Cô thấy không ít người trong phòng lộ ra vẻ mặt coi thường hoặc bất mãn, nên lại cười nói tiếp:
"Hàng năm công ty còn có thể cung cấp vài suất thưởng cho những người có cống hiến to lớn, hoặc có tài năng nổi trội, làm cho bọn họ trở thành nhân viên chính thức của công ty, hưởng thụ đãi ngộ tương ứng. Giống như chúng tôi vậy."
Các cư dân trấn Thủy Vi nhìn những người ngoài ăn mặc gọn gàng sạch sẽ này, ai nấy đều hưng phấn thấy rõ.
Bọn họ cảm thấy mấy suất này chính là chuẩn bị cho bọn họ.
Dân trấn bình thường làm gì có cơ hội cống hiến nhiều đâu?
Về phần trở thành nhân viên chính thức của Sinh Vật Bàn Cổ sẽ tốt cỡ nào, bọn họ tạm thời không tưởng tượng nổi, chỉ có thể nhìn người đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu để nhận ra sự chênh lệch.
"Thế cũng tốt, thế cũng tốt..." Điền Nhị Hà thở phào một hơi, khuôn mặt hơi chút mỉm cười.
Người ông ta dường như hơi rụt xuống một chút:
"Còn gì khác không?"
"Gần như chính là những cái đó." Tưởng Bạch Miên không kích thích thần kinh của cư dân trấn Thủy Vi nơi đây nữa: "Nếu các vị đồng ý, chúng tôi còn có thể phái người tới thiết kế hệ thống quản lý mới cho các vị, tăng cao hiệu suất lao động, đề phòng có kẻ trộm lười."
Cô cố ý chuyển hướng chuyện này sang việc làm sao để quản lý dân trấn khác.
Thấy không ai dị nghị, Điền Nhị Hà nói với vẻ hơi vất vả:
"Vậy cứ quyết định thế đi. Chính Phi, cháu cảm thấy thế nào?"
Lý Chính Phi suy nghĩ vài giây, trả lời:
"Cháu thấy không có vấn đề."
Tưởng Bạch Miên thấy thế, để tránh đêm dài lắm mộng, bèn lập tức quay sang nói với Long Duyệt Hồng:
"Anh và Thương Kiến Diệu đi lấy máy thu phát vô tuyến tới đây."
Cô không nói thẳng với Thương Kiến Diệu, là vì sợ người có chứng bệnh thần kinh như anh ta sẽ đáp lại một câu, mà trường hợp hiện tại hiển nhiên không phù hợp.
"Rõ." Hiếm khi có cơ hội thể hiện tác dụng, Long Duyệt Hồng tỏ ra vô cùng tích cực.
Sau khi cùng Thương Kiến Diệu ra khỏi tòa nhà nhỏ này, anh ta liếc nhìn xung quanh một cái, rồi hạ nhỏ giọng nói:
"Ban nãy tổ trưởng nói đã báo vị trí thị trấn cho công ty, có phải là đang lừa bọn họ không?"
Dùng điều đó để nắm quyền chủ động trong cuộc đàm phán!
"Chẳng lẽ là đang lừa cậu?" Thương Kiến Diệu hỏi vặn lại.
Long Duyệt Hồng biết mình đã đoán đúng, nên hơi vui mừng phản bác lại:
"Đó là chuyện không thể nhé."
"Nếu cô ấy muốn lừa cậu, cậu hoàn toàn không phát hiện được đâu." Thương Kiến Diệu liếc nhìn đồng đội một cái.
"... Cũng đúng." Long Duyệt Hồng lại không có biện pháp phủ nhận...
Trong phòng Điền Nhị Hà, Lý Chính Phi dõi mắt nhìn Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng rời khỏi nơi đây, rồi dò hỏi:
"Chúng ta có cần triệu tập tất cả mọi người ngay lúc này để công bố chuyện này không?"
Điền Nhị Hà nhìn anh ta một cái, ho khan:
"Không cần. Các cháu đồng ý là được. Chờ đội ngũ của Sinh Vật Bàn Cổ tới đây rồi công bố cũng không muộn."
