Thẩm vấn xong "cha xứ" giả Quách Chính, Tương Bạch Miên lái xe chở Thương Kiến Diệu đi qua Bắc Kiều trở về quảng trường trung tâm.
Vừa trông ra, đập vào mắt cô chính là một màu trắng xóa.
Ngoài tuyết đọng chưa tan, còn có những tấm khăn trải giường màu trắng đang treo trên cửa sổ, những vết tích được viết bằng phấn trắng ở trên tường, tấm vải trắng vắt trên cửa nhà.
Trong thành phố Cỏ Dại, điều này có nghĩa là trong nhà có người thân mất đi.
Tuy vật tư trong thành phố Cỏ Dại dồi dào hơn rất nhiều so với phần lớn các điểm tụ tập dân lang thang, nhưng ngoại trừ quý tộc, người bình thường vẫn không nỡ đem vải vóc quý giá ở trong nhà làm áo tang, treo lên thành phướn trắng, chỉ có thể chọn các cách khác để thay thế, bởi vậy mới có phong tục thế này.
Gió lạnh buốt xương thổi qua, những tấm vải màu trắng kia bay phấp phới, khiến cả thành phố đều chìm trong sắc trắng.
Tương Bạch Miên vốn định cảm khái vài câu, nhưng mở miệng ra lại không nói nên lời.
Cô im lặng một hồi, nói với Thương Kiến Diệu ở ghế phó lái:
"Đi dạo trong thành phố một chút."
"Được." Thương Kiến Diệu nhìn bên ngoài, không phản đối.
Tương Bạch Miên lập tức xoay tay lái, khiến chiếc xe việt dã chống đạn màu xanh bộ đội rẽ vào phố Tây.
Trên đường có khá nhiều người đang làm việc, có người quét tuyết bên đường, có người sửa lại mặt đất bị hư hại, có người đang sửa chữa cửa hàng hai bên.
Đây là phương án cứu tế do phòng thị chính thành phố Cỏ Dại kết hợp với nghiệp đoàn thợ săn thực hiện: mỗi người đều có thể lĩnh vật tư cơ bản nhất, nhưng muốn được nhiều hơn, ăn no hơn chút thì nhất định phải dùng lao động để đổi lấy.
Điều này có thể đề phòng một cách hữu hiệu những người không thiếu lương thực chiếm một lượng lớn tài nguyên, cũng nhân cơ hội xây dựng lại sau bạo loạn.
Những người đang làm việc thở ra những làn hơi màu trắng, thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng tự nhiên lại hình thành nên hai quần thể rõ ràng.
Tương Bạch Miên không hề bất ngờ vì điều này, đây là di chứng tất yếu sau cuộc bạo loạn:
Cư dân bản địa của thành phố Cỏ Dại là sao dễ dàng thu nhận đám dân du cư từ nơi ngoài đến?
Tuy những người gây ra cái chết cho bạn bè người thân của họ hoặc sẽ bị xử tử, hoặc sẽ bị đưa đến các nơi khác làm nô lệ, nhưng trong mắt họ, rốt cuộc vẫn là do đám người từ bên ngoài này tạo ra tất cả mọi chuyện.
Cho nên, lúc họ nhìn về phía đám dân du cư đang cố gắng làm việc này, trong mắt có sự bài xích rõ ràng và sự thù hận không rõ ràng lắm.
"Đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn, vết máu trên bề mặt có thể nhanh chóng tẩy rửa, nhưng máu tụ trong ngực thì không dễ dàng tan đi được." Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, cảm khái một câu.
"Tất cả trở thành anh chị em thì tốt rồi." Thương Kiến Diệu thở dài theo.
Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:
"Lý tưởng cứu vớt toàn bộ nhân loại của anh chẳng lẽ định thực hiện bằng cách biến mọi người thành anh chị em?"
"Cũng là một phương hướng." Thương Kiến Diệu tỏ ý mình thực sự nghĩ đến chuyện đó.
