Tương Bạch Miên vui mừng, tò mò hỏi:
"Anh làm thế nào?"
Thương Kiến Diệu kể lại từ đầu đến cuối những thao tác bản thân làm sao hóa thân thành "Sinh vật Bàn Cổ", làm sao "xây dựng" bệnh viện, làm sao "chế tạo" ra một khu bệnh rộng lớn, một lượng lớn bác sĩ, thuốc thang.
Tương Bạch Miên vốn tưởng rằng bản thân không có cảnh tượng nào chưa từng nhìn thấy, kết quả chuyện này cô chưa từng nhìn thấy thật.
Cô trợn mắt há miệng một lúc lâu mới nói:
"Trí tưởng tượng tốt thật, mạch suy nghĩ cũng rất rộng."
Cô chỉ tưởng tượng một chút về cảnh tượng này đã cảm thấy buồn cười, hoang đường, cũng có chút điên cuồng khó giấu.
Đây cũng chỉ là tưởng tượng, nếu thật sự nhìn thấy, cô nghi ngờ tinh thần mình sẽ bị ô nhiễm.
"Những "người bệnh tật" này nếu có ý thức có thể sẽ bị anh dọa chạy mất." Tương Bạch Miên đánh giá một câu, không nhịn được đưa ra một câu hỏi thiếu dinh dưỡng: "Sao anh nghĩ ra được?"
"Cô nói rồi, cần một tập thể mạnh mẽ, cần phối hợp với các phương diện, giống như công ty vậy, mà thế giới tâm linh và cảnh trong mơ hẳn là cũng tương tự, có thể dựa vào ý chí của bản thân để thay đổi một chút. Ừm, tôi cảm thấy như vậy." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.
Thế giới tâm linh có chút quỷ quái là điều rất bình thường,
Tương Bạch Miên dở khóc dở cười:
"Tôi nói vậy, một mặt là khiến anh xây dựng chút lòng tin, mặt khác là nghĩ đợi quay về công ty, tìm cách sắp xếp cho anh vào bệnh viện, phòng thí nghiệm và nhà máy dược phẩm, để anh ở cùng những người khác nhau, nhìn xem các công việc, quy trình khác nhau trong công cuộc đối đầu với bệnh tật, xem phần lớn mọi người được chữa trị như thế nào, một vài người vì sao lại không chữa khỏi."
"Khi anh có đủ hiểu biết về bệnh tật, có nhận thức tổng thể về công việc nhân loại cần làm trong lĩnh vực tương ứng và cách thức thành lập cơ chế, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng anh sẽ vơi đi rất nhiều."
"Mọi người thường sợ những thứ mình không biết."
Kết quả người này lại hóa thân thành công ty, xây dựng bệnh viện, cho vô số Thương Kiến Diệu sắp vai bác sĩ và thuốc thang,"quần đấu" với bệnh tật, đây là cách thức mà người bình thường không thể nào nghĩ tới được.
"Vẫn có chút hiệu quả." Thương Kiến Diệu tỏ ý bản thân sẽ còn tiếp tục thử: "Ít nhất là kiên trì hơn trước đây nhiều."
Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thở hắt ra:
"Tiến hành đồng bộ, tiến hành đồng bộ."
Lúc này, vừa mới qua buổi trưa, cô liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói:
"Vừa hay đang rảnh rỗi, tới thư viện dạo một vòng, tìm đọc vài quyển sách về bệnh tật, biết nhiều hơn chắc chắn không phải là chuyện xấu."
Cô không nói bây giờ sẽ gửi kết quả thẩm vấn về công ty, một là đợi Hứa Lập Ngôn cân nhắc xem có nên xây dựng quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi không, hai là Bạch Thần đã mang theo tiền đi đặt máy thu phát tín hiệu vô tuyến, đợi thêm hai ba hôm nữa sẽ không cần phải thông qua Trần Húc Phong gián tiếp báo cáo nữa.
Đương nhiên, một vài tài nguyên sau đó có lẽ vẫn phải thông qua người phụ trách mạng lưới tình báo bản địa này để nhận.
