Chương 236: Thánh lễ 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:20

Ra khỏi nhà xe, Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn bên trong,"nhỏ giọng" cảm thán một câu: "Tang Tử à..." Ở trong tiếng ca "tôi đang nhìn lên", giọng lẩm bẩm của cô hoàn toàn bị lấn át. Một giây sau, cô đè bả vai Thương Kiến Diệu xuống, kéo hắn lại rồi cười nói to: "Vừa nãy anh đã nhảy rồi!" Tiếp đó cô mỉm cười nói thêm: "Tôi vốn nghĩ, chờ khi làm xong chính sự, ăn tối xong thì sẽ khiến anh thả lỏng, đi giải trí. Kết quả chính anh lại sử dụng cơ hội này trước, thế mà lại không biết quý trọng, chỉ nhảy có một hai phút." Vẻ mặt Thương Kiến Diệu biến hóa, không hề che giấu sự thất vọng và nuối tiếc của mình. Điều này làm cho tâm tình của Tưởng Bạch Miên trở nên tốt đẹp hơn hẳn. Cô lại quay sang nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần: "Hai người có muốn đi chơi một chút không?" "Nếu không phải muốn ngủ người nào thì tôi không thích loại giải trí này lắm, quá ồn." Bạch Thần thản nhiên đáp. Long Duyệt Hồng vốn nóng lòng muốn tham gia thấy chỉ còn lại một mình mình, không khỏi có chút sợ hãi, đành phải ấm ức nói: "Hôm nay hơi mệt." Cũng phải thôi, lặn lội đường xa nhiều ngày như thế, cho dù có thay nhau lái xe, nghỉ ngơi cũng đủ, nhưng trạng thái tinh thần sẽ luôn ở mức gần kề mệt mỏi. "Vậy thì về thôi." Tưởng Bạch Miên không khuyên nhủ gì, cô dời mắt đi, ra khỏi khu vực này trước. Thương Kiến Diệu đi theo sau cô, vì âm nhạc ồn ào vẫn còn chưa xa nên hắn hỏi to: "Tổ trưởng, cô không muốn nhảy sao?" "Tôi là người chững chạc cỡ nào." Tưởng Bạch Miên khoe khoang một câu: "Làm sao có thể tham dự loại hoạt động rối loạn như thế này chứ? Vả lại tôi có biện pháp trút tinh lực tốt hơn nhiều." Dứt lời, cô liếc nhìn ba vị tổ viên một cái, cười với ý khá xấu xa: "Chờ khi tới thành Dã Thảo rồi, dàn xếp ổn thỏa, phải luyện võ một chút, điều chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất. Như vậy mới có thể ứng phó được mối nguy hiểm tiềm tàng của cuộc điều tra sau này." Nghe thấy câu đó, Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy toàn thân đều đang đau đớn. Lúc nói chuyện, bọn họ về tới chỗ đậu xe Jeep, phát hiện có không ít người trong trại đều cố ý đi ngang qua bên này, đánh giá con xe của mình vài lần. "Bọn họ đúng là thực sự yêu xe..." Tưởng Bạch Miên nói một câu rất thật lòng. Sau đó, cô không vội vã đuổi những người kia đi, mà đứng ở một nơi cách đó một khoảng, nói như đang tự suy xét điều gì đó: "Mọi người cảm thấy Flynn, thân là chủ tế của giáo phái Con Mắt Thần Thánh, liệu có là người thức tỉnh không? Nếu như phải, vậy liệu ông ta có âm thầm dùng năng lực người thức tỉnh ảnh hưởng chúng ta không?" Nghe được hai câu hỏi này, Long Duyệt Hồng giật mình sợ hãi, vội vàng kiểm tra bản thân. Bạch Thần lập tức đáp lại: "Ban nãy tôi có quan sát cẩn thận, không phát hiện điểm nào khác với người bình thường từ Flynn." Nói cách khác, có khả năng ông ta không trả cái giá nào, cũng không phải người thức tỉnh. "Có thể là cái giá phải trả không thể hiện rõ ràng." Tưởng Bạch Miên đưa ra lời