"Nhưng anh em thật cũng phải tính sổ rõ ràng." Tương Bạch Miên chỉ ra vấn đề lớn nhất.
Thương Kiến Diệu đã sớm chuyển sự chú ý vào chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ nói:
"Bên này không hư hại lắm."
Anh đang chỉ toàn bộ khu vực hộp đêm và quán bar trong ngõ Sói Hoang.
"Các ông chủ bên này có tay chân, có vũ khí, lại quen thuộc địa hình, ngăn cản đám dân du cư hoang dã không thành vấn đề." Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng: "Hơn nữa, bên này không phải là khu vực bị đánh đầu tiên, họ có đủ thời gian để tập hợp nhân lực, chuẩn bị bước đầu."
Nói đến đây, Tương Bạch Miên lại thêm một câu đầy ẩn ý:
"Phố Tây rồng cá hỗn tạp, không biết còn che giấu bao nhiêu giáo phái, bao nhiêu người thức tỉnh nữa."
"Ví dụ như, người thức tỉnh của giáo đoàn Trường Dạ có thể ảnh hưởng đến trái tim người khác." Thương Kiến Diệu vẫn còn nhớ đến tin tức mà ông Trương Lỗi đã cung cấp hồi tháng tư.
Bạn của ông ấy đã gặp phải người thức tỉnh của giáo đoàn Trường Dạ ở quán bar trong thành phố Cỏ Dại.
"Đúng vậy." Tương Bạch Miên bỗng nhiên cười nói: "Anh còn không có cơ hội gia nhập giáo phái ở nơi này, thưởng thức tiệc thánh của họ, lại nói, người anh em "Vô căn giả" của anh nói hai hôm trước đi rồi, nếu không còn có thể chứng kiến người thức tỉnh giáo phái "Con mắt thần thánh" đối phó với số lượng lớn dân du cư hoang dã thế nào."
Thương Kiến Diệu nhìn chiếc xe chậm rãi quay đầu, nói chắc như đinh đóng cột:
"Anh ta phát giác ra đám dân du cư hoang dã này có khả năng mang đến bạo loạn, nên mới rời đi trước."
"Anh gặp anh ta lúc nào vậy?" Tương Bạch Miên rất kinh ngạc.
Thực ra, cô cũng tin với kiến thức của "Vô căn giả" vào nam ra bắc, Phí Lâm chắc chắn nhìn ra được tai họa ngầm trong điểm tụ tập dân du cư hoang dã.
"Anh em đồng lòng." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu "tôi còn lạ gì anh ta".
Tương Bạch Miên bật cười, vừa cho xe rẽ vào phố Đông, vừa cười nói:
"Tôi dẫn anh đến một nơi."
Thương Kiến Diệu không hỏi nơi nào, chỉ sờ bụng ám chỉ.
Sau khi vào phố Đông, nhanh chóng đi đến cuối đường, chiếc xe việt dã chống đạn dừng lại, bên cạnh là một tòa nhà có sân và bãi đỗ xe.
Trên tòa nhà này có hai hàng chữ được viết bằng tiếng Hôi Thổ và tiếng Hồng Hà:
"Bệnh viện số 2 thành phố Cỏ Dại."
Đỗ xe xon, Tương Bạch Miên dẫn Thương Kiến Diệu đi vào.
Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên ở bốn phía, khiến người ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Cả đại sảnh toàn là giường bệnh và chăn đệm trải dưới đấy, nằm trên đó là những người bị thương trong vụ bạo loạn lần này.
Họ chỉ được băng bó đơn giản, uống thuốc thông thường, nếu may mắn thì đến lượt làm phẫu thuật, nếu không may thì chỉ đành nhìn xem mình có sống được tiếp hay không.
Không chỉ khan hiếm vật tư, còn khan hiếm cả bác sĩ.
Rất nhiều người không chịu nổi đau đớn, nằm ở đó cuộn tròn người lại, nhỏ giọng rên rỉ, hoặc lăn lộn la hét.
