Chờ khi bọn họ vào gian phòng sát con hẻm, Tưởng Bạch Miên vừa đóng cửa vừa hỏi:
"Thế nào?"
"Đều nói là chưa gặp bao giờ." Bạch Thần trả lời chi tiết: "Tôi quan sát nét mặt của bọn họ rồi, không phát hiện bọn họ có gì khác thường."
Cô biết nếu ai đó "thu nhận" Lâm Phi Phi, chắc chắn sẽ không nói mình từng thấy, cho nên phần lớn phải dựa vào phản ứng rất nhỏ từ đối phương để phán đoán.
"Bình thường." Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng: "Hy vọng các thợ săn di tích khác có thể cho chúng ta niềm vui bất ngờ vậy."
Lúc hai người nói chuyện, Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần, không muốn có nên kể chuyện Eugene cho tổ trưởng không.
Anh ta đang do dự, Bạch Thần kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám, im lặng một chút rồi nói:
"Tôi gặp phải một kẻ thù ở thị trường giao dịch ngầm, về sau mọi người phải cẩn thận chút."
"Kẻ thù?" Tưởng Bạch Miên nhướng mày.
Thương Kiến Diệu cũng lập tức trở nên chuyên tâm.
Bạch Thần lại im lặng, vài giây sau mới cười một tiếng khá khó hiểu rồi đáp:
"Kẻ thù đơn phương. Chỉ có tôi coi hắn là kẻ thù, còn trong mắt hắn, tôi chỉ là con mồi."
Tưởng Bạch Miên đăm chiêu, bỏ qua ý nghĩ đáp lại những lời này, mà hỏi:
"Hắn tên là gì? Thuộc thế lực nào?"
Bạch Thần chậm rãi thở hắt ra:
"Eugene. Hắn là thủ lĩnh một chi Bộ Nô Đội của thành Tối Sơ."
Nói tới đây, Bạch Thần mím môi rồi nói tiếp:
"Tôi từng bị hắn bắt... Làm nô lệ một thời gian..."
Tuy đã đoán được, nhưng đám người Tưởng Bạch Miên vẫn không biết nên nói gì để đáp lại.
Lúc này, Bạch Thần giơ tay phải lên lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ xuống.
Sau khi khăn được lấy ra từng vòng một, cổ của cô hiện rõ ra.
Có lẽ vì ít khi bị phơi nắng mà màu da của chỗ cổ trắng hơn rất nhiều, mà hai bên đều có hình xăm màu xanh đen, phân biệt là một cụm từ và vài con số:
"Nữ nô lệ, 105"
Trên mặt Tưởng Bạch Miên toát lên chút thương hại, nhưng cô nhanh chóng che khuất vẻ mặt đó, giả vờ như chẳng có gì to tát, nói:
"Hóa ra là vậy. Chờ khi về công ty xăm cái khác lên, che phủ nó lại là được. Nếu cô cảm thấy không yên tâm khi để người khác làm, tôi có thể học."
Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
"Eugene trông thế nào?"
Bạch Thần kể chuyện này chính là để đám người Thương Kiến Diệu chú ý cẩn thận Eugene, tránh bị liên lụy, cho nên cô không chút do dự miêu tả:
"Hắn ta cao một mét bảy, đầu cạo trọc, trên có ký hiệu hình con sói của thành Tối Sơ...
Cơ thể hắn được cải tạo máy móc nhất định, nghe nói trung tâm có cấy ghép một trái tim nhân tạo, làm cho hắn có được sức bật hơn hẳn người thường, mà vài thủ đoạn lợi hại. Về mặt này, hắn ta rất biết bảo mật, gần như không ai biết đó là gì...
Hắn ta rất sợ nóng, cho dù tiết trời như lúc này, hắn cũng mặc quần áo ngắn, điều này có lẽ liên quan tới cải tạo máy móc..."
Tưởng Bạch Miên lẩm bẩm như đang tự hỏi:
"Tìm xưởng máy giá rẻ, bộ phận tản nhiệt của máy có vấn đề?"
Thương Kiến Diệu thì hỏi tiếp:
"Hắn ở chỗ nào? Đội của hắn có bao nhiêu người?"
Tâm tình vốn phức tạp của Bạch Thần lập tức bị những câu hỏi liên tục này làm dịu đi không tí, cô nghi ngờ nhìn Thương Kiến Diệu một cái:
"Tôi cũng mới gặp hắn mà thôi. Nhưng bên cạnh hắn luôn có không ít vệ sĩ."
Thương Kiến Diệu không hỏi gì thêm, lâm vào trầm tư suy nghĩ. Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, rồi đột nhiên cười nói với Bạch Thần:
"Không sao, gần đây chúng ta thường tách ra hành động, hẳn là hắn không biết chúng ta là cùng một nhóm, mà hai người ấy, mấy ngày tới ra ngoài đi đâu thì nhớ chú ý một chút.
Ừm... Nếu thị trường giao dịch ngầm không ai biết, vậy tôi và Thương Kiến Diệu sẽ đi dạo quanh các quán bar, hộp đêm xem có manh mối nào khác không, tiện thể thỏa mãn nguyện vọng nhảy múa của anh ta."
Bạch Thần gật đầu, sau đó nói với giọng không quá lớn, hơi có vẻ ấp úng:
"Eugene cũng ở trong thành, bắt cóc, bắt cóc những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, còn cả đàn ông, bán cho mấy quý tộc thành Tối Sơ, bán cho đám giám sát quặng khoáng..."
Cô nói rồi dừng lại.
Tưởng Bạch Miên chăm chú lắng nghe, rồi sờ ốc tai kim loại trong tai mình:
"Không sao, chúng ta đều là người của Sinh Vật Bàn Cổ mà!"
Lúc nói những lời này, trông cô đằng đằng sát khí.
Dứt lời, cô không trì hoãn thêm, dẫn Thương Kiến Diệu rời khỏi phòng, xuống lầu ra sân.
Bạch Thần dõi mắt nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất sau cánh cửa, cô ngồi bịch xuống giường tầng dưới, dường như đã mất toàn bộ sức lực.
Tay phải cô sờ soạng lung tung trên giường như đang tìm thứ gì đó.
Đột nhiên, chiếc khăn quàng cổ màu xám bụi kia xuất hiện trước mắt cô.
Long Duyệt Hồng đã nhặt nó lên từ dưới đất...
Trong sân sau tiệm súng A Phúc, Tưởng Bạch Miên vừa đi tới lối ra, vừa liếc nhìn Thương Kiến Diệu, cười ha ha nói:
"Nếu tôi không dẫn anh đi, anh định lấy cớ gì?"
"Đi nhà vệ sinh." Thương Kiến Diệu nói như đã có sẵn đáp án.
"Đi vệ sinh có thể lâu như vậy sao?" Tưởng Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười.
Thương Kiến Diệu đáp rất nghiêm túc:
"Táo bón."
"..." Tưởng Bạch Miên theo bản năng giơ tay lên chắn ở trước mũi và miệng.
Hai giây sau, cô nhìn sang bên cạnh, ho một tiếng:
"Đúng rồi, lúc cuối Tiểu Bạch nói gì nhỉ? Tôi chỉ nghe được một chút, không tiện hỏi lại."
Thương Kiến Diệu không cười nhạo, mà nghiêm túc nhắc lại.
Đôi mắt Tưởng Bạch Miên khẽ nheo lại.
Chờ khi Thương Kiến Diệu nói xong, cô ừ một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch:
"Tiếp theo, anh muốn làm gì cũng được. Tôi chỉ có hai yêu cầu."