"Đúng vậy." Tưởng Bạch Miên cũng đồng ý. Cô sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Mặc dù điều kiện công ty Sinh Vật Bàn Cổ đưa ra không gây ra tổn thương thực chất nào cho các dân tầng lớp giữa và dưới cùng của trấn Thủy Vi, trái lại còn khiến bọn họ nhận được nhiều lợi ích, nhưng những lời hứa kiểu đó, trước khi được thực hiện, luôn khiến người ta nghi ngờ.
Vả lại biến hóa quá lớn ắt sẽ khiến lòng người bấp bênh, không thể yên ổn.
Trong tình huống đó, người nào mà quá nhạy cảm thì sẽ dễ làm ra những hành vi không lý trí. Nếu gặp phải kẻ cầm đầu mà có dã tâm hoặc có vẻ cực đoan, thường là tình thế khó mà cứu vãn nổi.
Chờ khi đội ngũ của Sinh Vật Bàn Cổ tiến vào đồn trú, có hỏa lực mạnh mẽ ép xuống, chắc chắn mọi người sẽ không dám có "ý kiến" trong chốc lát, có thể khá ổn định nhìn từng điều cam kết được thực hiện, cuộc sống dần dần tốt lên, thì cũng có thể thật lòng thật dạ chấp nhận chuyện này.
Lời của Điền Nhị Hà và Tưởng Bạch Miên làm cho không ít dân trấn trong phòng hoàn toàn yên tâm, cảm thấy địa vị của mình sẽ không bị dao động, sẽ không cùng một tầng bậc với những người sống ở quảng trường.
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng khuân máy thu phát vô tuyến tới.
Tưởng Bạch Miên lập tức viết nội dung bức điện báo, rồi giơ cho mỗi một người ở đây xem.
Trên đó chủ yếu nói về việc trấn Thủy Vi đã đồng ý ký điều khoản hợp tác hữu nghị, công ty có thể phái người tới.
Cuối điện báo, Tưởng Bạch Miên miêu tả bệnh tình của Điền Nhị Hà, làm cho công ty phái bác sĩ, mang theo thuốc hoặc máy móc tương ứng đi theo.
Không một ai có dị nghị gì với phần điện báo này.
Mà khi chuyển nó thành bức điện thì Tưởng Bạch Miên lén lút cho thêm hai câu, theo thứ tự là vị trí cửa vào trấn Thủy Vi và mật mã hàng đã hẹn ước trước đó.
Sau khi phát đi, bọn họ nhanh chóng nhận được bức điện trả lời.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ:
"Đã nhận."
Điền Nhị Hà bàng quan toàn bộ quá trình xong, bèn quay sang dặn dò toàn bọ dân trấn trong phòng:
"Mọi người đều về nghỉ ngơi đi, để Chính Phi ở đây với ta là được rồi."
Chờ những người khác đi rồi, Bạch Thần mới nói với Điền Nhị Hà:
"Trưởng trấn có muốn ăn gì không, rồi ngủ một chút? Người của công ty có khả năng phải buổi chiều hoặc chạng vạng ngày mai mới tới được."
Điền Nhị Hà lắc đầu, cười nói:
"Tạm thời không cần, mũi tiêm mà mấy người tiêm cho tôi có hiệu quả rất tốt, tôi không buồn ngủ chút nào. Nhóc à, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, gọi ta một tiếng ông nội nhé?"
Không chờ Bạch Thần đáp lại, ông ta cố ý tỏ ra đáng thương, ho khan vài tiếng:
"Nhóc xem, đám con cháu của ta cũng chẳng còn đứa nào..."
Bạch Thần mím môi dưới, khẽ kêu một tiếng nhỏ:
"Ông nội."
"Ha ha." Điền Nhị Hà nở nụ cười, sau đó nói với đám người Bạch Thần:
"Hãy kể chuyện về Sinh Vật Bàn Cổ cho tôi và Chính Phi nghe chút nào."