u Dick bấm điện thoại, nhưng không ai trả lời.
"Có thể để chế độ yên lặng khi họp..." Âu Dick vừa chạy vừa đưa ra suy đoán của mình.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không nói chuyện, vội vàng chạy theo...
Phủ thành chủ, phòng nghị sự của quý tộc.
Một chiếc bàn dài được đặt ở chính giữa, trên cùng là Hứa Lập Ngôn, thành chủ với trang phục sang trọng, hai bên mỗi bên có ba người.
Đây là bảy vị đại quý tộc và là thành viên nghị sự hội đứng đầu thành Dã Thảo, chỉ là kể từ thời Hứa Nhĩ Đức tới nay, trung tâm quyền lực đã chuyển sang tòa thị chính và quân thủ thành, mà thành chủ nắm giữ được hai bộ phận này, lại được hỗ trợ bởi một thế lực trong "Thành Tối Sơ" dần dần lấy đi quyền lực của Hội đồng Quý tộc
Nhưng trong tình thế nguy cấp hiện tại, dù Hứa Nhĩ Đức có tái sinh, cũng không dám phớt lờ ý kiến của sáu quý tộc còn lại.
Bọn họ có binh lính riêng, trang viên, nhân lực và nhiều nguồn dự trữ tài nguyên khác nhau, nếu lợi dụng sự hỗn loạn, thu nhận đám dân du cư hoang dã, vậy cũng sẽ đủ để thay đổi cả thành Dã Thảo.
Vào lúc này, trong phòng nghị sự, phía sau mỗi quý tộc chỉ có hai hộ vệ, thậm chí là thành chủ Hứa Lập Ngôn, cũng như vậy.
Sau khi thành lập hội đồng, trải qua nhiều lần xích mích, nhiều lần để lộ bí mật, nhiều lần đảo chính, nhiều sự kiện đổ máu, thì đã dần "nuôi dưỡng" ra các quy tắc sau:
Phàm là người bước vào phòng nghị sự, chỉ có thể mang nhiều nhất hai vệ sĩ.
Tương tự, các quý tộc và vệ sĩ có thể mang vũ khí, nhưng không được để lộ ra ngoài.
Quy định kiểm soát vũ khí của thành Dã Thảo bắt nguồn từ hội đồng.
Tại thời điểm đó, không cho thủ lĩnh của các đoàn đội khác nhau được phép đưa theo đội vệ sĩ có vũ khí, bọn họ chắc chắn sợ bị tấn công, lo lắng rằng thành chủ sẽ bất ngờ đánh rơi chiếc cốc, rồi hàng chục hang trăm tay súng xông vào, một trận bắn phá. Nếu để cho bọn họ mang theo, trong lòng bọn họ cũng sẽ có sức mạnh, đều đã từng trải qua thời kỳ khốn khó, trên súng đầy máu, lỡ bất đồng ý kiến, không chừng có thể gây ra một trận chiến nhỏ, cuốn những người khác vào.
Vì vậy, chỉ có thể để vệ đội của bọn họ ở bên ngoài, chỉ đưa một số vệ sĩ nhất định vào trong để bàn bạc, đồng thời, vũ khí phải được giấu kín, không được để người khác nhìn thấy, điều đó có nghĩa là phải đặt ở nơi bản thân không tiện để lấy, bằng cách này, nếu bọn họ muốn rút súng để bắn vào đầu các đối thủ chính trị, thì sẽ có một khoảng trống giảm xóc, để những người trung lập có cơ hội ngăn chặn họ, để bọn họ có thể bình tĩnh lại, bọn họ cũng sẽ lo lắng về vị trí đặt súng của mình có đủ tốt hay không, nếu chậm hơn đối thủ vài giây, thậm chí mười giây, vậy thì vui lớn rồi, thà là bình thản một chút, chỉ cãi nhau chứ không động vào súng.
Như một phần bổ sung, các cuộc tụ họp tương tự có sự kiểm tra nghiêm ngặt đối với chất nổ, để tránh việc hy sinh một người mang hạnh phúc cho cả nhà.
Tại thời điểm này, bên trái của Hứa Lập Ngôn là thầy tu máy móc phủ áo choàng Tịnh Niệm, bên phải là trợ lý của hắn ta là chú Lưu, vừa vặn một văn một võ.
