Trong cửa hàng, ông chủ ngắm nghía bức ảnh kia, gãi đầu:
"Chính sáng nay ấy, cũng không lâu lắm, tôi mở cửa thì thấy cô ta đứng ở cạnh cái cây kia rồi, gió lạnh thổi qua làm cô ta run rẩy, trông mà khiến người ta đau lòng. Ài, nếu không phải tôi chuyển nhà rồi, chắc chắn tôi đã cho cô ấy vào đây đứng chờ."
Long Duyệt Hồng thấy có thu hoạch, thế là lập tức hưng phấn, vội vàng hỏi như đang xác nhận:
"Thật là cô ấy?"
"Tôi mới thấy qua, sao có thể nhận sai được? Tôi nhớ rõ nốt ruồi này của cô ta." Ông chủ chỉ vào hàng lông mày trái của Lâm Phi Phi trong ảnh.
Long Duyệt Hồng yên tâm, bèn hỏi tiếp:
"Sau đó thì sao? Cô ta đi đâu?"
"Bên kia không phải có người bị bắn sao? Có lẽ khiến cô ta sợ, lập tức đi về rồi." Ông chủ chỉ bên phải mình: "Có lẽ cô ta ở trong sân này."
Long Duyệt Hồng liên mồm nói cảm ơn, rời cửa hàng trong cảm giác ngập tràn thành tựu.
Nhân lúc xung quanh không có ai, anh ta đi tới bên cạnh Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, trả ảnh chụp xong đồng thời còn nhanh chóng nói qua những manh mối mà mình hỏi được.
Dứt lời, Long Duyệt Hồng tò mò hỏi với vẻ mặt kính nể từ tận sâu trong lòng:
"Tổ trưởng, làm sao cô khẳng định vào đây có thể hỏi ra manh mối về Lâm Phi Phi?"
"Tôi có khẳng định đâu." Tưởng Bạch Miên cười đáp.
Cô nhìn đám thợ săn di tích ngoài hẻm, giải thích thật nhanh:
"Nếu hỏi không ra, chứng tỏ tôi suy đoán sai rồi, như vậy thì sẽ kết hợp với dấu vết hiện trường để đổi hướng điều tra khác.
Thế giới cũ có một câu thế này: Giả thiết lớn mật, không cần tang chứng vật chứng. Về chuyện tìm manh mối như thế này, đừng có sợ sai lầm, mỗi một lần làm sai chứng tỏ anh đã loại trừ được một khả năng, sẽ càng ngày càng tiếp cận chân tướng hơn.
Nhưng ở trên chiến trường thì không được làm như vậy, nếu phạm sai lầm, có khi sẽ không còn lần sau nữa."
Long Duyệt Hồng nói với ngữ khí "vừa học được":
"Tôi hiểu rồi."
Anh ta không nán lại nữa, rời khỏi Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên, quay về với Bạch Thần.
Tưởng Bạch Miên lập tức nhìn tòa nhà mà Lâm Phi Phi tiến vào, cười nói với Thương Kiến Diệu:
"Tới lượt anh."
Mục tiêu là ông già gác cổng canh lối vào sân kia.
Ông ta chừng năm mươi tuổi, đội một chiếc mũ vải bông màu xanh quân đội, mặc áo màu lam, quần dài màu đen với đôi giày vải bông màu nâu, trông khá cồng kềnh, hoàn toàn không hợp nhau gì cả.
"Có được sử dụng năng lực không?" Thương Kiến Diệu không vội qua đó.
"Được." Tưởng Bạch Miên gật đầu: "Đến đây rồi, mỗi người đều có liên quan tới việc 'mất tích' của đám người Lâm Phi Phi, không thể sơ suất."
Thương Kiến Diệu thở hắt một hơi, nhìn hơi thở đó bay lên hóa thành sương trắng, sau đó có vẻ hưng phấn chạy tới sân nhỏ tạo nên bởi các tòa nhà lầu bao quanh .
Hắn nhanh chóng tới cổng, rồi cười nói với ông già gác cổng ngồi trong vọng gác bên trong:
"Ông ơi..."
Ông ta trừng mắt, cắt ngang lời Thương Kiến Diệu:
"Muốn hỏi chuyện thì trả thù lao trước. Đám thợ săn di tích các người kẻ nào kẻ nấy đều tinh ranh lắm!"
