Kéo cái bàn qua, Tương Bạch Miên nhẹ nhàng nhảy lên, dùng tay trái kéo hàng rào ở lối vào đường ống thông gió xuống.
Bên trong quả nhiên có một người đàn ông mặc đồ đen đang "trốn", một người đã chết.
Cô chậm rãi kéo thi thể ra, đặt xuống bàn.
Long Duyệt Hồng liếc nhìn, thấy cái đầu trọc lốc, gương mặt mập mạp và đôi mắt màu xanh thẫm đang trợn tròn.
"Hách Duy Cách, đúng là Hách Duy Cách!" Hắn so sánh với ảnh chụp rồi thốt lên.
"Đã chết được một thời gian, mùi lạ đã tan đi, nhưng vẫn chưa bị hư thối." Tương Bạch Miên nhảy xuống bàn, bình tĩnh đưa ra phán đoán.
Cô thở dài, liếc nhìn Long Duyệt Hồng, cười tự giễu:
"Tôi biết ngay nhiệm vụ có thù lao cao như thế tuyệt đối không thuận lợi."
Vừa bắt đầu, ông chủ đã biến thành thi thể!
Đương nhiên, Tương Bạch Miên vốn định cảm khái "có phải vận may hơi kém rồi không", nhưng nghĩ đến tâm trạng của Long Duyệt Hồng, cô lại chuyển sang cách nói khác.
Để không cho Thương Kiến Diệu "nói lung tung", cô ra lệnh một câu:
"Đi tìm người phụ trách trị an của chợ Đá Đỏ đến đây."
Tuy họ đã sớm nghe nói chợ Đá Đỏ còn hỗn loạn hơn thành phố Cỏ Dại, nhưng vẫn tin nơi này có nhân viên vũ trang duy trì trật tự.
Một thị trấn có thể duy trì được như thế này, chắc chắn phải có cơ cấu tương ứng và trật tự nhất định.
"Đi đâu tìm?" Long Duyệt Hồng nhớ ra phần lớn người ở đây đều đang ẩn nấp, có quỷ mới biết người phụ trách trị an ở đâu.
Đúng là một nơi vừa thần kỳ, vừa khiến người ta bất đắc dĩ!
Thương Kiến Diệu không hề tỏ ra khó xử, vừa cười vừa nói:
"Anh chưa từng chơi trốn tìm à?"
Nói xong, anh lao vào cửa hàng có tên "Súng ống" này, đi đến chỗ lan can thủy tinh, quay mặt về phía trước, cao giọng hô lên:
"Chết người rồi! Chết người rồi!"
"Hách Duy Cách của "Súng ống" chết rồi!"
Giọng Thương Kiến Diệu như sấm dậy, vang vọng khắp khu kiến trúc dưới lòng đất.
Long Duyệt Hồng ngơ ngác nhìn, lẩm bẩm:
"Làm thế thì liên quan gì đến trò trốn tìm?"
"Anh nói gì?" Tương Bạch Miên ngoáy lỗ tai, hỏi.
Bạch Thần lặp lại thay Long Duyệt Hồng.
"Tôi nghĩ, ý của anh ta là." Tương Bạch Miên suy tư rồi nói: "Khi còn bé chơi trốn tìm, có thể sẽ gọi "về nhà ăn cơm thôi", sau đó những người đang trốn sẽ đi ra."
Long Duyệt Hồng nhớ lại, vẻ mặt hơi thay đổi, cảm thấy hình như mình đã từng bị lừa như thế.
Thương Kiến Diệu vừa hô không bao lâu, đằng sau lan can thủy tinh, một tấm tôn sắt dùng để đánh dấu bố cục cửa hàng đột nhiên mở ra, một người đàn ông vác khẩu súng tự động "cổ ngắn" từ trong đi tới.
"Hách Duy Cách chết rồi?" Hắn ta đi vòng sang bên này, hỏi thăm Thương Kiến Diệu.
"Có lẽ còn có thể cứu sống." Thương Kiến Diệu thành khẩn trả lời.
Ví dụ như, tranh thủ thời gian, chuyển ý thức vào, biến thành tăng lữ máy móc.