Tất nhiên, không có nghĩa là chú Lưu không có sức chiến đấu.
Khi ông ta còn trẻ, cầm trong tay hai khẩu súng, không biết có bao nhiêu kẻ thù và kẻ muốn phá Thành Dã Thảo làm loạn đảo chính đã bị giết.
Chỉ là bây giờ ông ta đã lớn tuổi, ít tức giận hơn, nhận thấy rằng mình có tài năng hơn trong việc giải quyết các vấn đề chính trị, vì vậy câu thường nói đã trở thành "Mọi người nên dĩ hòa vi quí."
Hứa Lập Ngôn nhìn xung quanh, không sử dụng ngôn ngữ chính thức hay trang trọng, mà là mỉm cười nói:
"Các chú, các bác, các người hẳn là cũng thấy được bên ngoài như thế nào."
Nhìn thấy tư thế hắn ta bày ra rất thấp, chủ nhân của phủ nhà họ Triệu – Triệu Chính Kỳ vuốt vuốt bộ râu trên cằm nói:
"Thành chủ, có lời gì thì cứ nói, đây là thành Dã Thảo của tất cả mọi người, có ai không muốn đóng góp không?"
Triệu Chính Kỳ đã hơn năm mươi, râu hơi bạc, ở một thành đa số mọi người đều gầy trên Đất Xám, ông ta béo một cách ấn tượng.
Một trong những vệ sĩ phía sau ông ta là một tử sĩ do chính ông ta nuôi dưỡng, người còn lại là con trai cả của hơn ba mươi tuổi, chủ yếu để làm quen với phong cách và quy trình của hội đồng quý tộc.
Thành Dã Thảo của mọi người... Hứa Lập Ngôn bí mật chế nhạo, ngoài mặt nói một cách chân thành:
"Hiện tại có rất nhiều thương vong, nhân lực đang rất căng thẳng, đám dân du cư hoang dã có thể xuyên thủng hàng phòng thủ của tòa thị chính, xông thẳng vào phố Bắc bất cứ lúc nào, mong rằng các chú các bác sẽ điều động quân riêng ở nơi ở của mình tới, thành lập một đội, chiến đấu phản công, nỗ lực đánh tan những đám dân du cư hoang dã và xua đuổi chúng ra khỏi thành phố trước khi chúng thực sự được tổ chức."
Triệu Chính Kỳ liếc nhìn ông thông gia Merich của con gái mình, làm cho ông ta nói trước.
Gia đình Merich thuộc chủng tộc Hồng Hà, nhưng sau nhiều thế hệ kết hôn, ông ta cũng có những đặc điểm rõ ràng của một người Đất Xám, với ngũ quan mềm mại hơn, lỗ chân lông ít thô hơn.
Ông ta có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam, nếp nhăn hằn sâu trên mặt, luôn nói chuyện chậm rãi, như thể trời sập xuống cũng chẳng có gì to tát cả:
"Thành chủ, cử một đội quân riêng cũng được, thành Dã Thảo là của mọi người, chúng tôi có thể ngồi yên không quan tâm đến sao?
Chỉ cần chúng tôi để lại cho chúng ta nhân lực bảo vệ phủ, những người còn lại có thể nghe cậu điều động.
Chỉ là, người của chúng tôi không phải là quân chính quy, được huấn luyện để bảo vệ phủ và bảo vệ trang viên, để họ đánh phản công không chỉ khó mà còn không chắc là có hiệu quả tốt.
Không thì thế này, để người của chúng tôi thay thế quân thủ thành và vệ binh của cậu bảo vệ cầu Bắc và tòa thị chính, để cho quân chính quy đã thay thế phản công?"
Vì Hứa Lập Ngôn nói tiếng Đất Xám nên Merich cũng sử dụng cùng một ngôn ngữ, hơn nữa, rõ ràng, dùng từ thành thạo, xem ra cũng bỏ ra không ít công sức.
Ngay khi Merich nói xong, Triệu Chính Kỳ và các thành viên Hội đồng Quý tộc khác cũng lập tức phụ họa, biểu thị đây chính là một điều đúng đắn.
Hứa Lập Ngôn trán nổi gân xanh, nắm lấy hai bên để tay vô thức siết chặt lại.