Chương 260: Cao tầng công hội 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

Trong lúc tán gẫu, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên rẽ vào phố Tây, đi tới công hội Thợ Săn. Lúc này sắc trời còn sớm, công hội vẫn chưa chính thức mở cửa, mấy nhân viên vệ sinh đang bận rộn lau dọn ở trong. Tưởng Bạch Miên hoàn toàn không sốt ruột, mà chậm rãi đi dạo một vòng trong đại sảnh. Chờ khi trở lại điểm xuất phát, cô "oán giận" nói với Thương Kiến Diệu: "Không có giới thiệu về cao tầng công hội... Thật không công bằng, công chính, công khai mà!" Ở trong Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi đơn vị đều phải dán tư liệu của người chịu trách nhiệm chính và những người phụ trách những sự vụ liên quan trên tường. "Có lẽ ở tầng trên." Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn trần nhà. "Dán ở đó cho ai xem?" Tưởng Bạch Miên tìm được mấy hàng ghế dựa ở một bên của đại sảnh, ngồi xuống. "Lạnh quá..." Cô xoa xoa đôi tay, cảm thán một câu "khá to". "Có thể đứng lên hoạt động." Thương Kiến Diệu nói rất thành thật. Tưởng Bạch Miên vừa định nói "Ha, ý kiến này cũng bình thường đấy", thì chợt nghe Thương Kiến Diệu bổ sung: "Nhảy một bài." "..." Tưởng Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Chờ hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho anh nghỉ, cho anh muốn nhảy thế nào thì nhảy, muốn đi đâu nhảy thì đi!" Thương Kiến Diệu sáng rực mắt, rồi rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ nên làm thế nào để càng nhanh càng tốt điều tra nguyên nhân tổ điều tra thế giới cũ kia mất tích. Chờ khi không ít thợ săn di tích ăn sáng xong, đến đại sảnh, chuẩn bị lựa chọn nhiệm vụ bôn ba vì kế sinh nhai, đám nhân viên trong công hội mới lục tục từ trên lầu đi xuống, người thì tiến vào vị trí của mình, kẻ thì khởi động các loại máy móc. Tưởng Bạch Miên thấy thế thì đứng dậy, dẫn Thương Kiến Diệu tới khu vực bàn tròn. Lúc này, một bóng người đi qua bên cạnh, tới phía trước bọn họ. Bởi vì ngoại hình của Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều khá ưu tú, cho dù mặc bộ quần áo về bản chất thì không khác biệt với phần lớn thợ săn di tích, có ngụy trang sơ qua, thì cũng bắt mắt như đom đóm trong đêm, cho nên người nọ theo bản năng nghiêng đầu liếc bọn họ một cái. Đây là một người đàn ông có chiều cao hơn một mét tám, gần như tương đương Thương Kiến Diệu, trong quần thể thợ săn di tích vốn thiếu dinh dưỡng thì khá là hiếm có. Anh ta mặc một chiếc áo khoác nỉ dày màu đen, trông tầm ba mươi tuổi, tóc đen mắt lam, khuôn mặt cân đối, tuy không được coi là tuấn tú, nhưng vì mang theo nét riêng của cả hai chủng người Đất Xám và Hồng Hà nên khuôn mặt khá góc cạnh, mũi rất thẳng. Đồng thời từ trên người anh ta toát lên khí chất tự tin chín chắn. Thương Kiến Diệu dõi mắt nhìn người đàn ông này đi tới trước cửa sổ, lấy ra một huy hiệu thợ săn, hắn đột nhiên nói: "Mũi quá nhọn cũng không phải chuyện tốt..." Tưởng Bạch Miên cẩn thận suy nghĩ, mới khẽ cười nói: "Ý anh là mũi bị gió thổi lạnh tới đỏ bừng lên?" Người đàn ông vừa rồi, hình tượng tổng thể thì được coi là không tệ, thuộc dạng nhìn là biết không dễ chọc, điểm không ổn duy nhất là phần chóp mũi đỏ bừng, trông có vẻ hơi buồn cười. "Gió bên ngoài quá lạnh." Thương Kiến Diệu gật đầu, giơ tay lên xoa xoa mũi mình. "Lúc anh vừa vào đại sảnh trông cũng không đỡ hơn chút nào..." Tưởng Bạch Miên chưa nói xong, đã thấy nhân viên đối diện người đàn ông kia đứng lên, đưa huy hiệu thợ săn ra cửa sổ bằng hai tay, trông rất là cung kính. Địa vị không thấp... Tưởng Bạch Miên thầm nhủ một câu, rồi đi tới cửa sổ gần nhất bên cạnh. "Để tôi." Thương Kiến Diệu đi nhanh vài bước vượt qua tổ trưởng. "Đừng." Tưởng Bạch Miên vội cản lại. Cô nhìn quanh một lượt, cố hạ nhỏ giọng xuống: "Mục tiêu bình thường thì cứ giao cho tôi là được. Anh đừng có lạm dụng năng lực, thép tốt là phải dùng cho lưỡi dao tốt." Đối với người thức tỉnh mà nói, bảo mật năng lực bản thân cũng là một chuyện vô cùng quan trọng. Nếu để kẻ địch biết được, như vậy năng lực không những khó phát huy được tác dụng, mà lại còn dễ bị người ta cố ý nhắm vào. "Hả? Cô nói gì cơ?" Thương Kiến Diệu sờ sờ lỗ tai. "..." Giờ phút này Tưởng Bạch Miên rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì là phong thủy luân chuyển. Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là giọng tôi quá nhỏ?" "Ừ." Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh. "Vậy tôi nói đơn giản chút." Tưởng Bạch Miên nói bằng âm lượng bình thường: "Để tôi!" Xong, không cho Thương Kiến Diệu cơ hội kháng nghị, cô đi vài bước tới trước cửa sổ gần nhất. Bên trong là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tóc ngắn mắt to tròn, khuôn mặt bình thường, nhưng ăn diện khá gọn gàng sạch sẽ. Ở trên ngực cô ta có gắn một biển tên, trên đó có ba chữ "Tô Tiểu Man". "Tôi muốn tuyên bố nhiệm vụ." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười xán lạn. Đối với một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa lịch sự như thế này, bất kể nam hay nữ đều sẽ có chút hảo cảm, Tô Tiểu Man cũng không ngoại lệ, cô ta nói với vẻ khá nhiệt tình: "Là nhiệm vụ gì? Nhiệm vụ khác nhau thì thời gian xét duyệt cũng khác, nếu cô tìm được thợ săn có đủ điểm tín dụng làm đảm bảo, hoặc đã tuyên bố nhiều nhiệm vụ mà còn thật sự thực hiện đúng hứa hẹn thì thời gian sẽ giảm đi không ít." "Một nhiệm vụ rất đơn giản, thù lao là một đồ hộp quân dụng." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Tôi cảm thấy cô cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ này." Nói xong, cô móc một hộp thịt bò kho tàu đã chuẩn bị trước ra từ trong túi áo. Tô Tiểu Man thấy thù lao đã được đưa ra, càng thêm yên tâm, bèn mỉm cười hỏi: "Là nhiệm vụ gì vậy?" "Tôi muốn biết công hội có các nhân vật cấp cao nào." Tưởng Bạch Miên bày ra vẻ mặt như cô cũng biết đấy: "Tôi mới trở thành thợ săn tập sự, rất lạ lẫm công hội, muốn hiểu biết nhiều hơn."