Nhìn tờ truyền đơn trong tay Thương Kiến Diệu, với tố chất tâm lý của mình mà Tưởng Bạch Miên cũng có chút há hốc mồm.
Lúc chờ Bạch Thần, Long Duyệt Hồng vào chỗ, cô đã dự đoán đủ các loại khả năng sẽ xảy ra sau khi mở cửa phòng, nhưng không ngờ lại thấy được thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
"Chuyện đám người Lôi Vân Tùng mất tích có liên quan tới đám người điên tuyên truyền rằng tri thức có độc kia?" Tưởng Bạch Miên lẩm bẩm, cực kỳ nghi hoặc.
Ngay một phút trước, giữa hai bên dường như hoàn toàn không hề có bất cứ liên quan gì!
"Bọn họ từ bỏ việc suy nghĩ?" Câu hỏi của Thương Kiến Diệu có vẻ khá đột ngột, hệt như một đề chứng minh toán học lại không có quá trình giải vậy.
"... Hiện tại xem ra có khả năng này." Tưởng Bạch Miên suy nghĩ vài giây, rồi khẽ gật đầu nói.
Tiếp đó cô lại bổ sung một câu:
"Đây tạm thời chỉ là một suy đoán, bây giờ chúng ta hoàn toàn không thể khẳng định truyền đơn này là thứ đám người Lâm Phi Phi bất cẩn đánh rơi, hay là để đó có ý đồ, dùng để dẫn dắt sai hướng những người tới điều tra."
"Chỉ cần có thể tìm được một thành viên trong tổ chức kia là vấn đề được giải quyết rồi." Thương Kiến Diệu đưa ra phương án của mình một cách khá nghiêm túc.
"Sau đó anh sẽ trà trộn vào đó, vừa tham gia tụ hội, ăn chực uống chực, vừa thu thập manh mối, tìm kiếm chân tướng?" Tưởng Bạch Miên hoàn thiện kế hoạch cho Thương Kiến Diệu.
Điều này nghe có vẻ hoang đường, hệt như trẻ con đùa giỡn người già vậy, nhưng thêm năng lực của Thương Kiến Diệu thì tất cả đều có thể làm được.
"Với chỉ số thông minh mà bọn họ thể hiện, tôi có khả năng trở thành người phát đồ ăn." Thương Kiến Diệu nhìn truyền đơn trong tay, giơ tay phải lên lau khóe miệng.
Tưởng Bạch Miên nghe vậy thì bật cười, nhắc nhở một câu:
"Thất học không phải là chỉ số thông minh thấp."
"Tin cái lời nói này thì chắc chắn rất dễ bị lừa." Thương Kiến Diệu khá tin tưởng.
"Điều này cũng đúng. Có thể trở thành một thành viên của tổ chức này, như vậy đều là những người được sàng lọc, rất dễ bị lừa gạt, ừm, hẳn là cũng dễ dọa, dễ bị dụ dỗ." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, cười nói: "Anh không sợ tổ chức lừa bọn họ, vì bọn họ dễ bị lừa quá, nên thậm chí lược bỏ luôn cả đồ ăn?"
"Thật quá đáng mà!" Thương Kiến Diệu lập tức lòng đầy căm phẫn.
Tưởng Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:
"Nói đúng ra thì vẫn phải cẩn thận. Đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi chắc chắn không phải loại ngu xuẩn, đây là điều không có gì phải nghi ngờ, nhưng tại sao bọn họ lại liên quan tới đám người như thế?
Tôi sợ nếu anh thật sự trà trộn vào trong đó, chỉ số thông minh sẽ bị kéo xuống cùng trục hoành với toàn bộ tổ chức kia mất.
Đây không phải nói đùa, năng lực của người thức tỉnh đều khá kỳ dị và đáng sợ."
"Ô nhiễm là kiểu có qua có lại." Thương Kiến Diệu trịnh trọng đáp lại.
Tưởng Bạch Miên nhất thời không biết nói gì.
Cô đột nhiên đi tới trước cửa sổ, mở một ngăn kính ra, khoát tay ra hiệu cho Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ở dưới rằng không cần tập trung tinh thần đề phòng nữa.
Sau đó Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lại điều tra căn phòng một lần nữa, không phát hiện được manh mối gì thêm.
Ngay sau đó, bọn họ sử dụng công cụ nhỏ kia mở căn phòng đối diện.
Đây là nơi được nghi là chỗ ở của Lâm Phi Phi.
Phòng này cực kỳ bừa bộn, đủ loại đồ vật được bày đặt khắp nơi, tỏa ra một thứ mùi ẩm ướt nấm mốc nhàn nhạt.
Nếu so sánh ra thì chỉ có chiếc bàn kia là sạch sẽ nhất, chỉ bày đặt sách vở, giấy và một cây bút máy được quấn bởi nhiều lớp băng dính trong suốt ở giữa thân.
Trong quá trình lật xem, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên phát hiện chồng sách kia phần lớn đều có dấu ấn của thư viện công cộng của thành Dã Thảo, một số cuốn thì khiến người ta cảm thấy bẩn thỉu ẩm ướt, cũ kỹ rách nát, không biết lấy từ chỗ nào.
Không lâu sau, bọn họ xác định người ở phòng này là ai:
Một gia đình đơn giản gồm bố mẹ và một đứa con, người bố hình như làm công việc lao động chân tay, mẹ thì ở nhà may vá quần áo cho người ta, đứa bé chừng mười một mười hai tuổi, đang học kiến thức.
"Người như vậy hẳn là không tin mấy lời của đám người điên kia." Tưởng Bạch Miên đưa ra kết luận cuối cùng.
Nói cách khác, đây không phải căn phòng mục tiêu, có thể đi được rồi.
Thương Kiến Diệu gật đầu, đột nhiên đi tới trước bàn cầm chiếc bút máy kia.
"Anh, định làm gì vậy?" Tưởng Bạch Miên bỏ qua việc suy đoán ý nghĩ của Thương Kiến Diệu.
"Chữa bài tập." Thương Kiến Diệu đáp lại, không hề quay đầu.
"... Có lẽ không còn kịp nữa rồi, nếu bỏ lỡ manh mối tiếp theo, có lẽ việc điều tra sẽ bị gián đoạn." Tưởng Bạch Miên không trực tiếp dùng quyền lực của tổ trưởng gọi Thương Kiến Diệu lại, mà trần thuật sự thật, nói lý lẽ.
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, vừa gật đầu vừa cúi người xuống viết nhanh vài chữ lên trang giấy.
Cũng chỉ vài giây sau, hắn cất bút, xoay người quay lại.
Tưởng Bạch Miên nghiêng người, nhìn chiếc bàn đằng xa, thấy bốn chữ ngay ngắn trên tờ giấy:
"Học tập cho tốt."
Tưởng Bạch Miên lập tức khẽ cười một tiếng.
Chờ khi ra khỏi phòng, khóa cửa lại, cô mới "thầm nói":
"Làm thế sẽ dọa bọn họ."
"Sợ hãi cũng là một loại động lực." Thương Kiến Diệu bình tĩnh nói.
"..." Tưởng Bạch Miên liếc người kia, ha một tiếng: "Đừng lúc nào cũng suy nghĩ theo chiều hướng phức tạp như vậy."
Trong lúc nói, hai người ra khỏi tòa nhà này, đi tới cửa ra vào sân nhỏ của hẻm Hoàng Giác kia.