phản bác. Cô lập tức khép hờ mắt, không biết đang làm gì. Thương Kiến Diệu thì nghiêm túc nói: "Trên người tôi không có chỗ nào bất thường cả." "Tôi cũng không có." Tưởng Bạch Miên mở mắt ra, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Vậy tạm thời coi như Flynn không phải người thức tỉnh." Bọn họ cứ thế hàn huyên, chờ khi đám người vây xem tản đi hết, tiếng nhạc đập thình thình đằng xa cũng lắng xuống, Tưởng Bạch Miên mới nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng: "Đêm nay hai người gác trước, vẫn quy tắc cũ." "Rõ, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng đã cực kỳ thành thạo. Thương Kiến Diệu không nói gì, lên xe Jeep, nằm ngang ở hàng ghế sau. Cùng lúc đó, hắn day huyệt Thái Dương hai bên... Trong "biển Khởi Nguyên" mênh mông vô bờ lấp lánh ánh sáng nhạt, Thương Kiến Diệu dùng tư thế bơi tự do hai tay luân phiên bơi tới phía trước. Phần lớn các tư thế bơi lội đều là hắn học được trong khoảng thời gian này, trong thế giới tâm linh này. Trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ không có khóa học bơi lội, bởi vì học xong cũng chẳng có đất dụng võ trong tòa nhà dưới lòng đất này. Lần đầu tiên Thương Kiến Diệu bơi chính là sau khi rời khỏi thành phố có Tiểu Xung, trên đường đi tới trấn Kỳ Phong, được bơi trong sông Lục Hà. Đây cũng là một phần của huấn luyện. Cảm nhận ngay lúc đó của hắn là: Nước quá lạnh. Lúc này hắn cứ bơi khắp nơi không mục đích, dường như vĩnh viễn không có bờ cuối. Điều này cũng là một loại tra tấn tâm linh người ta. May mắn là mỗi khi "thể lực" không chống đỡ được nữa, sẽ tự động rời khỏi nơi này, không đến mức "chết chìm". Sự lặp đi lặp lại buồn tẻ này luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu đựng nổi, nhưng Thương Kiến Diệu lại cực kỳ chấp nhất, dường như hắn có thể cứ thế bơi mãi. Không biết bao lâu sau, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một bóng mờ. Đây là một hòn đảo rất lớn. Nó lẳng lặng nổi trên mặt nước, bên trên không có thứ gì, chỉ có những tảng đá dựng khắp nươi. Thương Kiến Diệu lập tức hưng phấn, hai tay nhanh chóng gạt nước, đôi chân nhanh chóng đạp nước mà đi. Rất nhanh, hắn tới hòn đảo kia, lập tức bò lên không chút nghĩ ngợi. Một giây sau, từ trong kẽ hở giữa các tảng đá, từng bóng dáng mọc ra. Những bóng dáng này đều mặc ga giường màu trắng, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Liếc mắt nhìn qua, cả khuôn mặt của bọn họ đều giấu dưới bóng của lớp "áo choàng", một mảng đen sì, không thể nhìn rõ. Thương Kiến Diệu lập tức bày ra thế võ, cũng chuẩn bị sẵn sàng sử dụng năng lực người thức tỉnh là "Khuyết thiếu động tác hai tay". Nhưng khi hắn và một bóng dáng trong số kia gặp nhau, chạm vào lớp "áo choàng" hệt như ga giường màu trắng, cả người hắn đột nhiên không còn chút sức lực nào. Trán hắn bắt đầu nóng bừng, tim đập dồn dập, giữa những đợt hít thở dường như có ống bễ đang thổi ra dòng khí nóng rực. Đủ loại đau đớn và khó chịu lập tức nảy sinh, việc di chuyển của Thương Kiến Diệu cũng trở nên cực kỳ khó khăn, nhanh chóng bị những bóng dáng màu trắng kia bao phủ...