Sau khi nghe xong, Tưởng Bạch Miên cười chỉ vào Bạch Thần, nói:
"Chúng tôi có người dẫn đường rất lợi hại, đã nói cho chúng tôi biết trước vào vào trong trại tốt nhất đừng có rút súng ra."
Flynn có thái độ rất hiền hòa, ông ta nhìn sang Bạch Thần, cũng đùa:
"Hay là cô làm con dâu tôi đi? Ở chỗ chúng tôi ấy, người dẫn đường có đãi ngộ vô cùng tốt."
"Nếu ông bằng lòng khiến cả thương đội ở rể cho tiểu tổ bọn tôi thì tôi không ý kiến." Tưởng Bạch Miên dùng câu nói đùa để đáp lại câu nói đùa kia.
Trong lúc trò chuyện, Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, rồi nói với Flynn:
"Lại thêm một hộp, cho chúng tôi thêm bốn ly rượu trái cây dại nữa."
"Chờ nhấp thử rồi, cảm thấy ngon là lại muốn uống tiếp." Flynn nói chân thành.
Con ngươi màu đen trong mắt Tưởng Bạch Miên lấp lánh, cô cười giải thích:
"Đây là mời ông uống."
"Vậy tôi không khách sáo nữa." Flynn lại rót đầy bốn ly rượu trái cây dại, rồi cầm một ly để tới trước mặt mình.
Trò chuyện thêm một lúc, ông ta nói:
"Uống được rồi."
Long Duyệt Hồng nhìn tổ trưởng, sau khi được cô cho phép thì mới cầm ly rượu lên, uống một ngụm ừng ực.
Vị của loại rượu trái cây dại này không ngọt như anh ta nghĩ, nhưng cũng không quá chua, mùi hương tràn ngập, vị êm dịu lan ra từng chút một, kéo dài không thôi.
"Chưa đủ ngọt." Thương Kiến Diệu khẽ nhíu mày, đưa ra lời đánh giá trung thực.
Flynn lập tức cười nói:
"Qua nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu thanh niên trong thương đoàn đã từng nói những lời này, nhưng chờ khi bọn họ lớn tuổi hơn một chút, không một ngoại lệ đều thích uống vài ly, hơn nữa còn là loại càng mạnh hơn hẳn."
Nói tới đây, ông ta khe khẽ thở dài:
"Cuộc đời con người có quá nhiều đau khổ, với những người Vô Căn như bọn tôi mà nói, có lẽ chỉ có uống rượu mới có thể đạt được sự bình yên nhất thời, trở lại quê hương mà không rõ giờ đã thành thế nào."
Tưởng Bạch Miên không cắt ngang lời Flynn, chờ ông ta nói xong, cô mới giơ ly rượu lên, nói:
"Vừa rồi chỉ là nhấp thử vị. Bây giờ mời ông."
Ba người còn lại của tổ điều tra thế giới cũ cũng cầm ly lên theo.
"Tôi cũng mời các vị." Flynn cười giơ ly, cụng với từng người trong bọn họ.
Sau khi tất cả đều nhấp một hớp, Thương Kiến Diệu nhìn Flynn như có suy nghĩ, nói:
"Trưởng đoàn, ông xem:
Chúng tôi mời ông uống rượu;
Cũng nghe ông nói quy định trong trại;
Cho nên..."
Flynn cười tủm tỉm nghe xong, rồi lập tức trở nên cực kỳ nhiệt tình.
Ông ta thò người tới vỗ lên vai Thương Kiến Diệu:
"Đối với người Vô Căn chúng tôi mà nói, đây chính là bạn bè rồi!"
Sau khi ông ta làm động tác này xong, Tưởng Bạch Miên mới nhìn thấy bên hông của ông ta có một khẩu súng lục màu đen.
"Mãng Xà?" Tưởng Bạch Miên dò hỏi.
Đây là tên của một loại súng lục.