Người đàn ông nhìn thi thể trong tiệm "Súng ống", lấy bộ đàm ra:
"Đội trưởng Hàn, tiệm "Súng ống" xảy ra chuyện, Hách Duy Cách chết rồi."...
Tầng dưới cùng của chợ Đá Đỏ, trong "Sở trị an" đối diện chênh chếch với nghiệp đoàn thợ săn.
Đám người Tương Bạch Miên gặp được lãnh đạo trị an của chợ Đá Đỏ.
"Hàn Vọng Hoạch." Anh ta tự giới thiệu một câu.
Đó là một người đàn ông cao gầy.
Đương nhiên, anh ta chỉ cao so với tiêu chuẩn bình quân của Đất Xám mà thôi, trên thực tế thì tương đương với Long Duyệt Hồng.
Anh ta có mái tóc đen, để đầu đinh, lông mày lộn xộn, nhìn rất hung dữ, trên mặt có hai vết sẹo một dọc một ngang, thứ thu hút sự chú ý nhất trong ngũ quan chính là đôi mắt, trong mắt anh ta hơi vàng, con ngươi là màu đen tuyền, chứ không phải màu nâu đậm.
Sau khi Tương Bạch Miên tự báo danh tính, bèn hỏi:
"Tiếp theo không còn chuyện gì của chúng tôi nữa đúng không?"
"Tuy vẫn chưa giải phẫu, nhưng nhìn từ tình huống hiện giờ có thể phán đoán, Hách Duy Cách chết trước khi các cô tiến vào chợ Đá Đỏ." Hàn Vọng Hoạch hoàn toàn không có ý tùy tiện tìm vài người coi là hung thủ.
"Sao anh xác định được điểm này?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.
Hàn Vọng Hoạch đeo hai khẩu súng lục bên hông chỉ một người đàn ông bên cạnh:
" Weller, một bác sĩ, đồng thời cũng kiêm nhiệm pháp y của sở trị an chúng tôi."
Weller là người Hồng Hà tiêu chuẩn, tuổi tác xấp xỉ Hàn Vọng Hoạch, khoảng chừng ba mươi, tóc vàng mắt xanh, da thô ráp, hốc mắt sâu, để râu rậm.
"Các anh vẫn duy trì giáo dục? Còn bồi dưỡng cả bác sĩ?" Tương Bạch Miên cảm thấy hứng thú hỏi.
Hàn Vọng Hoạch lắc đầu:
"Weller tới từ "Công nghiệp liên hợp"."
Weller nhún vai, dùng tiếng Đất Xám nói:
"Chỉ là tôi thấy cấp trên mãi không có con, bèn nhiệt tình giúp đỡ anh ta, kết quả thiếu chút nữa bị anh ta nhốt vào tù, hành hạ đến chết."
"Cách thức giúp đỡ của anh không đúng." Thương Kiến Diệu nghiêm túc phê bình.
"Hả?" Weller sửng sốt.
Thương Kiến Diệu đưa ra phương án giải quyết hoàn hảo:
"Anh nên sử dụng cách thức cấp ghép cơ quan sinh vật, kỹ thuật xây dựng lại thần kinh và tử cung nhân tạo, tự mình sinh một đứa giúp anh ta, như vậy anh ta không những không tống anh vào tù, mà còn có thể nảy sinh tình cảm với anh."
"..." Mặc dù từ ngữ đối phương nói ra khá xa lạ, nhưng là người làm y học, Weller vẫn dễ dàng hiểu được ý nghĩa của nó.
"Không phải tôi, tôi là..." Anh ta đột nhiên không biết giải thích thế nào.
Anh ta rõ ràng chỉ dùng cách trêu chọc để tự giễu, kết quả đối phương lại nghiêm túc như vậy.
Mà đối diện với người nghiêm túc, anh ta cũng ngại nói, mục đích thật của anh ta không phải là giúp lãnh đạo sinh con, mà là nhòm ngó vợ trẻ của lãnh đạo.
Long Duyệt Hồng liếc Weller đầy đồng cảm, không lên tiếng.
Tương Bạch Miên cố nén cười, gật đầu với Hàn Vọng Hoạch:
"Vậy chúng tôi có thể đi chưa?"
