Tưởng Bạch Miên gật đầu:
"Đúng vậy."
Cô chợt cười một tiếng:
"Lúc nổ súng gây ra cảnh hỗn loạn, vài phát đầu tiên tôi nhắm đến là hắn ta, hắn ta chắc đã chết rồi."
Khi Thương Kiến Diệu nói chuyện với tên vệ sĩ kia, cô đã nhớ kỹ ngoại hình và đặc điểm của người kia.
"Đúng là Eugene, những vệ sĩ đó được bồi dưỡng rất chuyên nghiệp, luôn chặn trước người hắn, khiến tôi không thể nhắm chuẩn vị trí, nếu không sẽ không phiền phức như vậy." Tưởng Bạch Miên thở dài, nói với Thương Kiến Diệu,"Tiếp tục."
Thương Kiến Diệu dựa theo quá trình, nói ra một chi tiết:
"Khi chúng ta chạy đến bãi đậu xe, rất dễ dẫn đến sự sự chú ý của người khác, sau đó trở thành kẻ tình nghi."
"Chúng ta chạy nhanh quá, lại đội mũ lưỡi trai, đèn đường cũng không có nhiều, không ai có thể nhìn rõ dáng vẻ của chúng ta." Tưởng Bạch Miên cười cười,"Lúc chạy, tôi còn cố ý cúi thấp lưng, điều này sẽ làm cho nhân chứng có lỗi thị giác, mô tả sai chiều cao."
"Không phải là để thắng tôi sao?" Thương Kiến Diệu hơi ngạc nhiên.
Để không bị Tưởng Bạch Miên đuổi kịp, hắn cũng chuyển sang tư thế chạy tương tự, có thể chạy nhanh hơn.
"Anh nghĩ tôi bị bệnh thần kinh à?" Tưởng Bạch Miên tức giận trả lời,"Lúc đó, quần áo của chúng ta cũng là lộn mặt trong mặc bên ngoài, đặc điểm ngoại hình cơ bản là không giống với ban ngày."
Còn trong hộp đêm, dưới ánh đèn như vậy, trong một môi trường như vậy, họ không nhảy gần ai, từ đầu đến cuối đè thấp mũ lưỡi trai, không có khả năng bị người khác nhìn thấy mặt, cùng lắm là bị nhớ kỹ có hai người như thế.
Thương Kiến Diệu tiếp tục:
"Sau đó là lái xe, nhưng bãi đậu xe không có đèn, tôi cũng cố tình giữ một khoảng cách nhất định với hắn, hắn ta hẳn là không nhìn thấy tôi, chỉ là có thể để lộ năng lực 'Chú Hề Suy Luận' của tôi.
Tôi đã nói với hắn ta, có nhiều hơn một kẻ phản bội trong số các vệ sĩ, đợi đến khi các vệ sĩ phát hiện ra hắn ta vẫn ở trong bãi đậu xe, hung hãn chạy đến, trong tình huống căng thẳng, anh ta có thể nổ súng, kích hoạt một trận chiến mới..."
"Việc này xử lý rất tốt. Năng lực bị lộ thì cứ bị lộ đi, chỉ cần không liên hệ tới anh là được." Tưởng Bạch Miên khen một câu rồi nói: "Tài xế kia trốn nhanh quá, tôi không thể khóa chặt hắn, không thì đã có thể xử luôn hắn rồi."
Cô hỏi ngược lại:
"Khi anh trốn trong xe, anh không sợ bên cạnh Eugene có người thức tỉnh, hoặc là bản thân người đó là người thức tỉnh, đã sớm phát hiện có người trong xe hay sao?"
Tình hình lúc đó rất khẩn cấp, nếu như Thương Kiến Diệu tự tin, cô cũng sẽ không hỏi thêm.
Thương Kiến Diệu khá bình tĩnh:
"Những người thức tỉnh hẳn là có thể làm cho mình một ít ngụy trang, để tránh bị những người thức tỉnh khác cảm nhận được."
