Tuy rằng dù là về lô gic, bầu không khí hay tâm lý mong đợi tới từ những lời nói lúc trước, cảnh tượng trước mắt thực sự quá bình thường, nhưng đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng vẫn khó có thể ngăn bản thân không sinh ra chút cảm giác kỳ quặc.
Hai câu "Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu" này dường như không nên xuất hiện theo cách thức này!
Bốp bốp bốp, những tiếng vỗ tay của Thương Kiến Diệu cũng không hề vắng mặt.
Sau đó hắn hỏi:
"Xăm ở lưng, vậy chẳng phải là không nhìn thấy được sao? Vậy thì làm sao nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi được chứ?"
Ông chú có chòm râu hoa râm vừa thả áo xuống nghe vậy thì mặt nghệt ra, trong khoảng thời gian ngắn ông ta không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng ông ta là người vào nam ra bắc, trải qua rất nhiều chuyện rồi, cho nên nhanh chóng điều chỉnh lại, cười hỏi:
"Vậy cậu cảm thấy hẳn là nên xăm ở đâu?"
"Hai mu bàn tay, mỗi bên một câu. Mỗi lần muốn uống rượu, cứ giơ tay lên là thấy." Thương Kiến Diệu dường như thật sự suy nghĩ vấn đề này.
"..." Ông chú râu hoa râm gật đầu nói: "Ừ, đây là một biện pháp hay, sau này tôi sẽ thêm nó vào các lựa chọn."
Tưởng Bạch Miên nhận ra ông ta chỉ nói cho có lệ mà thôi, vì thế cô chuyển chủ đề, cười hỏi:
"Xin hỏi tên của ông là?"
"Flynn." Người đàn ông có chòm râu hoa râm quanh miệng đáp gọn lỏn.
Ông ta cũng chẳng quan tâm bốn người ngồi đối diện tên là gì, mà nhắc lại câu hỏi lúc trước:
"Có muốn uống chút rượu không? Rượu trái cây dại đặc sản vùng này, bỏ qua rồi là sau này không được thưởng thức nữa đâu."
Nói tới đây, ông ta sờ chòm râu tủn mủn của mình, cười ha ha nói:
"Gần như mùa hè hàng năm chúng tôi đều bớt thời gian để về bên này một chuyến, chính là để hái ngắt những quả dại kia mang đi ủ rượu."
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn xung quanh một cái, hỏi với nụ cười không thay đổi:
"Có thể dùng cái gì để đổi rượu?"
Flynn lập tức bật cười:
"Dùng gì để đổi rượu không quyết định ở việc chúng tôi muốn cái gì, mà là các vị có gì. Trên Đất Xám này, người chấp nhất đáp án duy nhất thường chẳng nhận được gì."
"Chúng tôi có..." Bên ngoài truyền tới tiếng nhạc rất có nhịp điệu, trạng thái của Tưởng Bạch Miên dường như trở nên lơi lỏng hơn đôi chút. Cô đảo mắt, rồi vỗ Long Duyệt Hồng bên phải mình với vẻ mặt đùa cợt: "Dùng anh ta để đổi thì sao? Biết lái xe, tính cách bình thản, chiều cao cũng không thấp, năng lực đánh đấm coi như tạm được, còn biết một chút kỹ thuật sửa chữa, rất phù hợp làm con rể ông."
"Tổ trưởng..." Long Duyệt Hồng hoàn toàn không ngờ đề tài lại chuyển sang chính anh ta, nhất thời có chút không được tự nhiên.
Flynn cười ha ha, nói:
"Tôi xin nhận ý tốt của cô trong lòng. Con gái út của tôi không thiếu người theo đuổi, con bé xinh đẹp y hệt mẹ nó, kỹ thuật lái xe cũng sắp vượt qua người làm bố là tôi đây, tuy rằng năng lực sửa chữa còn hơi non, nhưng được cái nền tảng vững chắc, tuổi cũng chưa lớn nữa.
Vả lại từ nhỏ con bé đã thích đứng xem mỗi khi tôi sửa chữa bảo dưỡng xe, rồi tham gia, không biết từ khi nào trên người đầy mùi xăng, dầu ma dút, rồi dầu bôi trơn, tắm rửa cũng không sạch. Trong đoàn, có không biết bao nhiêu thằng nhóc ngày đêm tơ tưởng tới nó."