"Có thể." Hàn Vọng Hoạch cho câu trả lời khẳng định.
Tương Bạch Miên lập tức xoay cổ tay nhìn đồng hồ điện tử:
"Nơi này có khách sạn các kiểu không?"
Thời gian không còn sớm nữa, họ nhận thêm một nhiệm vụ, phải lo về vấn đề chỗ ở đêm nay.
Hàn Vọng Hoạch chỉ lên trần nhà, nói:
"Một bên khác của cửa vào có mấy căn phòng đơn sơ."
"Các cô cần đến "khách sạn Kasha" trước, dùng vật tư để đổi thẻ từ mới có thể mở được cửa."
"Nếu các cô cố tình đi vào thì sẽ gặp lại tôi sớm thôi."
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, nở nụ cười:
"Cảm ơn."
Weller nhìn cô một cái, xung phong:
"Để tôi đưa mọi người đi."
"Các cô còn chưa ăn cơm chiều đúng không? Tôi mời các cô nhé. Không phải tôi chém gió, ở chợ Đá Đỏ, tôi là một trong những người tìm người giỏi nhất, không để các cô chờ lâu đâu."
"Tạm thời không cần đâu." Tương Bạch Miên từ chối thẳng thừng.
Lúc này, Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi:
"Trình độ trốn của anh thế nào?"
Weller không hề che giấu niềm tiếc nuối của mình, lắc đầu:
"Tôi không bị thần kinh như họ, không có việc gì cũng trốn."
"Anh không phải tín đồ của giáo phái Cảnh Giác?" Tương Bạch Miên hỏi.
"Không phải." Weller nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Vọng Hoạch: "Đội trưởng Hàn cũng không phải."
"Nhân viên trị an mà trốn suốt thì không tiện cho việc duy trì trật tự, cho nên chợ Đá Đỏ đã đặc biệt mời tôi đảm nhiệm." Hàn Vọng Hoạch giải thích đơn giản.
Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gặng hỏi một câu:
"Anh không phải người của chợ Đá Đỏ?"
Hàn Vọng Hoạch "ừm" một tiếng:
"Tôi vốn là dân du cư hoang dã, đã từng là thợ săn di tích nhiều năm."
Nghe được câu này, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn sang Bạch Thần, dường như đang dùng ánh mắt để nói cô cũng giống vậy.
Điều khác duy nhất là, cuối cùng Bạch Thần gia nhập thế lực lớn "Sinh vật Bàn Cổ", còn Hàn Vọng Hoạch thì chỉ có thể trở thành một thành viên của tụ điểm buôn lậu "chợ Đá Đỏ" này.
Sau khi tạm biệt Hàn Vọng Hoạch và Weller, ra khỏi sở trị an, Tương Bạch Miên dẫn theo đám người Thương Kiến Diệu, một lần nữa tiến vào nghiệp đoàn thợ săn đối diện.
"Hách Duy Cách đã chết, có phải nhiệm vụ của chúng tôi cũng tự động vô hiệu không?" Cô hỏi nhân viên nữ đeo mặt nạ hổ kia.
Sau khi nhiệm vụ vô hiệu, họ nhận thêm nhiệm vụ khác cũng không có hạn chế.
Nhân viên đeo mặt nạ hổ nói với tốc độ khá nhanh:
"Không cần vội."
"Hách Duy Cách còn có người nhà, nhiệm vụ lấy lại vũ khí rất có thể vẫn được tiếp tục. Hơn nữa, các cô chưa biết chừng có thể nhận được nhiệm vụ mới giúp sở trị an điều tra nguyên nhân cái chết của Hách Duy Cách, có thể đồng thời nhận cả hai."
"Vậy à... Vậy thì lúc nào có câu trả lời chính xác?" Tương Bạch Miên đương nhiên là không nỡ từ bỏ nhiệm vụ có thù lao hấp dẫn như thế.
Đặc biệt là họ còn chưa chính thức bước vào quy trình, ngay cả tình hình của đám cướp cũng chưa nắm được.
Nhân viên đeo mặt nạ hổ trả lời:
"Chậm nhất là chiều nay."
"Được." Tương Bạch Miên phất tay, định rời đi.