Những câu nói thuyết phục của "chú hề suy luận" mà Thương Kiến Diệu chuẩn bị lập tức bị chặn lại.
Hắn không nổi giận, mà cực kỳ hứng thú hỏi:
"Hỏi gì cũng được?"
Ông ta giật mình một cái, cảm thấy người trước mặt có gì đó là lạ.
Ông ta châm chước rồi đáp:
"Phải xem cậu đưa bao nhiêu tiền đã."
"Ông xem." Thương Kiến Diệu bày ra tư thế mặc cả: "Ông là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, ông muốn nhân cơ hội kiếm ít tiền, tôi cũng muốn nhân cơ hội kiếm ít tiền, cho nên..."
Ông ta trở nên lơ mơ, rồi thở dài:
"Hầy, người nghèo đừng nên làm khó người nghèo. Nói đi, muốn hỏi cái gì?"
"Ông gặp qua người này không?" Thương Kiến Diệu đưa ảnh Lâm Phi Phi ra.
"Gặp rồi, cô ta ở trong sân này này." Ông già chỉ vào tòa nhà gần hẻm Hoàng Giác: "Thấy không? Cái tòa kia ấy."
"Tầng mấy, phòng số mấy?" Thương Kiến Diệu hỏi thêm.
"Tôi nghe lão Trịnh của tòa nhà kia nhắc tới, cô ta ở tầng hai, trong phòng tận cùng, gần sát với cổng ấy, cụ thể có đúng không thì tôi không biết." Ông già đáp lại.
"Cảm ơn nhé." Thương Kiến Diệu lấy ra một thanh năng lượng đưa cho ông ta.
Cứ như thế, cho dù sau này ông ta nhớ lại thì sẽ không nghi ngờ mình bị trúng tà, mà chỉ cho rằng bị đồ ăn mua chuộc.
Quả nhiên ông ta vừa thấy thanh năng lượng là vui vẻ ra mặt:
"Không cần, không cần."
Ông ta miệng thì nói không cần, nhưng tay thì nhận lấy.
Có khoản giao dịch này, ông ta không ngăn Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên vào trong sân.
Đến tòa nhà kia, lên tới tầng hai, Tưởng Bạch Miên không vội tìm căn phòng kia, mà kiên nhẫn chờ một lúc.
Một lát sau, bộ đàm của cô vang lên tiếng tít tít, giọng Bạch Thần cũng vang lên ngay sau đó:
"Đã vào chỗ."
Tưởng Bạch Miên không trì hoãn nữa, đi theo lối nhỏ tới bên phía gần cổng kia.
Vừa đi được vài bước thì cô nhíu mày:
"Trong cả hai phòng này đều không có người."
Ở tận cùng có hai căn phòng, một phòng sát sân, phòng kia sát hẻm Hoàng Giác.
Dựa theo suy đoán của Tưởng Bạch Miên, Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi hẳn là ở bên ngoài, dễ di chuyển. Bạch Thần và Long Duyệt Hồng thì đi tới hẻm Hoàng Giác nhằm đề phòng có người nhảy cửa sổ.
"Không có ai." Thương Kiến Diệu lặp lại lời của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên lập tức sải bước đi tới trước phòng mục tiêu, lấy một công cụ nhỏ từ trên đai vũ trang xuống, thoải mái mở được chiếc khóa trông có vẻ cũ kia.
Bố cục trong phòng không khác chỗ bọn họ đang thuê là mấy, cũng có giường tầng và bàn ghế.
Căn phòng này được dọn dẹp rất sạch sẽ, liếc mắt nhìn qua thì thấy không có đồ vật gì của khách trọ.
"Từ bỏ chỗ này rồi sao?" Tưởng Bạch Miên không buông lỏng, mà điều tra cẩn thận.
Thương Kiến Diệu thì trực tiếp nằm bò xuống đất nhìn gầm giường.
"Có tờ giấy." Hắn đột nhiên nói.
"Giấy gì?" Tưởng Bạch Miên dừng lại.
Thương Kiến Diệu với tay lấy tờ giấy kia ra, đứng dậy rồi giở ra xem.
Một giây sau, hắn và Tưởng Bạch Miên cùng thấy mặt chính của tờ giấy.
Trên đó có viết:
"Suy nghĩ là cạm bẫy, tri thức là thuốc độc...
Đừng trạm vào sách vở nữa...
Không thể đi vạo vát xe độ của thế giới cũ..."