"Bị trực tiếp nhìn thấy bóng dáng, hay là nghe thấy tiếng bước chân?" Tưởng Bạch Miên rất có tinh thần nghiên cứu học hỏi.
"Ngụy trang sẽ mất đi hiệu lực, chỉ cần bên kia có thể xác nhận sự tồn tại của cô thông qua năm giác quan, ngụy trang sẽ mất đi hiệu lực ngay lập tức." Thương Diệu thành thật trả lời.
"Thật tuyệt vời..." Tưởng Bạch Miên bình luận.
Cô không hỏi lại điều gì sẽ xảy ra nếu nhóm của Eugene có thể cảm ứng được tín hiệu điện, bởi vì đây là điều gần như là không thể.
Trên Đất Xám, có thể làm ổn định tiến hành chỉnh sửa gen, tạo ra dung dịch gốc tương ứng chỉ có hai nhóm là "Sinh Vật Bàn Cổ" và "Bạch Kỵ Sĩ Đoàn", có thể thực hiện biến đỏi gen với tỷ lệ thành công cao, thì chỉ còn lại "Sinh Vật Bàn Cổ".
Mà việc biến đổi gen có thể cảm ứng được tín hiệu điện là một dự án được phát triển bí mật bởi "Sinh Vật Bàn Cổ", công nghệ này thậm chí còn chưa hoàn thiện, không có vấn đề gì khi nói rằng nó là duy nhất.
Tất nhiên là, Tưởng Bạch Miên không dám đánh cược cho việc này, cô không chắc liệu có công nghệ nào tương tự ở nơi bí ẩn như "Viện Nghiên Cứu Thứ Tám" hay không.
Thương Kiến Diệu tiếp tục xem xét lại, hắn bỏ qua đoạn tại sao hắn không bắn khi Eugene lên xe, nói về việc giải quyết hậu quả sau đó:
"Dấu vết có thể lưu lại trên xe, đều bị cô cho nổ tung...
Trên đường về, cô cũng giữ khoảng cách với chúng tôi, không để những người nhìn thấy nghĩ rằng có nhón chúng ta có ba người...
Ở nơi không có camera giám sát, chúng ta đã bỏ lớp ngụy trang, rất khó để nhân chứng liên hệ chúng ta với chuyện bên kia..."
Tưởng Bạch Miên yên lặng lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Cũng không sai sót gì, vấn đề lớn nhất là, anh không trực tiếp giết Eugene, mà là cố gắng bắt sống, điều này mang lại nhiều biến số, khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, may là không có nhiều chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều đã được giải quyết."
Sau khi phê bình, Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu đầy nghi ngờ, nói:
"Trừ việc bắt sống người đó, anh còn mục đích nào khác hay không?"
Thương Kiến Diệu im lặng một lúc:
"Muốn dọa hắn ta."
"..." Tưởng Bạch Miên nhất thời không biết nên bắt đầu chửi hắn từ đâu.
Đúng lúc này, khắp nơi bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Tưởng Bạch Miên lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, vẫn còn chưa tắt điện, mọi con đường đều có đèn đường, vì vậy Tưởng Bạch Miên có thể nhìn thấy hai hoặc ba người thuộc quân thủ thành mặc quân phục màu ô liu với súng tự động đang tiến vào con hẻm phía trước, hỏi thăm người qua đường.
Phía cửa thành cũng sáng đèn như vậy, dường như có rất nhiều người, tiếng ồn ào sôi sục.
"Bộ Nô đội của Eugene muốn vào thành phố, chính mình truy bắt hung thủ, cứu ông chủ?" Tưởng Bạch Miên trầm ngâm gật đầu.
Đây là nhận định sơ bộ của cô dựa trên tình hình hiện tại.
Sau đó, cô cười một tiếng:
"Đúng là làm lớn thật ha."