Chương 315: Vòng này nối vòng kia 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:18

"Cha xứ" đang không ngừng đối mục tiêu ảnh hưởng, dùng nó để một chọi hai khống chế kẻ địch. Điều này làm cho hắn ta không cách nào điều khiển một cách chính xác được, ví dụ như làm cho Tưởng Bạch Miên tự động "đi" tới bên tường, đâm đầu vào tường tự sát. Thương Kiến Diệu vừa chú ý trạng thái của mình và Tưởng Bạch Miên, luôn trong trạng thái sử dụng năng lực, lại vừa tỏ ra hưng phấn, cười nói: "Nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều, chẳng lẽ mày không biết sao?" Vị "Cha xứ" mặc áo gió màu đen, trông như mới khỏi bệnh nặng cười cười: "Ta nói nhiều như vậy, không phải cũng là vì không còn chuyện nào khác để làm hay sao? Khi sử dụng một loại năng lực là không cách nào sử dụng năng lực thứ hai, trừ phi tiến được vào 'Hành Lang Tâm Linh', lấy được một số 'đồ vật' đặc biệt. Thân là người thức tỉnh, mày hẳn nên biết rõ lúc này mày hoàn toàn không thể sử dụng năng lực khác được." Nói cách khác, hiện giờ "Cha xứ" hoàn toàn không sợ bị chơi. "Cha xứ" lập tức nhìn xung quanh một cái, khẽ cười nói: "Mà ta còn hai tên đầy tớ nữa." Hắn ta vừa dứt lời, mỗi bên hành lang đi ra một người, bọn họ nhanh chóng tới gần bên này, để lộ hình dạng của mình: Một người đội mũ lưỡi trai, lông mày như kiếm, khuôn mặt ưa nhìn, chỉ là đôi mắt khiến người ta cảm thấy như chưa mở hết. Người kia thì tóc búi lên, khuôn mặt hiền dịu, khí chất dịu dạng, trong lông mày như có một nốt ruồi màu đen. Lôi Vân Tùng! Lâm Phi Phi! Bọn họ, mất tích gần hai tháng, đôi mắt có vẻ hơi đờ đẫn. Cả hai đều giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm vào Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên. Lúc này, nụ cười trên mặt "Cha xứ" lại càng tươi tắn hơn: "Đúng rồi, quên nói cho các người một việc. Ta ra ngoài thành đi một vòng không phải là để tăng cường hiệu quả nghi thức thôi miên lúc trước. Viện quân mà các người chờ mong có lẽ không kịp đến đây rồi."... Trong lúc Âu Dick, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên truy lùng "Cha xứ", lái xe chạy tới phía bắc, bên ngoài tường thành, vô số dân du cư hoang dã vẫn đang quỳ gối hoặc ngồi như trước, hệt như vô số cơ thể đã đánh mất linh hồn. Hôm nay trời lạnh một cách khác thường, dường như tuyết sẽ rơi bất cứ lúc nào, mà người ra khỏi thành trở nên cực kỳ ít, số người muốn mua nô lệ và các loại người rách nát cũng đã mua đủ rồi. Một người đàn ông để râu dài không rõ bao lâu không cạo ngồi ở hang ổ mình đào ra, ngơ ngác nhìn vợ con đói sắp ngất đi. Lúc này, một người đàn ông mặc áo bông rách đi tới, trông cũng vô cùng bẩn thỉu, mặt đầy râu. "A Tài, chúng ta ắt phải nghĩ cách thôi." Người đàn ông này nói với đồng bọn trong ổ. A Tài chậm rãi nghiêng đầu nhìn lên: "Lý Đầu, còn biện pháp nào nữa?" Lúc nói trông hắn ta như thể rất yếu ớt. Lý Đầu nở nụ cười trông khá dữ tợn: "Xông vào! Mọi người cùng nhau xông vào! Nếu không xông, tuyết mà rơi xuống thì không sống quá đêm nay, nếu xông vào, chí ít vẫn còn chút đường sống!" "Xông vào trong thế nào? Không phải lúc trước chưa từng thử qua sao..." A Tài nhìn vợ con, có chút động tâm. Lý Đầu nghiêm túc nói: "Lần đó quá liều lĩnh lỗ mãng, mà còn chưa đủ ác nữa. Chúng ta có thể xen lẫn đám người bên phía cổng thành trước, tìm cơ hội xử lý đám thủ vệ gác cổng, sau đó kêu gọi mọi người cùng nhau xông vào! Súng trên tường thành nhiều đi chăng nữa, đạn có nhiều đến mấy, thì liệu có nhiều bằng người của chúng ta?" Trong lúc nói, hắn kéo áo lên, để lộ ra một khẩu súng lục cũ. "Anh không bán khẩu súng này?" A Tài có chút kinh ngạc. Khóe mắt Lý Đầu khẽ giật giật: "Có lẽ là 'ăn' tới quá no, gần đây không ai ra thu mua, muốn bán cũng không bán được. Tôi biết còn nhiều người cũng ở trong tình huống tương tự, tập hợp bọn họ lại thì cũng phải được mấy chục trên trăm khẩu súng, còn sợ không xông được vào trong? Có lẽ đây chính là mệnh rồi." "Không biết bao nhiêu người sẽ phải chết..." A Tài chậm rãi đứng dậy. "Sợ cái gì? Mọi người đến cả đêm nay còn chưa chắc sống qua nổi, còn sợ chết?" Vẻ mặt Lý Đầu trở nên vô cùng âm trầm: "Nếu thật sự không xông vào được, chúng ta có thể đi cướp các trang viên gần đây, đám người kia càng ít hơn, súng cũng ít hơn, đồ ăn lại nhiều hơn. Nếu thế mà cũng không được, chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đủ cho anh ăn no? A Tài, tôi thật sự cũng chẳng muốn đi tới bước đường này, đều do ông trời khốn kiếp cả! Anh muốn nhìn A Tú và Thiên Ngưu nhà anh cứ chết đói như thế? Anh nghĩ chờ tới khi thực sự không chịu nổi nữa, chúng ta đổi con, chúng tôi ăn Thiên Ngưu nhà anh, nhà các anh ăn Tiểu Nhị Hắc nhà tôi, tránh cho không ra tay được?" Sắc mặt A Tài khẽ biến đổi, vẻ mặt dần trở nên ác độc: "Được! Tôi đi theo anh! Có chết cũng không làm mấy chuyện tồi tệ đó!" Lý Đầu hài lòng nói: "Cái loa rách kia anh vẫn chưa bán đâu nhỉ?" "Chưa." A Tài lắc đầu nói: "Vẫn còn dùng được." "Được, lát nữa đưa cho tôi, tôi muốn khiến tất cả mọi người nghe được giọng của tôi." Lý Đầu hít vào một hơi thật sâu, rồi lại chầm chậm thở ra: "Nói thật, mọi người không cùng nhau liều mạng thì thực sự chết chắc rồi!" A Tài không dị nghị, vội hỏi: "Còn chỗ nào cần dùng tới tôi? Còn phải tìm ai?" "Không cần, tôi đã liên lạc được nhóm người thứ nhất rồi." Lý Đầu nói xong, quay sang nhìn về phía cổng thành. Ánh mắt hắn ta dần hung ác, vành mắt hơi ửng đỏ. A Tài và không ít người xung quanh cũng nhìn về bên đó với ánh mắt tương tự.