Về phần không phải là công dân gốc của thành phố, cũng không phải là thợ săn chính thức thì làm sao mượn được sách, Tương Bạch Miên vốn không cần lo lắng.
Là anh em của chủ thành phố Hứa Lập Ngôn, Thương Kiến Diệu chính là công dân đặc biệt!...
Thành phố Cỏ Dại khá coi trọng thư viện công cộng, những tấm thủy tinh bị vỡ nát trong vụ nổ lần trước đã được thay mới hoàn toàn, tường ngoài bị ám đen, hư hại cũng đã được quét lại sơn trắng, sửa chữa lại.
Công việc này, tòa thị chính trực tiếp thông qua nghiệp đoàn thợ săn ban bố nhiệm vụ, các thợ săn di tích được tổ chức nhận nhiệm vụ có hiệu suất khá cao, cũng rất chuyên nghiệp.
Sau khi hỏi một phen, Tương Bạch Miên xác nhận đây là một đám thợ xây, bình thường không nhận các nhiệm vụ thăm dò và mạo hiểm, chỉ hoạt động trong thành phố.
Điều này khiến Tương Bạch Miên không khỏi cảm khái văn hóa thị dân của thành phố Cỏ Dại không giống ở nơi khác, có liên hệ rất mật thiết với nghiệp đoàn thợ săn.
Đồng thời điều này cũng khiến cô sinh ra nhận thức mới về thợ săn di tích:
Ngoài nhà mạo hiểm, nhà cổ vật học, nhân viên nghiên cứu, điều tra viên của thế lực lớn, buôn bán tin tức, trộm cướp hoang dã, người nhặt ve chai, lính đánh thuê, thì có thêm một bộ phận thân phận mới như thợ xây, nhân viên vệ sinh, trinh thám hạng ba, nhân viên giao hàng, giáo viên tạm thời...
"Quả thực là thượng vàng hạ cám đủ cả, nghiệp đoàn thợ săn của thành phố Cỏ Dại tương đương với chợ nhân tài ở thế giới cũ, trụ sở giới thiệu việc làm và nền tảng mời thầu." Tương Bạch Miên cảm khái một câu với Thương Kiến Diệu.
Vừa nói chuyện, cô vừa rút một quyển sách nói về lịch sử nhân loại đối chọi với bệnh tật, bất ngờ phát hiện ra một người quen đang đứng đối diện giá sách:
"Thợ săn cao cấp" Odick thích mặc áo bành tô nỉ màu đen.
"Anh tới mượn sách à?" Thương Kiến Diệu vòng qua giá sach, nhiệt tình bắt chuyện.
Đây chính là anh em.
Odick khẽ gật đầu, nhìn Tương Bạch Miên cũng theo tới một cái:
"Gần đây tôi mới phát hiện ra tri thức mình nắm giữ quá ít."
Mũi của anh ta đến giờ vẫn còn hơi đỏ.
"Đọc nhiều sách là chuyện tốt,"Giáo dục phản tri thức" rất dễ khiến bản thân rơi vào trong." Tương Bạch Miên nghĩ tới "cha xứ" giả Quách Chính bị giam giữ.
Đề cập đến "Giáo dục phản tri thức", Thương Kiến Diệu lập tức thân thiết hỏi thăm:
"Anh còn hắt xì không?"
Bị người ta đề cập đến cái giá phải trả cùng chỗ thiếu hụt trí mạng, Odick không khỏi hơi xấu hổ.
Mà lúng túng hơn là, Tương Bạch Miên vỗ vào vai Thương Kiến Diệu nói:
"Nói cái gì thế?"
"Nhắc đến cái giá phải trả trước mặt người thức tỉnh là một chuyện rất nguy hiểm, cũng may Odick tốt tính, nếu đổi là người thức tỉnh khác có khi đang nghĩ cách ám sát anh rồi."
Cô cho rằng nói như vậy thì có thể xóa bỏ được ý muốn giết người của tôi sao? Odick không nhịn được thầm cà khịa một câu.
