Không đợi Odic trả lời, cô mỉm cười nói thêm:
"Hiện giờ tôi vừa nhận được 100 Ole tiền thưởng, sau này chỉ nhận manh mối có giá trị tương đương làm thù lao."
Odic rơi vào im lặng, không mở miệng nói.
"Xem ra anh còn chưa nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi thì đến tìm chúng tôi." Tưởng Bạch Miên một bên mỉm cười chào hỏi, một bên vượt qua đối phương.
Thương Kiến Diệu đi theo sau cô, cùng nhau rời khỏi công hội Thợ săn.
Trên đường phố, Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn lại, dường như có chút suy tư nói:
"Trước khi manh mối mới được công bố, tên 'Thợ săn cấp cao' này đã biết về sự tồn tại của Lâm Phi Phi, hơn nữa còn xác nhận được rằng chúng ta đã đến phòng của Lâm Phi Phi...
Anh ta có mối quan hệ tốt với công hội Thợ săn địa phương, biết trước manh mối mà chúng ta đã gửi?
Không đúng, nếu là như vậy, anh ta đã sớm biết rằng, chúng ta chỉ đề cập đến đồng đội của tay súng, không nói đến những thứ tìm được sau đó...
Có vẻ như anh ta biết điều gì đó? Hoặc là, anh ta đã tìm thấy những dấu vết khác, nhanh chóng xác định rằng tay súng có một người đồng đội là phụ nữ?"
Nói đến đây, Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện hắn đang bình tĩnh nhìn chính mình.
"Sao vậy?" Tưởng Bạch Miên vừa nói xong đã cảm thấy mình không nên hỏi.
Thương Kiến Diệu thở dài:
"Vừa rồi cô đã nói tất cả những gì tôi muốn nói rồi."
"Lần sau sẽ cho anh cơ hội để nói." Tưởng Bạch Miên đáp một cách qua loa, rồi lại mỉm cười,"Anh vậy mà lại không hỏi tôi tại sao lại không báo chuyện trong phòng của Lâm Phi Phi có tờ truyền đơn kia cho công hội."
Thương Kiến Diệu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tưởng Bạch Miên:
"Tôi không phải Long Duyệt Hồng."
"... Không phải anh từng bảo là không nói xấu sau lưng bạn bè sao?" Tưởng Bạch Miên sửng sốt, sau đó vừa đi tới phía quảng trường trung tâm, vừa mỉm cười hỏi.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:
"Tôi chỉ mô tả chi tiết biểu hiện thường ngày của cậu ta mà thôi."
"Hầy, tôi thực hiện chỉnh sửa gen mà mới được 175..." Tưởng Bạch Miên nghe xong, cực kỳ hợp tác nói thêm một câu.
Nói được nửa chừng, cô không thể kiềm chế được mà bật cười.
Rất nhanh, bọn họ quay lại phố Nam, tìm thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Sau khi liếc nhìn nhau, Tưởng Bạch Miên dẫn họ đi vòng tới con hẻm đối diện chợ nô lệ, gặp nhau ở một góc vắng người.
Cô lấy ra xấp tiền giấy, đưa cho họ xem:
"100 Ole!"
"Có tiền." Long Duyệt Hồng vui mừng từ tận đáy lòng.
"Ngoài ra, tôi và Thương Kiến Diệu đều đạt 100 điểm tín dụng, trở thành 'Thợ săn chính thức'!" Tưởng Bạch Miên cười nói thêm.
Long Duyệt Hồng cảm thấy mất mát nói:
"Chỉ có tôi là người mới."
"Manh mối tiếp theo để cho anh và Bạch Thần đi giao nộp." Tưởng Bạch Miên cười an ủi.
Sau đó, cô kể qua một lượt chuyện cô báo cáo những tin tình báo nào.
Nghe tới cuối cùng, Long Duyệt Hồng cảm thấy khó hiểu:
"Đội trưởng, tại sao cô không báo cáo chuyện truyền đơn? Cách này có thể phát động các thợ săn di tích, nhanh chóng tìm thấy ra tổ chức đó."
"Quả nhiên..." Thương Kiến Diệu đột nhiên thốt ra một từ không thể giải thích được.
Tưởng Bạch Miên cố nén cười, nhìn Long Duyệt Hồng đang có chút bối rối, im lặng hít một hơi, rồi lại thở ra.
Sau đó, cô giải thích:
"Không chắc chắn là tờ truyền đơn đó có phải do Lâm Phi Phi cố ý để lại hay không.
Mà cố tình cũng chia thành hai tình huống, một là muốn đánh lừa người điều tra phía sau, hai là đưa ra manh mối, cứu chính mình.
Nếu là tình huống sau thì khả năng sau khi tin tức lan truyền rộng rãi, sẽ mang đến nguy hiểm cho Lâm Phi Phi."
"Ra là thế..." Long Duyệt Hồng một lần nữa cảm thán sự cẩn thận của đội trưởng.
Tưởng Bạch Miên nói tiếp:
"Chờ khi công ty trả lời điện báo, chúng ta sẽ nắm được tình hình cụ thể của tổ chức kia, kết hợp với tình hình thực tế, cân nhắc xem có nên báo cáo manh mối này hay không."
"Ừ." Long Duyệt Hồng hoàn toàn tâm phục.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Bạch Thần, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hai người vừa rồi có phát hiện ra điều gì không? Lúc chúng tôi ở trong công hội, có gặp một 'Thợ săn cao cấp', anh ta trực tiếp hỏi chúng tôi là đã tìm thấy gì trong phòng của Lâm Phi Phi..."
Khi chia sẻ sự việc này, Tưởng Bạch Miên đã mô tả sơ qua dáng vẻ của Odic, muốn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần sau này chú ý đến người này.
Long Duyệt Hồng càng nghe càng kinh ngạc:
"Tôi đã từng thấy anh ta rồi! Anh ta mua quần áo ở 'Tiệm quần áo cũ' ở hẻm Hồng La."
Thương Kiến Diệu ngay lập tức hỏi:
"Lúc đó có gì bất thường không?"
"Không có gì bất thường..." Long Duyệt Hồng nhớ lại nói,"Chủ tiệm đó đang ngủ gật, sau đó bị anh ta đánh thức."
"Ngủ gật khi có khách?" Tưởng Bạch Miên lặp lại chi tiết này với giọng đầy hoài nghi.
"Tôi cũng thấy hơi lạ, nhưng chúng ta không thể nào biết được rốt cuộc đêm qua chủ tiệm kia có ngủ ngon không." Long Duyệt Hồng nói ra suy nghĩ của mình,"Hơn nữa, lúc đó người kia thật sự không làm gì cả, còn đánh thức chủ tiệm, trả tiền mua quần áo."
Tưởng Bạch Miên lắng nghe cẩn thận, cười một tiếng, quay sang nói với Thương Kiến Diệu:
"Chờ lát nữa anh đi hỏi chủ tiệm xem. Nếu như đêm qua bà ấy ngủ ngon, nhưng đột nhiên mệt mỏi, không kiểm soát được bản thân, thì mọi chuyện sẽ rất thú vị."
Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn xung quanh, vừa cười vừa nói:
"Tôi nghi ngờ rằng 'Thợ săn cao cấp' tên Odic này là một người thức tỉnh, có năng lực tương tự như mèo Yên Giấc và ngựa Ác Mộng."