"Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục..."
Long Duyệt Hồng ngồi ở vị trí bên trái ở hàng ghế sau, cầm một cuốn sách, khe khẽ đọc.
Sau khi đọc xong đoạn này, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn phía trước với vẻ hoài nghi:
"Tổ trưởng, tại sao công ty không dạy bài văn cổ này? Là vì không ai nhớ được nó sao?"
Cuốn sách anh ta đang cầm trong tay đều dùng đồ ăn đổi với trấn Thủy Vi.
Lúc này, ánh chiều tà vẫn đang rất sáng rất chói, khiến Tưởng Bạch Miên không thể không đeo kính râm.
Cô suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói:
"Hồi bé tôi có đọc được trên sách ngoại khóa, điều này nói rõ vẫn có không ít người nhớ được bài văn này. Chẳng qua có lẽ cấp quản lý của công ty không muốn mọi người học bài văn cổ này cho lắm, tránh việc tất cả đều theo đuổi xã hội đại đồng, bất lợi cho việc quản lý."
"Không đến mức đó chứ?" Long Duyệt Hồng nói ra suy nghĩ của mình: "Tuy công ty không thể làm được việc thiên hạ là của công, chọn người hiền có tài năng, nhưng chí ít khiến cho người già có chỗ yên nghỉ cuối đời, người khoẻ mạnh có chỗ dùng, trẻ thơ lớn lên, trưởng thành, người cô, à, quả, bơ vơ, bệnh tật đều được nuôi dưỡng."
Nói tới một nửa, anh ta quên từ, chỉ có thể liếc nhìn trong sách.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Có câu là bóp chết từ trong trứng nước. Anh xem, kiểu nhân viên mới chính thức công tác không lâu như anh cũng biết người bên trên thường xuyên thiên vị, dùng người không khách quan, chứng tỏ trong lòng mọi người đều có cân đòn, ngoài mặt thì không dám phản đối, nhưng ngầm thì lại chỉ trỏ nói này nọ.
Nếu nhiều đời tiếp nhận tư tưởng xã hội đại đồng tương tự như vậy, thế thì sẽ khiến bọn họ chơi thế nào được? Sẽ khiến đại lão bản làm sao vững vàng bàn giao quyền lợi?"
Long Duyệt Hồng có chút bị thuyết phục, nhưng vẫn cảm thấy không nghiêm trọng như vậy:
"Hẳn là sẽ không có ai phản đối trực tiếp cấp quản lý chứ? Mọi người vẫn khá hài lòng với tình trạng hiện giờ mà."
So với rất nhiều điểm tụ cư của dân du cư hoang dã trên Đất Xám, trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ vừa yên ổn lại an toàn, mọi người chỉ cần cố gắng làm việc thì đều sẽ nhận được báo đáp theo mức độ nhất định, không sợ sẽ bị đói chết.
"Chưa chắc nhé." Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa làm cho xe Jeep đổi hướng, đi dọc theo một con sông nhỏ.
Long Duyệt Hồng lập tức cười nói:
"Làm gì có người sẵn lòng hy sinh lớn lao vĩ đại như vậy chỉ vì giúp mọi người tranh thủ quyền lợi chứ?"
Sau khi hỏi xong, anh ta vô thức nhìn sang Thương Kiến Diệu ở bên cạnh.
Anh ta đột nhiên nhớ rằng người bạn thân kiêm đồng nghiệp này là luôn mồm nói muốn cứu vớt toàn bộ nhân loại.
"Có." Thương Kiến Diệu nhìn anh ta và nói với ánh mắt sáng rỡ.
"..." Long Duyệt Hồng cảm thấy không nên tranh cãi với người này, bèn hỏi: "Không phải cậu đang ngủ sao?"
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Thương Kiến Diệu thi thoảng cũng chợp mắt một giấc vào ban ngày, hệt như tiến vào kỳ ngủ đông gián đoạn vậy.