Anh ta hoàn toàn hiểu được biểu hiện vừa rồi của Tương Bạch Miên là có ý gì.
"Chúng tôi là anh em." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh: "Tôi đang nghĩ cách giúp anh ấy giải quyết vấn đề này."
Tương Bạch Miên lập tức nhìn về phía Odick, giả vờ như đang suy nghĩ:
"Cũng không phải là không có cách."
Anh tưởng rằng tôi đang dùng lời lẽ để sỉ nhục anh, khiến anh xấu hổ mà nảy ý định giết người sao?
Không, tôi đang dẫn dắt đến đề tài này!
Odick im lặng vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:
"Cách gì?"
"Tôi biết, cái giá phải trả của người thức tỉnh không dễ giải quyết, cho dù khứu giác anh không nhạy bén, không ngửi ra mùi vị gì, nhưng chất khí tương ứng vào trong cơ thể anh vẫn sẽ mang đến phản ứng nghiêm trọng." Tương Bạch Miên cười nói: "Nhưng chúng ta có thể làm giảm ảnh hưởng ở phương diện này, ví dụ như, cách ly vật lý, làm một bộ trang bị quân dụng kiểu giáp ngoài, kèm theo mặt nạ phòng độc, dựa vào dưỡng khí do máy hô hấp tạo ra để sinh tồn, như vậy, ngay cả khí độc cũng sẽ không thể làm hại anh, huống hồ là chất khí của mùi vị."
Thấy vẻ mặt Odick không thay đổi chút nào, rõ ràng là đã từng cân nhắc đến phương án tương tự, cô lại cười nói:
"Nhưng, đây là cách thức trị ngọn không trị gốc, anh không thể nào mặc nguyên bộ giáp trang bị như thế cả ngày."
"Trị tận gốc thì rất đơn giản, đổi một cái mũi khác, mũi máy móc."
"Công năng chủ yếu không cần yêu cầu cao, có thể tiến hành loại bỏ các loại chất khí là được, nếu anh có ý tưởng, có thể đặt làm loại cao cấp hơn, có thể thêm vào chức năng phân biệt mùi vị, nói chung, mục tiêu là chắn chất khí liên quan đến vị chua ở bên ngoài cơ thể."
"Nói về bản chất, đây cũng là một loại cách ly vật lý, chỉ là hiệu quả không tốt bằng mặt nạ phòng độc, hơn nữa, nó sẽ gây ra tổn thương khá lớn cho ngoại hình của anh."
Odick nghe vậy thì ngẩn ra, luôn cảm thấy cô gái trước mặt nói về chuyện cải tạo cơ thể người một cách quá dễ dàng, không hề bị chướng ngại tâm lý nào.
Cho dù là ở Hôi Thổ đổ nát loạn lạc, chuyện này cũng có chút điên cuồng, giống quái nhân khoa học trong truyền thuyết ở thế giới cũ.
"Chúng ta quả nhiên là đồng loại." Thương Kiến Diệu nhìn Tương Bạch Miên, hài lòng đáng giá một câu.
Tương Bạch Miên lườm Thương Kiến Diệu một cái, tiếp tục nói:
"Đây là sức mạnh của khoa học kỹ thuật."
"Ừm, cái giá phải trả của anh thuộc về loại dễ che giấu, có thể dựa vào cách này để giảm ảnh hưởng xấu, mà có những cái giá phải trả..."
Nói đến đây, cô liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:
"Không cứu được."
Odick im lặng một hồi, chậm rãi lên tiếng:
"Tôi sẽ cân nhắc."
Anh ta đã hơi động lòng.
Lúc trước anh ta cũng từng vì gặp phải vị chua mà điên cuồng hắt hơi, khiến sức chiến đấu giảm xuống, nếu không thì cũng không xảy ra chuyện cái giá phải trả bị người khác biết được, nhưng dựa vào năng lực "Yên giấc" đáng sợ, anh ta vẫn không rơi vào đường cùng vì việc đó, cho nên, lúc suy xét đến cách thức giải quyết, anh ta bài xích việc cải tạo cơ thể người theo bản năng cho nên từ đầu đến cuối đều không nghĩ đến hướng này.