Lúc này, nhân viên đeo mặt nạ hổ nói với giọng hơi run rẩy:
"Mấy, mấy người vẫn nên mua mặt nạ đi, mấy người dùng diện mạo thật đi lang thang rất nguy hiểm, tôi chỉ nhìn thấy thôi đã sợ rồi."
"Hách Duy Cách chắc chắn là do trốn không kỹ nên mới bị giết chết."
Tuy Hách Duy Cách trốn kỹ hơn một chút khiến hung thủ không tìm ra ông ta, thì có lẽ ông ta đã không chết, nhưng cô nói vậy cứ luôn có cảm giác người thất bại trong "trò chơi trốn tìm" sẽ im hơi lặng tiếng chết đi... Tương Bạch Miên thầm cằn nhằn một câu,"biết điều" gật đầu nói:
"Cảm ơn."
"Vậy đi đâu mới mua được mặt nạ?" Thương Kiến Diệu hào hứng hỏi.
"Không phải mấy người định tới "Khách sạn Kasha" sao? Lúc đổi thẻ từ, có thể đổi luôn một ít mặt nạ." Nhân viên đeo mặt nạ hổ nói nhanh.
"Được!" Thương Kiến Diệu khá vui vẻ đáp lại.
Ra khỏi nghiệp đoàn thợ săn, Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:
"Anh định nhập gia tùy tục à?"
"Cô không cảm thấy một bên cất cao giọng hát, một bên đeo mặt nạ đối đầu với kẻ địch rất có cảm giác sao?" Thương Kiến Diệu gắng sức miêu tả hình ảnh trong tưởng tượng của mình.
"Có chút giống với vũ hội hóa trang trong thế giới cũ..." Tương Bạch Miên suy nghĩ rồi nói: "Về phần có cảm giác gì, thì được quyết định bởi anh hát bài gì, đeo mặt nạ kiểu gì."
Sau buổi "vũ hội" trong phòng nghị sự quý tộc ở phủ của chủ thành phố, cô đã xác nhận trong loa của Thương Kiến Diệu có khá nhiều bài hát kỳ quặc, cũng không biết nó có sẵn bên trong hay là trao đổi với đội buôn "Vô căn giả".
Nói chung, cô không dám hồi tưởng lại những cảnh tượng lúc đó, sợ làm ô nhiễm bản thân.
Vừa nói chuyện, họ vừa về trước bãi đỗ xe, lấy xuống một thùng giấy vật tư, sau đó lên tầng bốn, tìm được "Khách sạn Kasha".
Không cần nghi ngờ, nơi này cũng không có một ai.
Đi qua cửa là một hàng ghế, dường như dùng để ngồi đợi, căn phòng không sâu, trong cùng là một bức tường, trên tường có cửa kim loại giống cửa sổ.
Hai bên cửa kim loại lần lượt dán thông báo bằng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà:
"Mời gõ cửa."
Thương Kiến Diệu lập tức chạy đến, gập ngón tay, gõ rầm rầm lên cửa sổ kim loại được gọi là "cửa" kia.
Vài giây sau, loa trên góc phòng vang lên một giọng phụ nữ đã bị biến âm:
"Mấy người, cần mấy phòng, ở mấy đêm?"
"Ghê thật." Thương Kiến Diệu khen ngợi tự đáy lòng.
Anh có thể cảm nhận được chủ nhân của khách sạn đang ở đằng sau bức tường, nhưng ở giữa cách ít nhất là ba tầng ngăn cách dày.
Nói cách khác, ngoại trừ người thức tỉnh, không một ai có thể tấn công chủ khách sạn trong thời gian ngắn.
Đây là một cách thức ẩn nấp.
Tương Bạch Miên lắc đầu:
"Thô lậu."
"Đổi ít camera giám sát ở "Thiên đường máy móc", kéo thêm mấy đường dây, trốn ở bên ngoài chợ Đá Đỏ, thao tác từ xa, chẳng phải bí mật hơn, an toàn hơn sao?"
Loa trên góc phòng lại vang lên:
"Cô gái, đấy là cách ẩn nấp của người có tiền, cần người máy phối hợp, phụ trách thu vật tư, phát thẻ từ, không có tiền thì đành phải làm như tôi thôi."