời này sao có vẻ là lạ..."
Giờ phút này, Âu Dick đột nhiên có chút hối hận khi mời hai người này làm trợ thủ.
Nếu không vì hai người có dính líu khá sâu vào chuyện này, anh ta sẽ không chọn bọn họ, dù sao chuyện về thành chủ, bớt người biết thì tốt hơn.
Con xe việt dã màu đỏ sậm lái về quảng trường trung tâm, rẽ vào phố Nam, chạy một mạch ra khỏi cổng thành.
Tuy đã nghe Long Duyệt Hồng và Bạch Thần miêu tả tình hình bên ngoài, nhưng Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu khi thấy số lượng dân du cư hoang dã nhiều không đếm được kẻ quỳ người ngồi tụ tập hai bên đường thì vẫn trở nên im lặng.