Flynn ngồi trở lại, vỗ khẩu súng lục kia, nói:
"Thứ này dùng tốt hơn các loại súng lục khác. Vả lại, rút súng nhanh, nổ súng cũng nhanh, kẻ địch còn chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi."
Thấy Thương Kiến Diệu "kết bạn" thành công, Tưởng Bạch Miên không tiếp tục chủ đề này nữa, bèn hỏi như đang nói chuyện phiếm:
"Trưởng đoàn, mùa đông các ông cứ ở lại trại, không ra ngoài buôn bán nữa chăng?"
Flynn lại uống một hớp rượu:
"Làm sao mà thế được? Nhiều người như thế này, nhiều xe thế kia, không buôn bán thì ai nuôi chúng tôi?
Tuy rằng chúng tôi có dự trữ vật tư cho mùa đông, nhưng cũng phải đề phòng điều bất trắc, tính toán trước cho năm sau chứ. Vả lại, các vị cũng thấy rồi đó, để cho mọi người phát bớt tinh lực, phải nhảy múa, phải đánh nhau, phải uống rượu, chi tiêu rất là lớn, thương đoàn làm gì có dư lương thực.
Nhưng mùa đông thì chúng tôi chắc chắn không đi xa, cùng lắm là hoạt động ở khu vực quanh đây, kiểu chia ra đoàn xe đi vài ngày rồi về ấy."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, nói:
"Mùa đông thì ít việc mua bán hơn."
Những vật tư có thể dự trữ để sống qua mùa đông thì cơ bản là đã chuẩn bị hết rồi.
"Chờ khi tuyết rơi, đường rất khó đi, rất dễ xảy ra sự cố." Flynn còn nói thêm một câu, sau đó ông cười nói: "Nhưng những lúc như thế này, những thế lực cần bổ sung vật tư thường khá hào phóng, có thể đàm phán được cái giá khá tốt."
Đây không phải nói thừa sao? Loại tình huống này thuộc dạng nước đến chân mới nhảy rồi còn gì... Với kiến thức của mình thì Long Duyệt Hồng cũng biết cái này gọi là nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
"Điều này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ biến thành sống mái với nhau." Tưởng Bạch Miên tưởng tượng một chút rồi nói.
Flynn chỉ cười không nói gì, rồi hỏi ngược lại:
"Các vị hỏi mấy điều này là có chuyện mua bán gì muốn nhờ sao? Vì đều là bạn bè của nhau, tôi sẽ giảm giá cho."
Tưởng Bạch Miên mỉm cười gật đầu:
"Đúng vậy, chúng tôi có hàng hóa muốn đưa tới thành Dã Thảo."
"Hàng hóa gì?" Flynn hỏi.
Tưởng Bạch Miên chỉ vào mình, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:
"Bốn người chúng tôi."
Flynn nhìn bọn họ mấy lần, lại uống một hớp rượu nữa:
"Không thành vấn đề, chuyện của bạn bè chính là chuyện của chúng tôi."
Ông ta cực kỳ hiểu ý không hỏi đối phương tại sao lại muốn "nhờ vận chuyển" chính mình.
Sau khi nói xong, ông ta gật đầu với Thương Kiến Diệu như thể bọn họ là anh em tốt từng trải qua sống chết với nhau.
Tưởng Bạch Miên nói tiếp:
"Còn nữa, tôi muốn sơn lại xe tôi một chút, các ông làm được điều này chứ?"
"Tìm chúng tôi là đúng rồi đó!" Đôi mắt Flynn lập tức tỏa sáng: "Các vị có biết vì sao đám thanh niên trong trại đều thích nhuộm tóc không? Đó là vì chúng tôi thường xuyên thay 'quần áo' cho xe. Bọn họ cảm thấy đây là một việc rất thời thượng."
Ông ta hỏi với vẻ cực kỳ hứng thú:
"Xe của các vị là xe gì? Hiện giờ đang sơn màu gì?"