Sau khi nhận được cái nhìn "Dĩ hòa vi quí" của chú Lưu, hắn ta cố nở một nụ cười nói:
"Tôi có thể hiểu điều các chú các bác lo lắng, tôi cũng dự định chọn một nhóm thành viên không bị thương từ lực lượng phòng thủ và bảo vệ thành phố ra, thành lập một đội riêng để phản công, nhưng số lượng này có thể không đủ, đến lúc đó sẽ phải chọn một số từ quân đội riêng của các người."
Sau khi nhìn nhau, Triệu Chính Kỳ gật đầu trước:
"Được rồi, cứ làm thế đi."
Các nghị sĩ quý tộc khác không dây dưa vấn đề này nữa.
Điều này là do phố Đông, phố Tây và phố Nam bọn họ đều có lợi ích riêng, không phải chủ của một số kho hàng nhất định, thì là các chủ khách sạn, chủ cửa hàng ăn uống và cổ đông lớn của hộp đêm, đều mong muốn giải quyết những kẻ lang thang hoang dã càng sớm càng tốt, để thiệt hại về tài sản của chính bọn họ không quá nghiêm trọng.
Đem quyết định này thông báo đi, để nó chính thức có hiệu lực, sau đó bắt đầu chuyện tiếp theo, Hứa Lập Ngôn chuyển sang chủ đề thứ hai:
"Các chú, các bác, bạo loạn sẽ sớm được dẹp yên, chúng ta phải thảo luận về việc làm thế nào để đối phó với hậu quả.
Bên ngoài phố Bắc, không biết có bao nhiêu thường dân bị giết, bị cướp, mùa đông tới sẽ rất khó khăn, tôi sẵn sàng đi đầu, quyên góp một số thực phẩm để cứu giúp bọn họ, để bòn họ chống đỡ tới khi tình hình được cải thiện, ừ, một số vật tư y tế phải được quyên góp, chắc hẳn sẽ có nhiều người bị thương, cũng chưa chắc có thể có tiền để trả."
Ngay khi Hứa Lập Ngôn nói xong, Triệu Chính Kỳ liền lắc đầu như trống bỏi nói:
"Chúng tôi cũng không có đồ ăn dư.
Hơn nữa, chỉ trong một buổi sáng, thành phố có thể mất bao nhiêu thức ăn? Bọn họ tiết kiệm một chút, trải qua mùa đông cũng không phải là vấn đề."
Đùa cái gì vậy, đây không phải là "tài sản" riêng của họ, tại sao phải đi cứu tế cho đám người kia?
"Đúng vậy." Merich phụ họa,"Chết một ít người bình thường đâu có quan trọng gì? Dù sao thì nô lệ của chúng tôi cũng đã đủ rồi."
"Đúng thế, nếu dám gây sự thì đuổi ra ngoài cho làm dân du cư hoang dã." Một thành viên của hội đồng quý tộc khác, Chương Văn Tân, theo sau bày tỏ ý kiến của mình,"Chờ đến khi tình hình ổn định, miễn là chúng tôi có thực phẩm để bán, sẽ có người đến sống ở thành Dã Thảo, lấp đầy khoảng trống nhân lực."
Nghe bọn họ phản đối, Hứa Lập Ngôn đưa tay lên xoa dưới cằm, chỉ cảm thấy đầu ong ong.
Hắn ta miễn cưỡng duy trì bộ dạng của mình, phân tích rất rõ lợi và hại:
"Chúng ta phải xem xét đến các thành viên gia đình của binh lính sống bên ngoài phố Bắc, nếu như bọn họ đào ngũ, vậy thì sau đó chúng ta chỉ có thể chạy đến 'thành Tối Sơ'."
Triệu Chính Kỳ cười ha ha nói:
"Thành chủ đừng lo lắng, các thành viên gia đình của quân đội riêng của chúng tôi đang ở trong trang viên."
Nhưng quân đội phòng thủ thành phố thì không... Hứa Lập Ngôn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán càng lúc càng nhảy lên.
Trong những giọng nói phản đối khác nhau từ một thành viên Hội đồng Quý tộc khác, không chỉ khiến tâm trí hắn ta quay cuồng, còn có một giọng nói huyễn hoặc đang hét lên bên tai:
"Nổ chết bọn họ!