Thỉnh thoảng có người mất đi tiếng thở, bị khiêng đi trong tiếng khóc của người thân.
Thương Kiến Diệu nhìn cảnh tượng này, hồi lâu không nói gì.
"Người bị thương quá nhiều." Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, liếc nhìn Thương Kiến Diệu bên cạnh: "Nơi này thực sự giống địa ngục."
Cô cảm thán xong, còn nói thêm một câu:
"Tuy các Thiên sứ đang bận cứu người, nhưng số lượng thực sự quá ít, hơn nữa chưa chăc đã cứu được."
"Đi thôi, chúng ta lên tầng xem."
Đi lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn, họ đều nhìn thấy người bị thương. Những người bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm thì đều bị đuổi về nhà.
Đến tầng năm, Tương Bạch Miên mới phát hiện ra một vài người bị bệnh nặng.
Họ đang đắp chăn màu trắng, nằm trên giường bệnh trong phòng hoặc ngoài hành làng, phần lớn đều hôn mê bất tỉnh, ống truyền dịch cắm trên tay dường như chính là đường số mệnh cuối cùng của họ.
"Những người này cũng coi như có chút của cả, nhưng sinh bệnh cũng chỉ có thể nhận được điều trị ở mức độ này." Tương Bạch Miên chậm rãi đảo mắt qua: "Đây là ở thành phố Cỏ Dại, nếu là ở những điểm tập trung dân du cư hoang dã, tốt một chút như thị trấn Thủy Vi, ít nhất còn có có bác sĩ, có thể kê thuốc, thỉnh thoảng có thuốc tiêm, còn bình thường sẽ theo thuốc dân gian, uống bừa vài thang, sống hay chết đều phải dựa vào mệnh trời, kém hơn chút nữa thì ngay cả thuốc dân gian cũng không có."
Thương Kiến Diệu không đáp lại, nhìn những bệnh nhân đang đắp chăn trắng, không biết đang nghĩ gì.
Tương Bạch Miên nói tiếp:
"So với họ, bệnh viện nội bộ công ty tốt hơn rất nhiều, không những đầy đủ bác sĩ y tác, còn có đủ loại thuốc, thiết bị và kiến thức y học hoàn chỉnh, thậm chí còn có rất nhiều phòng thí nghiệm đang nghiên cứu các lĩnh vực liên quan."
"Nếu anh bị bệnh nặng, ở thành phố Cỏ Dại, các điểm tập trung của dân du cư hoang dã, tám chín phần là chết, nhưng trong nội bộ công ty thì tám chín phần cứu sống được."
Càng nói, vẻ mặt cô càng trở nên nghiêm túc:
"Bệnh tật rất đáng sợ, là kẻ địch khủng khiếp mỗi người đều phải đối mặt, nhưng chúng ta không phải đang chiến đấu đơn độc một mình."
"Trong chuyện này, chỉ cần có thể giúp đỡ nhau, hình thành một tổng thể mạnh mẽ, thì bệnh tật không phải là thứ không thể chiến thắng."
"Một tổng thể mạnh mẽ, có thể điều động được đầy đủ tài nguyên, sản xuất đầy đủ thuốc thang thiết bị, đồng thời còn có thể xây dựng trường học và các loại phòng thí nghiệm, hoàn thành việc truyền dạy kiến thức, bồi dưỡng nhân tài và tìm tòi các lĩnh vực tuyến đầu, giống như công ty."
"Tôi cảm thấy nếu anh muốn chiến thắng nỗi sợ hãi bệnh tật trong lòng, có lẽ phải bắt tay từ phương diện này. Chỉ dựa vào nghị lực, dựa vào bệnh tật và chữa trị trong hiện thực, tôi cảm thấy không đáng tin lắm."
