Cô ừ một tiếng rồi nói tiếp:
"Hai vấn đề chi phí quá cao và động tĩnh quá lớn này thì thật ra có thể dễ dàng giải quyết, chúng ta có thể tới công hội Thợ Săn công bố nhiệm vụ tìm người, lấy đồ ăn làm thù lao. Đây là chuyện rất bình thường, không ai cảm thấy không đúng, đồng thời không cần đóng dấu hoặc sao chép ảnh chụp, trực tiếp quét ảnh tải lên công hội Thợ Săn, làm cho người nhận nhiệm vụ ghi nhớ điểm đặc biệt là được.
Nhưng hiệu suất chắc chắn không cao, cũng không cách nào tránh được vấn đề rút dây động rừng."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên thở dài, cười ha ha nói:
"Nếu không phải ném chuột sợ vỡ đồ thì không phải là không rút dây động rừng được. Đả thảo làm kinh xà, khiến nó động thì mới dễ phát hiện tung tích của nó."
Long Duyệt Hồng nghe xong những phân tích này, cảm thấy học được rất nhiều, cũng thầm nói:
"Đầu óc tổ trưởng lớn lên sao có thể vòng vèo khủng khiếp vậy?"
Thấy Tưởng Bạch Miên quay sang nhìn mình, anh ta vội vàng phát biểu ý kiến:
"Tổ trưởng, cô cảm thấy nên điều tra từ đâu?"
Tưởng Bạch Miên lập tức bật cười:
"Anh không thể tự mình suy nghĩ trước một chút sao?"
"Tôi có chung ý kiến với Thương Kiến Diệu." Long Duyệt Hồng nhanh chóng tỏ vẻ không phải là mình chưa suy nghĩ gì.
"Tôi không tin." Tưởng Bạch Miên mỉm cười nói: "Người bình thường không thể theo được tư duy của anh ta."
Long Duyệt Hồng đành bổ sung:
"Đi quán bar Phi Điểu, tìm kiếm người xảy ra xung đột với tổ điều tra thế giới cũ kia."
"Đây là một tuyến." Tưởng Bạch Miên khẳng định trước, rồi sau đó lắc đầu: "Nhưng Trần Húc Phong cũng sẽ tham gia điều tra bên này. Anh ta ở đây đã lâu, thuận tiện hơn chúng ta nhiều, mong có thể có được thu hoạch. Ài... Manh mối bên phố Bắc quá rộng, không dễ điều tra, vả lại bây giờ chúng ta cũng không vào được phố Bắc, trừ phi tiếp nhận nhiệm vụ lính đánh thuê ngắn hạn kia..."
Sau khi loại trừ xong, cô nở nụ cười:
"Chỉ còn một manh mối có vẻ sáng tỏ hơn, đó là đám người Lôi Vân Tùng đã thăm hỏi một vị quản lý cấp cao của công hội Thợ Săn bản địa."
"Nhưng chúng ta không biết đó là ai." Long Duyệt Hồng nhíu mày nói.
Điều này còn phải chờ Trần Húc Phong tiến hành điều tra thêm.
Tưởng Bạch Miên nói với nụ cười y nguyên:
"Đúng là không biết, nhưng chúng ta có thể phân tích mà. Tổ điều tra thế giới cũ kia đến thành Dã Thảo là để tìm những người già đã trải qua thế giới cũ, vậy tại sao lại đột nhiên đi thăm hỏi quản lý cấp cao của công hội Thợ Săn? Là bản thân người đó là một người già như vậy, hay trong nhà có người như vậy?
Ngày mai đi công hội Thợ Săn xem sao, biết cho rõ rốt cuộc có những cao tầng nào, rồi đối chiếu với điều kiện từng người một. Nếu như không thỏa mãn, tìm Trần Húc Phong kiếm tư liệu về gia đình những cao tầng này, xác nhận phụ huynh của bọn họ có còn khỏe mạnh không. Sau khi khoanh được mục tiêu..."
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Miên lại càng rực rỡ, cô quay sang nói với Thương Kiến Diệu:
"Là đến lượt anh kết giao 'bạn bè' rồi, hoặc nhận cha mẹ nuôi, ông bà nuôi ấy."
Long Duyệt Hồng không rõ các chi tiết liên quan tới sự kiện Sinh Mệnh Tế Lễ nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
"Được." Đôi mắt Thương Kiến Diệu có chút phát sáng, không rõ đang nghĩ tới điều gì.
Bạch Thần thì khe khẽ gật đầu,"tự nói":
"Bây giờ là cuối năm 46 Tân Lịch, niên đại hỗn loạn lúc trước vào tầm hai mươi năm... Tuổi không tới bảy mươi, không tính chân chính trải qua thế giới cũ hủy diệt..."
Ai mà tuổi không quá bảy mươi, cho dù có trải qua thế giới cũ hủy diệt thì cũng sẽ vì lúc đó còn quá nhỏ mà không nhớ được đã gặp phải cái gì.
Mà với hoàn cảnh sinh tồn hiện giờ của Đất Xám, số người có thể sống tới bảy mươi đã ít lại càng ít.
"Cũng tầm tầm đó." Tưởng Bạch Miên vỗ nhẹ tay, nói: "Mọi người xem thật kỹ ảnh chụp, ghi nhớ khuôn mặt, nhỡ đâu mai ra ngoài lại gặp phải thì sao?"
"Thế coi như là số mệnh tốt hay không tốt đây?" Thương Kiến Diệu mở miệng hỏi.
"Điều này còn phải xem tình huống lúc đó." Tưởng Bạch Miên hiểu ý của Thương Kiến Diệu, không nhìn được ý định nhìn Long Duyệt Hồng.
Nếu coi như mệnh tốt, như vậy quá nửa là không gặp phải, nhưng nếu mệnh không tốt, như vậy rất có khả năng trực tiếp gặp được.
Long Duyệt Hồng không muốn nói về vấn đề mệnh tốt hay không với Thương Kiến Diệu, cúi đầu nhìn mấy bức ảnh kia:
Lôi Vân Tùng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, lông mày như kiếm, khuôn mặt ưa nhìn, chỉ là đôi mắt hơi nhỏ, làm cho người ta có cảm giác chưa mở hẳn ra vậy;
Lâm Phi Phi trông có vẻ lớn tuổi hơn Lôi Vân Tùng một chút, tóc dài, mặt trứng ngỗng, trông khá dịu dàng, dường như trong lông mày có một nốt ruồi đen;
Lô Kế Kỳ chừng ba mươi tuổi, tuấn tú dương cương, môi khá mỏng, làn da hơi nâu;
Vân Hạ trông như dãi dầu sương gió, khuôn mặt hơi gầy gò, giống người mặt đất hơn là nhân viên Sinh Vật Bàn Cổ, chỗ cằm có một vết sẹo cũ;
Ngụy Ngọc có khuôn mặt trẻ con, tướng mạo khiến người ta nhìn là thích, mà theo những gì tài liệu ghi thì chiều cao là một mét sáu sáu...
Long Duyệt Hồng lật xem, rồi đột nhiên nói một câu:
"Bọn họ hẳn là đều đã kết hôn, có vợ chồng, con cái..."
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, thở dài nói:
"Cho nên mới không được lỗ mãng, không được đánh rắn động cỏ..."