Chương 248: Lính mới ra lò 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

Tưởng Bạch Miên giống với phần đa người trong quán, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài đường chứ không rời khỏi chỗ mình đang ngồi. Không lâu sau, ông chủ người đầy mùi dầu mỡ chừng năm mươi tuổi bưng khay ra, đặt bốn bát mì dầu cay lên trước mặt mọi người. Trong mùi thơm nức mũi khiến người ta thèm ăn, Tưởng Bạch Miên không nhịn được cơn đói, hỏi như thuận miệng: "Thư viện cháy rồi?" "Đúng vậy." Ông chủ thở dài, nói: "Nhưng tôi nhìn thì không thấy bên đó có khói, hẳn là lửa không cháy to." Tưởng Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu đã bưng bát lên, vùi đầu vào ăn sì sụp,"tò mò" hỏi: "Dạo gần đây thường xuyên cháy hay là sao?" Cô không để ý câu hỏi này sẽ khiến mình giống người tới từ bên ngoài, bởi thành Dã Thảo nhiều nhất là người như vậy. "Đây có phải ngày nóng nực gì đâu!" Ông chủ lắc đầu phủ định: "Tôi cảm thấy chắc là đám người điên kia làm?" "Người điên?" Tưởng Bạch Miên lại càng hứng thú. Ông chủ thở dài một tiếng: "Chính là sau khi vào đông, trong thành đột nhiên một lũ con lừa, ngày nào cũng nhét giấy vào khe cửa nhà cô, trên giấy viết cái gì mà 'thế giới cũ bị hủy diệt vì tri thức', 'đừng học tập những thứ vượt quá bản năng', 'rời xa sách vở, đừng suy nghĩ nữa', cô nghe xem, nghe xem, đây là tiếng người hả? Giấy này không cần tiền chăng? Đám người điên này quả thực sẽ làm được cái chuyện đốt thư viện!" "Các quan chức quý tộc mặc kệ sao?" Tưởng Bạch Miên vừa nghe tiếng Thương Kiến Diệu sì sụp ăn mì, vừa khắc chế bản thân hỏi thêm một câu. "Có biết là ai đâu? Quản lý kiểu gì?" Ông chủ quán có vẻ rất thích nói chuyện về chủ đề này. Tóc mai của ông ta đã bạc trắng gần hết, tóc cắt rất ngắn, khóe mắt đã có chút nếp nhăn. "Thế cũng đúng." Tưởng Bạch Miên đã hạ mức kỳ vọng về tình trạng an ninh của thành Dã Thảo xuống. Nơi đây chắc chắn không cách nào so sánh được với bên trong Sinh Vật Bàn Cổ. Cô thấy ông chủ có vẻ hơi phẫn nộ, bèn hỏi tiếp: "Các ông rất thích thư viện kia?" Ông chủ xoa tay lên chiếc tạp dề màu trắng: "Có thể không để ý được sao? Đám trẻ con đọc sách biết chữ đều nhờ vào đó cả." "Thành Dã Thảo không có trường học? Không nên thế chứ." Tưởng Bạch Miên không nghe Bạch Thần nhắc tới điều này, nên cô mặc định là có. Ông chủ nhìn ra ngoài cửa: "Có thì đúng là có, nhưng ở phố Bắc, không cho người bình thường vào. Những nhà bình thường như chúng tôi chỉ có thể tự mình dạy con cái, may là thời ông nội tôi biết rất nhiều, ba tôi cũng nhận giáo dục chính quy, tôi mới tạm biết được phần lớn từ vựng Đất Xám và từ đơn tiếng Hồng Hà. Về dạy trẻ con ấy, không có sách vở thì sao được? Chỉ dựa vào bản thân mình thì hiệu quả, hầy, khỏi nói, tôi chỉ mong cháu tôi có tiền đồ, biết nhiều chữ, đọc nhiều sách, có cơ hội vào tòa Thị chính làm việc, đừng như ba nó, không thích đọc sách, không