Nổ chết bọn họ!"
Đôi mắt Hứa Lập Ngôn dần trở nên đờ đẫn, một tay ôm đầu, một tay đút vào túi, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ màu đen.
"Nổ chết bọn họ!
Nổ chết bọn họ!"
Tiếng gầm của ác quỷ vang vọng bên tai, khiến hơi thở của hắn ta dần trở nên nặng nề hơn.
Đúng lúc này, cánh cửa của phòng nghị sự quý tộc được mở ra.
Một gã thủ vệ nói vọng vào bên trong:
"Thành chủ, ngài Âu Dick có việc gấp muốn gặp ngài!"
Tưởng Bạch Miên đứng ở cửa thị lực rất tốt, vừa liếc mắt liền phát hiện ánh mắt của Hứa Lập Ngôn không đúng.
Ánh mắt đó mờ mịt, cũng thật điên cuồng.
"Nhanh lên!" Cô một bên nhắc nhở Âu Dick, một bên quyết định lập tức rút súng lục ra, bắn một phát vào chiếc đèn chùm pha lê phía trên chiếc bàn dài trong căn phòng nghị sự quý tộc.
Thương Kiến Diệu thì rút súng quay người lại, giúp Tưởng Bạch Miên bảo vệ sau lưng.
Tiếng nổ và tiếng va chạm đồng thời vang lên, rất nhiều mảnh thủy tinh rơi xuống.
Ngoại trừ Hứa Lập Ngôn, các nghị sĩ quý tộc có mặt ở đây đều lớn tuổi, cũng đã trải qua một số cuộc chiến tranh và bạo loạn, rất nhạy cảm với tiếng súng, phản ứng ngay lập tức.
Merich vốn ăn nói từ tốn thì lập tức trượt xuống, trực tiếp trốn xuống dưới gầm bàn, Triệu Chính Kỳ mập mạp hóp lưng lại như mèo, nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ngồi, kéo con trai cả vào góc...
Các vệ sĩ của họ lần lượt rút súng, tìm vị trí và nhắm vào cửa.
Tiếng súng cũng khiến Hứa Lập Ngôn bị sốc, tỉnh táo lại một chút khỏi những tiếng gào rú của ác quỷ, cũng dừng động tác kia lại.
Nhưng một chút tỉnh táo lại nhanh chóng bị lấn át, mắt Hứa Lập Ngôn đỏ lên, bấm điều khiển từ xa trong tay.
Lúc này, mi mắt của hắn ta đột nhiên nặng nề hơn, đánh mất ý thức, tựa vào lưng ghế tựa, như đang ngủ say.
Âu Dick nắm lấy khoảnh khắc ngắn ngủi do Tưởng Bạch Miên tạo ra, lao người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Hứa Lập Ngôn đủ để sử dụng khả năng "cưỡng chế đi vào giấc ngủ"!
Sau đó, anh ta nhìn thấy một nòng súng đen dài.
Cái này được "kéo dài" từ bàn tay của thầy tu máy móc Tịnh Niệm.
"Thành chủ đã bị 'Cha xứ' thôi miên, muốn đồng quy vu tận cùng những người ở đây!" Âu Dick vội vàng hét lên suy đoán của chính mình.
Câu này khiến cuộc phản công của các vệ sĩ và bảo vệ bên ngoài phòng đột ngột kết thúc, bắt đầu vào thế giằng co với Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.
Thầy tu máy móc Tịnh Niệm một bên tiếp tục nhắm vào Âu Dick, một bên vươn cánh tay kim loại của mình tới kéo áo khoác của Hứa Lập Ngôn ra.
Tình hình trên cơ thể của thành chủ lập tức hiện ra.
Quang eo hắn ta buộc nhiều vòng thuốc nổ, tất cả đều là sản phẩm hiệu suất cao của công ty "Quả Quýt".
Một khi thứ này bùng nổ, không chỉ những người trong căn phòng nghị sự quý tộc này không thể thoát được, mà ngay cả phòng kế tiếp và phòng kế đó nữa cũng sẽ bị phá hủy.
Có lẽ người may mắn sống sót duy nhất tại hiện trường là thầy tu máy móc Thiền sư Tịnh Niệm.