Mà bây giờ, bị "cha xứ" giả cố tình nhắm vào, anh ta mất đi năng lực ngay tại chỗ nên đã rút ra kinh nghiệm xương máu, muốn nhanh chóng giải quyết ảnh hưởng xấu do cái giá phải trả mang đến.
Lúc trả lời, Odick nhìn về phía Thương Kiến Diệu, suy tư rồi nói:
"Cái giá phải trả của anh chắc là liên qua đến tư duy hoặc tinh thần."
"Tôi nhìn ra được, suy nghĩ của anh rất có tính nhảy cóc, đôi khi không tự khống chế được bản thân."
"Đối với sinh hoạt hàng ngày chắc chắn là một chuyện xấu, nhưng trong trận chiến với người thức tỉnh đặc biệt, chưa chắc đã không phải là ưu điểm, giống như lúc đối diện với "Thôi miên", tư duy nhảy cóc của anh có thể cắt đứt tiến trình tương ứng một cách hữu hiệu, nói cách khác,"Thôi miên" anh khó hơn "Thôi miên" những người thức tỉnh cùng cấp bậc gấp mấy lần."
"Tôi cũng từng gặp một vài người thức tỉnh, họ đều đề cập đến ứng dụng trực tiếp của cái giá phải trả của bản thân, ừm, không phải tất cả cái giá phải trả đều có ứng dụng trực tiếp, giống như cái giá của tôi là khứu giác nhạy cảm với mùi chua."
Nếu hai người đối diện đã biết chỗ thiếu hụt trí mạng của mình, thì anh ta cũng không cần kiêng dè khi nói đến vấn đề này.
"Tôi càng mong chờ được gặp "cha xứ" thật." Thương Kiến Diệu không hề lo lắng về cái giá phải trả của mình.
Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, không tiếp tục vấn đề này nữa:
"Anh có biết có thể lấy được vũ khí kiểm soát ở đâu không? Giống như trang bị áo giáp quân dụng vừa nhắc tới ấy?"
Odick trầm ngâm rồi nói:
"Nếu hai người có thể đến được thành phố Ban Sơ, tôi có thể bắt mối cho hai người, chỉ có điều chưa chắc đã thành công."
"Ở thành phố Cỏ Dại, hai người có thể thử tìm ông chủ đứng đằng sau hộp đêm "Hôm nay" Tôn Phi, ông ta là người có máu mặt trong thị trường giao dịch ngầm."
"Ừm, ông ta bị nghi là có liên quan đến "giáo phái ý thức thạch anh"."
"Được." Tương Bạch Miên từng nghe Bạch Thần đề cập đến người của một vị có biệt hiệu "chú Tôn".
Cô nghĩ có thể thông qua cơ hội này, tăng chút thực lực cho Long Duyệt Hồng.
Mượn sách xong, ra khỏi thư viện, đi đến rìa quảng trường trung tâm, ánh mắt Tương Bạch Miên chợt chăm chú.
Long Duyệt Hồng đang đứng trước một đám người cường tráng, có nam có nữ, hoa chân múa tay dạy họ kỹ xảo đánh nhau.
"Anh ta đang làm cái gì?" Tương Bạch Miên ngạc nhiên hỏi...
Dạy xong một vòng, Long Duyệt Hồng đi đến bên cạnh Bạch Thần, nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi trán.
"Trải qua bạo loạn, mọi người đều rất hăng hái rèn luyện bản thân, nâng cao năng lực đánh đấm." Hắn cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Bạch Thần im lặng một hồi, hỏi:
"Sao anh lại muốn nhận nhiệm vụ "huấn luyện tạm thời" này?"
Long Duyệt Hồng nhất thời hơi ngượng ngùng:
"Việc này, tôi, tôi nghĩ, không thể tất cả mọi người đều là "thợ săn chính thức" rồi mà tôi vẫn còn là lính mới."