Long Duyệt Hồng vừa nghe Flynn miêu tả vừa tưởng tượng, vô thức rụt người ra sau.
Từ khi đi lên nhà xe này, anh ta đã có thể ngửi thấy mùi xăng nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Flynn và vài vị tửu khách bên cạnh.
Anh sợ chủ đề lại chuyển sang mình, bèn nhìn Tưởng Bạch Miên rồi ra vẻ oán giận nói:
"Tổ trưởng, sao cô không đề cử Thương Kiến Diệu?"
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Không phải là tôi sợ Thương Kiến Diệu ở trong trại này chưa được một ngày đã bị đuổi rồi sao? Như vậy chúng ta coi như thanh toán hay là không thanh toán đây?"
Thấy Thương Kiến Diệu dường như muốn đáp lại chủ đề này, Tưởng Bạch Miên lập tức đưa mắt sang nhìn Flynn:
"Chúng tôi dùng đồ hộp quân dụng đổi được không? Bên trong là thịt bò kho tàu."
"Nặng bao nhiêu?" Flynn hỏi rất thành thạo.
"500 lạng." Tưởng Bạch Miên báo trọng lượng.
"Vậy các vị muốn uống loại nào?" Flynn cười giới thiệu: "Một loại chính là rượu được ủ trực tiếp từ quả dại, số độ rất thấp, không bị say, không khác rượu nho là bao. Các vị biết rượu nho chứ?"
"Biết." Đám người Tưởng Bạch Miên đồng loạt gật đầu.
Bên trong Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi khi tới ngày lễ ngày tết là có thể dựa theo hạn mức của bản thân mua được chút rượu.
Về phần Bạch Thần, trong nhiều năm như thế, số nơi mà cô lang thang qua phải nói nhiều không đếm hết, thi thoảng cũng được uống rượu.
Flynn nói tiếp:
"Nếu là loại này thì bốn ly một hộp. Ngoài ra còn một loại khác nữa, là dùng loại rượu trái cây này chưng cất nhiều lần mà có, số độ khá cao, uống lần đầu tiên thì cực kỳ dễ bị say, bốn ly phải ba đồ hộp. Mấy cái này đều có thể ghi nợ trước, khi nào ra trại thì trả."
Đương nhiên Tưởng Bạch Miên không thể nào để đám tổ viên của mình uống rượu ở nơi xa lạ này, bèn nói thẳng:
"Vậy rượu trái cây có độ rượu thấp thôi."
Đương nhiên đám người Long Duyệt Hồng không có ý kiến gì.
"Được." Flynn lật bốn ly thủy tinh treo ngược trên quầy màu trắng sữa.
Lúc này, bên cạnh tổ điều tra thế giới cũ, ở chiếc bàn gần cửa kính xe, một người đàn ông có vóc dáng rất lớn cười ha ha:
"Đúng là đội ngũ của đàn bà và con nít, chỉ dám uống rượu trái cây nhạt như nước uống!"
Thương Kiến Diệu ngồi ở bên phía gần bọn họ lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
Người đàn ông to con mặc quần áo màu đen kia gập tay lại, làm cho cơ bắp gồ lên, không chút e ngại và nhượng bộ nhìn thăng lại Thương Kiến Diệu.
Một giây, hai giây... mười giây... Thương Kiến Diệu vẫn duy trì tư thế, không nhúc nhích.
Tưởng Bạch Miên nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, từ trong mắt bọn họ đọc được ý nghĩ giống nhau:
Đúng, Thương Kiến Diệu lại đang chơi trò so đấu với người ta xem ai dời mắt đi trước, ai không kiên trì nổi lên tiếng trước thì coi như kẻ đó thua.
Đương nhiên, đây chỉ là trò chơi mà hắn đơn phương thừa nhận.
Chừng mười giây, người đàn ông to con kia rốt cuộc không kiềm chế được nữa, đứng phắt dậy:
"Mày có ý gì?"
"Mày thua rồi." Thương Kiến Diệu nở nụ cười.