Điền Nhị Hà không bị cái tên hoa mỹ kia mê hoặc, ông hỏi với vẻ suy yếu:
"Cụ thể là nội dung gì?"
Tưởng Bạch Miên đã sớm nghĩ kỹ cách nói, nên đáp lại khá lưu loát:
"Nói đơn giản chính là, các vị phải cung cấp những tin tức và sách vở mà các vị lấy được, đồng thời một số giao dịch mà công ty không tiện ra mặt trực tiếp cũng có khả tổ chức ở đây. Mặt khác, nếu công ty có thành viên cần điểm dừng chân hoặc sự trợ giúp nhất định, các vị không được từ chối.
Mà các vị có thể nhận được như sau:
Vũ khí tốt hơn, nhiều đạn hơn, tri thức rộng khắp hơn, hạt giống lương thực sản lượng cao, bông, vải dệt, thuốc và muối ăn giá càng rẻ hơn..."
Nghe thấy đoạn sau, tất cả người của trấn Thủy Vi, kể cả Lý Chính Phi, đều xúc động.
Đối với một điểm tụ cư chỉ gắng gượng làm được ít lương thực tự cung tự cấp mà nói, bất kể là vũ khí, đạn, hay bông, vải dệt, thuốc và muối ăn đều là những thứ mà bọn họ khá thiếu thôn, là những thứ mà ngày nào bọn họ cũng phải sầu lo xem nên đi đâu để lấy, đi chỗ nào để giao dịch.
Điều này làm cho các cư dân trấn Thủy Vi phải một là đi những nơi càng nguy hiểm hơn để tìm kiếm, hai là tới các điểm tụ cư khác để trao đổi. Vị trí của trấn Thủy Vi khá ẩn nấp, chỉ một số ít người được bọn họ tin tưởng thì mới biết cách đi đến chỗ này, khó tránh khỏi làm hạn chế số lượng vụ mua bán có thể hoàn thành được.
"Có thể chấp nhận..." Điền Nhị Hà nằm dựa vào đầu giường nhìn Tưởng Bạch Miên, khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?"
Tưởng Bạch Miên nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Công ty còn có thể phái một đội ngũ vũ trang chừng hơn hai mươi cá nhân vào đồn trú ở nơi này, giúp các vị huấn luyện thành viên Trấn Vệ đội, làm cho bọn họ càng giỏi giang lợi hại hơn."
Biểu cảm trên mặt các cư dân trấn Thủy Vi ở đây đều thay đổi, người kinh hoảng, kẻ uể oải, ngươi đề phòng cảnh giác.
Với bọn họ mà nói, bất kể cung cấp tin tức hay giao dịch giúp, cung cấp sự che chở thì đều là chuyện không ảnh hưởng tới lợi ích chính yếu của bản thân, nhưng để một đội ngũ vũ trang đầy đủ đóng quân ở trấn Thủy Vi là có nghĩa bọn họ mất đi quyền chủ đạo chân chính.
Đây là chuyện không ít người không thể chấp nhận được.
Tưởng Bạch Miên mỉm cười nói thêm một câu trước khi Lý Chính Phi mở miệng:
"Tôi đã báo vị trí của trấn Thủy Vi cho công ty rồi."
Sau khi tung ra "quả bom" này, cô mới nhìn qua khuôn mặt những người khác của trấn Thủy Vi.
Nhưng những người đó lại không dám mặt đối mặt với cô, đều lần lượt cúi đầu xuống.
Có người trong bọn họ còn lén lút dùng ánh mắt oán hận nhìn Bạch Thần, thầm oán cô lại đưa người của Sinh Vật Bàn Cổ tới trấn Thủy Vi đơn giản như vậy, quả thực là phụ lòng tin của trưởng trấn.
Điều này làm cho bọn họ hoàn toàn không còn cách nào đàm phán, đồng ý là đồng ý, nhưng không đồng ý cũng sẽ bị ép cho phải đồng ý.
Một thế lực lớn chẳng lẽ lại không phá được một điểm tụ cư nho nhỏ như vậy sao?
Long Duyệt Hồng bên cạnh thì hơi ngơ ngác, bởi vì anh ta nhớ rõ tổ trưởng đã hứa với Bạch Thần là sẽ không nói vị trí của trấn Thủy Vi cho công ty trước, mà trong báo cáo cô nộp lên quả thật cũng lẫn lộn điều này.
Long Duyệt Hồng nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện anh ta dùng khẩu hình miệng phát ra một từ.
Long Duyệt Hồng là một người không hiểu ngôn ngữ môi, chỉ có thể dựa theo linh cảm để đoán xem Thương Kiến Diệu đang nói gì.
Hẳn là hắn đang nói:
"Đồ lừa đảo."
Điền Nhị Hà im lặng một lúc, ho vài tiếng dữ dội:
"Cũng không phải, là không thể chấp nhận."
"Đúng vậy..." Lý Chính Phi chậm rãi thở hắt một hơi.
Những người khác cũng bình thường trở lại, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi:
"Đến lúc đó bọn họ nghỉ ngơi ở đâu? Mấy tòa nhà này đều không có phòng rồi, dù sao cũng không thể bắt mọi người dọn ra ngoài chứ?"
"Đồ ăn của bọn họ là tự mang theo hay do chúng ta cung cấp, có bổ sung không?"...
Nghe thấy mấy câu hỏi này, Long Duyệt Hồng cảm thấy rất kinh ngạc, dường như không thể hiểu nổi tình huống trước mặt.
Rõ ràng là đang bàn bạc chuyện sinh tử tồn vong của một thôn trấn, sao đột nhiên chuyển sang so đo chút lợi ích nhỏ nhặt?
Cho dù bị ép phải đồng ý, chỉ có thể chấp nhận, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề quan trọng cần bàn bạc và xác định mà!
Chờ khi tình huống rối loạn này lắng lại, Điền Nhị Hà mới thở dài một hơi, nói:
"Dù sao lão già này không sống được bao lâu, đến lúc đó hãy để phòng này, và cả phòng họp để trống ngăn ra, cung cấp cho người của Sinh Vật Bàn Cổ..."
"Trưởng trấn, ông sẽ không sao đâu, Sinh Vật Bàn Cổ có bác sĩ rất giỏi." Bạch Thần vội vàng an ủi Điền Nhị Hà.
Điền Nhị Hà cười cười:
"Con người mà, ai có thể bất tử được chứ?"
"Thầy tu máy móc có thể..." Thương Kiến Diệu ở bên cạnh trả lời.
Sau đó anh ta bị Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng cho một cái, chỉ phải ngậm miệng lại.
Điền Nhị Hà không bị ảnh hưởng, nhìn các cư dân trấn Thủy Vi trong phòng:
"Các vị còn ý kiến gì không?"
Nếu trưởng trấn đã đồng ý, mà dường như lợi ích của bản thân còn nguyên vẹn, những người khác cũng không cố dây dưa vấn đề này nữa, đều lần lượt lắc đầu tỏ vẻ không còn.
Điền Nhị Hà lại quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên, do dự rồi nói:
"Công ty của các cô, với những người trên quảng trường kia, có thái độ gì?"
Những người mà ông ta nói chính là phần lớn cư dân tầng lớp giữa và đáy của trấn Thủy Vi, phần đa là "người ngoại lai".
Tưởng Bạch Miên đáp lại không chút do dự:
"Với công ty mà nói, mỗi một cá nhân đều là tài nguyên quý giá, sẽ không dễ dàng từ bỏ."