thích học chữ, lại chạy đi làm thợ săn di tích gì đó, đi luôn tính mạng!" Nói tới đây, nhớ tới chuyện thư viện cháy, chủ quán lại bực tức mắng một câu: "Cái lũ ngu kia!" Nghe cuộc nói chuyện giữa tổ trưởng và ông chủ quán mì, Long Duyệt Hồng chợt nhận ra việc trấn Thủy Vi có thể giữ được giáo dục cộng đồng là vất vả cỡ nào. Ở trên Đất Xám, được nhận giáo dục không phải quyền lợi sẵn có của mỗi người, thậm chí phần lớn mọi người không cách nào học chữ đọc sách. Tưởng Bạch Miên thấy sự tồn tại của "kẻ phóng hỏa" có tình nghi không nhỏ, sự tình càng giống trùng hợp, nên cô thầm thở phào một hơi, đùa một câu: "Ông chủ, phương ngôn của ông hỗn tạp thật đấy." "Lúc lập thành Dã Thảo vào thời ông nội tôi, mọi người từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, nói đủ loại phương ngôn, còn nói cả tiếng Hồng Hà, cứ nghe như thế nên dần học được, nói cứ lẫn lộn vào nhau. Ô, các vị ăn gì?" Ông chủ thấy có khách mới tiến vào, không tán gẫu nữa mà chạy tới đón khách. Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu đang vét đáy bát, vừa bưng mì của mình lên, vừa cười hỏi Long Duyệt Hồng: "Mùi vị thế nào?" "Ngon lắm... Chỉ là... hơi cay..." Long Duyệt Hồng nhồm nhoàm đáp. Lúc Tưởng Bạch Miên nói chuyện phiếm thì cô cũng đã trộn xong mì, lúc này cắn một miếng, sợi mì hút đủ dầu đỏ, vừa thơm lại vừa cay, trong lúc nhai còn mang theo vị hơi ngọt của riêng tinh bột và vị chua vừa phải, trong hô hấp toàn là mùi hành thơm, mùi dầu và mùi ớt cay. "Chỉ là quá ít." Thương Kiến Diệu đặt bát đũa xuống, bổ sung "giúp" Long Duyệt Hồng. Tưởng Bạch Miên không bạc đãi tổ viên, bèn hơi quay người lại hô lên: "Ông chủ, cho thêm một bát, à không, hai bát." Cô cảm thấy mình ăn một bát thôi hẳn là cũng không đủ, hai bát tuy hơi nhiều, nhưng có thể chia bớt cho Long Duyệt Hồng và Bạch Thần. Cứ thế, bọn họ ăn tới mức trán toát đầy mồ hôi. Trong mùa đông rét lạnh thế này, đây là sự hưởng thụ không thể nói thành lời được. Sau đó, khi tính tiền thì mất 18 Drasser. Một bát mì dầu ớt nhỏ là 1. 5 Drasser, một bát to là 3 Drasser, tổ điều tra thế giới cũ ăn liền sáu bát, gần hai Ole. Sau khi tiêu hai tờ tiền 1 Drasser, Tưởng Bạch Miên đau lòng đếm số tiền mặt còn lại: "Tiền này đúng là không thể không tiêu mà!" Bọn họ đổi được tất cả 10 Ole, nhưng một bữa ăn thôi đã tiêu đi gần một phần năm rồi. Chút tiền này cũng chỉ đủ cho hai ngày. "Đi thôi, tới công hội Thợ Săn nhìn xem, kiếm cái hy hiệu. Sau này nếu phải ở đây lâu hơn thì còn phải kiếm tiền nuôi thân nữa." Tưởng Bạch Miên nói với Thương Kiến Diệu, người ăn nhiều nhất. Lúc này bọn họ đã quay về trên đường lớn, lại về thành hai người một nhóm. Thương Kiến Diệu sờ bụng, nói với vẻ còn nuối tiếc: "Bát thứ hai có thể đổi sang loại mì khác, loại nào có thịt ấy." "Chỉ cần anh kiếm được tiền, lần sau nhất định gọi." Tưởng Bạch Miên thật sự không chê việc người này chỉ nghĩ đến ăn.