Chương 49: Thị trấn Thủy Vi 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:25

Bạch Thần lập tức giảm tốc độ xe máy, ngẩng đầu nhìn tới phía trước. Cách đó chừng hơn trăm mét có một bức tường màu nâu đỏ, nó kéo dài sang hai bên tới tận cuối tầm mắt của Bạch Thần, rồi ngoặt ra đằng sau, dường như sẽ nối lại làm một. Phần lớn gạch trên bức tường này cũ kỹ và loang lổ, nhưng một số viên trông còn khá mới, như là mới được nung trong vòng một năm gần đây. Đầu tường và bên ngoài tường được giăng lưới sắt đã loang lổ vết gỉ sét, chỉ có một con đường ở giữa để đi qua. Giữa bức tường và lưới sắt có dựng vài chòi canh gác bằng gỗ, đều có những đám người canh phòng mặc quần áo bẩn thỉu mà đủ mọi kiểu dáng đang cầm súng đi lại tuần tra. Người cảnh cáo Bạch Thần là người canh gác đứng ở chỗ chòi canh gác cao nhất. Y mặc một chiếc áo sơ mi ngả màu ố vàng trông khá cứng bên trong, bên ngoài thì khoác một chiếc áo khoác to thụng màu xanh đen, trông có vẻ giống áo bông. Người này đeo khẩu súng tự động, cầm một đồ vật màu đen trông giống cây bút viết. Món đồ này tỏa ra ánh sáng màu đỏ chiếu lên mặt Bạch Thần, tạo ra một chấm nhỏ. Bạch Thần dừng mô tô, bỏ mũ xuống, vuốt mấy sợi tóc ngắn lòa xòa trước mặt ra phía sau. Cô làm vậy là để thể hiện mình là nữ cho bọn họ xem. Đây không phải là để dụ dỗ lôi kéo ai, mà làm cho đối phương thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng như thế. Cô biết rất rõ trên Đất Xám này, ở những nơi không có trật tự, cho dù súng ống có thể đưa tính nguy hại của nam nữ lên cùng một đẳng cấp, nhưng cũng không cách nào thực sự xóa bỏ được sự chênh lệch của hai bên về mặt này. Cho dù là từ thể trạng hay tính xâm lược mà nói, đàn ông đều nguy hiểm hơn phụ nữ nhiều. Một người đàn ông xa lạ có thể đưa tới khủng hoảng nhiều hơn là một người phụ nữ xa lạ. Những năm Bạch Thần lang thang trên hoang dã, cô luôn thể hiện ra hai loại trạng thái khác biệt: Khi cô cần thăm dò phế tích, đến dã ngoại săn bắn, đi xuyên qua khu vực có vẻ nguy hiểm, hoặc giao dịch với một toán cướp nào đó, thì cô sẽ giấu mái tóc dài đi, dùng bùn đất bôi đen khuôn mặt, đổi trang phục khác để khiến mình trông giống đàn ông. Nhưng khi cô tới gần một số điểm tụ cư có trật tự, hoặc giao tiếp trao đổi với thợ săn di tích đến từ thế lực lớn, người quan tâm tới thông tin và tư liệu về thế giới cũ hơn, thì cô sẽ thể hiện ra thân phận nữ giới của mình. Chờ khi cô được Sinh Vật Bàn Cổ thu nhận, có chỗ dựa, cô mới có thể dựa vào sở thích cắn kiểu tóc ngang tai, không dài cũng không ngắn. Sau khi đặt mũ ra trước người, Bạch Thần làm cho con mô tô phân khối lớn tiếp tục chầm chậm đi tới. Trong quá trình đó, điểm sáng màu đỏ kia vẫn luôn lắc lư trước mặt cô, thi thoảng lại chiếu lên xe máy. Điều này tỏ vẻ đã ngắm bắn sẵn, không hề sơ sểnh. Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng hơn ba mươi mét, Bạch Thần nghiêng xe, dùng một chân chống đất, hô to: "Tôi tới tìm trưởng trấn Điền Nhị Hà!" Cô nhắc lại hai lần, rồi không nói gì thêm mà kiên nhẫn chờ đợi. Đám người canh gác trên chòi gỗ cho một người đi dọc theo tấm ván gỗ bịch bịch xuống dưới. Năm, sáu phút sau, một ông già xuất hiện trên đầu tường. Ông ta đội một chiếc mũ lông xù màu xanh đậm, hệt như úp ngược một cái bình bát xin cơm trên đầu. Mái tóc bạc thấy rõ rủ xuống huyệt Thái Dương của ông ta, khuôn mặt gầy còm với hốc mắt hõm sâu, những chỗ nào có thể nhăn được thì đều có nếp nhăn cả, trông cực kỳ già nua. Nhưng đôi mắt màu nâu sậm của ông ta vẫn ngời sáng, tinh thần rất quắc thước. Đây đúng là trưởng trấn tụ cư Điền Nhị Hà. Ông ta mặc một chiếc áo phông đã ngả màu cháo lòng, khoác một áo vest nhàu nhĩ, và ngoài cùng thì khoác hờ một chiếc áo khoác ngoài màu xanh quân đội trông hơi rộng và hơi dài, rõ ràng không hợp với vóc dáng của ông ta. Bên dưới là một chiếc quần len màu vàng sậm, bên trong không rõ còn mặc thêm bao nhiêu cái quần khác, trông khá là cồng kềnh. Điền Nhị Hà nhìn tới phía Bạch Thần, còn nghiêm túc phân biệt vài giây. "A..." Ông ta như nhận ra người kia, nhưng khi muốn lên tiếng chào hỏi, ông mới nhận ra Bạch Thần đứng quá xa, mà mình thì không cách nào hô to như trước đây nữa. Ông vội vàng quay đầu, tức giận nói với tên thủ vệ bên cạnh: "Đưa loa của tôi cho tôi! Thật là, chẳng thông minh chút nào!" Thủ vệ ấm ức đáp lại: "Loa của ông đã hết pin từ lâu, dạo này lại không đổi được loại pin tương tự. Tôi, tôi có thể kêu giúp ông..." Điền Nhị Hà suy nghĩ một chút rồi nói: "Hô lên thế này giúp tôi: Nhóc Bạch, một năm nay chết dí ở xó nào vậy? Ta còn tưởng cô bị dã thú ăn thịt rồi chứ!" "Nhóc Bạch..." Thủ vệ nhớ ra: "Chính là Bạch Thần trước kia hay tới đây?" "Không phải con bé đó thì là ai? Tôi sắp hơn bảy mươi rồi, mắt càng ngày càng kém mà vẫn nhận ra được, cậu là một thanh niên mới chừng hai mươi, sao như người mù thế?" Điền Nhị Hà liếc thủ vệ một cái, mắng hai câu. Tất cả người sống ở điểm tụ cư này đều đã quen với tính cách của Điền Nhị Hà, thủ vệ không để ý tới lời quở trách vừa rồi, chỉ lẩm bẩm hai câu: "Cô ta trông xinh đẹp hơn trước nhiều... Không nhìn kỹ làm sao nhận ra cho được..." Không chờ Điền Nhị Hà trợn mắt trừng mình, thủ vệ này gân cổ hô to: "Nhóc Bạch, một năm nay chết dí ở xó nào vậy? Ta còn tưởng cô bị dã thú ăn thịt rồi chứ!" Vẻ mặt của Bạch Thần lập tức dịu hẳn đi, cô hô to đáp lại: "Đi chỗ khác. Trưởng trấn, tôi tới đổi ít đồ!" Nơi đây tên là thị trấn Thủy Vi. Bạch Thần từng nghe Điền Nhị Hà kể rằng tên của thị trấn này vốn bắt nguồn từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, vì được nước bao quanh nên mới đặt tên đó. Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, hỗn chiến kéo dài, nhiều lần gặp tai nạn địa chất, dòng nước gần đó đã trở thành một phần của đầm lầy, cũng tạo cho trấn Thủy Vi này một bức tường phòng hộ thiên nhiên, khiến cho nơi đây đủ ẩn nấp. Chỉ có cư dân trấn Thủy Vi và những người khác bọn họ từng mới tới nơi đây mới có thể tìm được những con đường nhìn như bị bùn đất bao phủ trong đầm lầy rộng lớn, tới được thị trấn trong hoàn cảnh hệt như mê cung này.