Sau khi nhiệm vụ chính kết thúc, chuyện đã đến hồi cuối, Tương Bạch Miên sẽ chuyển trọng điểm sang việc giúp Thương Kiến Diệu khiêu chiến "hòn đảo", cho nên cô cố tình dẫn anh đến bệnh viện của thành phố Cỏ Dại nhìn một hồi, hi vọng có thể thông qua sự so sánh với bệnh viện nội bộ "Sinh vật Bàn Cổ", tìm được chút linh cảm.
Dù sao trong việc nhân loại chiến thắng bệnh tật, mấy từ dễ nghĩ tới nhất chính là "bệnh viện","bác sĩ" và "thuốc thang".
Thương Kiến Diệu nghiêm túc nghe xong, chậm rãi nhìn quanh một vòng, nói:
"Có lý."
Nói xong, anh ảo não nắm tay phải lại, vỗ mạnh một cái vào lòng bàn tay trái:
"Suy nghĩ của tôi còn chưa đủ rộng!"
Tương Bạch Miên nghi ngờ nhìn anh, luôn cảm thấy có phải người này cho ý tưởng của mình rẽ sang một phương hướng kỳ quặc nào đó rồi không.
Quay lại tầng hai của "Cửa hàng súng A Phúc", Thương Kiến Diệu lập tức nằm xuống giường, day hai huyệt thái dương, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ...
Bên cạnh hòn đảo lởm chởm đá, bóng người Thương Kiến Diệu hiện lên trong đại dương hư ảo lấp lánh ánh sáng nhạt.
Anh không vội vã khiêu chiến hòn đảo, mà cúi đầu nhìn bản thân trong làn nước hư ảo, đôi mắt dần trở nên u ám:
"Ta là người của "Sinh vật Bàn Cổ";"
"Chủ thể của "Sinh vật Bàn Cổ" là người;"
"Cho nên..."
Thương Kiến Diệu dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói:
"Ta tương đương với "Sinh vật Bàn Cổ"."
Sau khi cho ra kết luận, anh nhanh chóng leo lên hòn đảo.
Gần như cùng lúc, giữa khe hở của những viên đá lởm chởm mọc ra từng bóng người.
Họ khoác ga trải giường màu trắng, gương mặt và cơ thể hoàn toàn ẩn trong bóng tối.
Thương Kiến Diệu nhìn họ, không hề hoảng hốt, nở nụ cười nói:
"Các ngươi đông người như vậy, ta cũng thế."
"Bởi vì ta là "Sinh vật Bàn Cổ"."
Vừa dứt lời, cơ thể anh chợt hư ảo, phân ra vô số bóng người.
Một phần bóng người trong đó tổ hợp lại với nhau một cách kỳ diệu, biến thành một dãy nhà, trên đó viết hai chữ "Bệnh viện".
Những Thương Kiến Diệu khác hoặc mặc áo blouse, hoặc khiêng cáng cứu thương, ùn ùn xông vào đám người đang khoác ga giường màu trắng, đẩy từng người xuống cáng cứu thương, khiêng trở về bệnh viện, lần lượt tiêm thuốc.
"Bệnh viện" lập tức trở nên nhộn nhịp và bận rộn.
Trong quá trình này, các bóng người khoác ga giường trắng tượng trưng cho bệnh tật kia dường như đều sửng sốt.
Dần dần, các "bác sĩ" Thương Kiến Diệu cũng bị lây, đổ bệnh nặng.
Anh không ngừng phân hóa, không ngừng tạo ra "bác sĩ" mới,"thuốc" mới,"khu bệnh" mới, dùng nó để bù đắp vào số lượng tổn thất.
Qua cuộc chiến ác liệt lâu dài, sức lực Thương Kiến Diệu không chống đỡ nổi nữa, vẫn bị bại trận.
Anh bị đánh thức, ngồi bật dậy thở hổn hển.
"Sao rồi?" Tương Bạch Miên ngồi trên ghế băng lo lắng hỏi.
Đôi mắt Thương Kiến Diệu hơi sáng lên, anh đáp:
"Thua rồi."
"Nhưng hướng đi dường như khá ổn, đáng để thăm dò thêm một bước."