Long Duyệt Hồng không thấy chuyện này có gì kỳ quái, bởi hơn nửa tháng này ngày nào cũng đều đi đường, cơ bản là cứ lặp đi lặp lại, ngoài ngủ, tán gẫu và rèn luyện mang tính khôi phục cơ thể ra thì còn chuyện gì để làm nữa đâu.
"Có chút mệt, tỉnh lại nghỉ ngơi chút." Thương Kiến Diệu nói một câu nói thật nghe có vẻ rất kỳ quặc.
Thời gian gần đây hắn thường tiến vào 'biển Khởi Nguyên' ngao du, tìm kiếm hòn đảo thứ hai.
"Hóa ra cậu ngủ mà lại không phải là nghỉ ngơi à?" Long Duyệt Hồng cười mắng một câu.
Anh ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, bèn quay sang nhìn bóng lưng Tưởng Bạch Miên:
"Tổ trưởng, vậy tại sao trấn Thủy Vi lại dạy bài đọc này? Cô cũng thấy rồi đó, cao tầng của bọn họ đều có tâm tư riêng, không muốn thiên hạ là chung, cũng không muốn không chỉ thương yêu cha mẹ mình..."
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Có lẽ là vì để đề phòng tình huống này xảy ra nên mới đưa bài văn tương tự vào trong lớp học. Ước nguyện ban đầu khác biệt thì sẽ tạo ra hai loại lựa chọn khác biệt."
Bạch Thần ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn tổ trưởng, nói với giọng không quá to cũng không quá nhỏ:
"Thực ra không phức tạp đến thế. Lúc trấn Thủy Vi vừa được thành lập, đều là có sách giáo khoa gì thì dùng sách đó, mọi người không ai nghĩ nhiều, sau đó biến thành truyền thống."
Tưởng Bạch Miên vốn định dùng ánh mắt ai oán liếc Bạch Thần, kết quả bị kính râm chặn mất.
Cô bật cười nói:
"Lúc tôi đang nói lý thì cô đừng chọc ngoáy như vậy chứ!"
Lúc nói những lời này, tâm tình của cô khá vui vẻ, bởi vì trạng thái của Bạch Thần khôi phục không tệ.
Cô còn tưởng cái chết của Điền Nhị Hà sẽ khiến Bạch Thần phải thật lâu mới bình thường trở lại, kết quả, ngày hôm sau khi bàn giao xong, rời khỏi trấn Thủy Vi, Bạch Thần đã không thể hiện điều gì bất thường, chỉ là cảm xúc hơi sa sút mà thôi.
Đến mấy ngày gần đây, trông cô không có gì khác lúc trước.
Tưởng Bạch Miên cũng khá hiểu điều này:
Có dân du cư hoang dã nào mà không nhìn quen sống chết?
Chỉ cần không trực tiếp sụp đổ, hoặc để lại vấn đề lý, bọn họ sẽ nhanh chóng không bị những chuyện tương tự ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, đương nhiên khả năng thật lâu về sau, khi bọn họ nhớ lại, ở sâu trong lòng bọn họ vẫn sẽ còn âm ỉ đau như trước.
Sau khi chấm dứt đề tài này, cả xe Jeep lại rơi vào im lặng.
Đi sắp được nửa tháng rồi, làm gì còn nhiều chuyện để nói như thế nữa?
Long Duyệt Hồng lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy những đám mây xám kéo tới, thấy vùng hoang dã khô vàng héo úa, lớp bùn đất nâu nâu và dãy núi với cây cối đằng xa.
Ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì cả, đừng nói con người, đến cả động vật cũng không chịu lộ tung tích.
Đây là mùa đông trên Đất Xám.
Nhìn cảnh sắc như thế này quá lâu thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực và phiền chán.
Mà vì để nhanh chóng tới được thành Dã Thảo mà né tránh được nguy hiểm có khả năng tồn tại, tổ điều tra thế giới cũ đều lựa chọn những nơi tương tự, đến nay đã được hơn nửa tháng.