Cửa của tầng hai công hội Thợ Săn có bốn nhân viên vũ trang canh gác trong phòng làm việc của hội trưởng.
Sau vụ nổ tới từ phố Bắc, Hứa Lập Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại màu đen đang reo vang, nghe thuộc hạ của mình báo cáo tình hình mà máy bay không người lái theo dõi được.
Hắn ta còn chưa kịp ra lệnh thì chỗ cửa thành phố Nam chợt vang lên một loạt tiếng súng.
Điều này làm cho hắn ta theo bản năng nhíu mày lại, có dự cảm không tốt.
Hứa Lập Ngôn kiên nhẫn chờ đợi thêm một hồi, cuối cùng đầu bên kia điện thoại đổi một nhân viên khác, báo cáo chuyện đám dân du cư hoang dã chế tạo rối loạn, sắp tràn vào trong thành.
"Đây là cục diện mà 'Cha xứ' muốn?" Hứa Lập Ngôn lẩm bẩm, cúp điện thoại, rồi quay số khác, gọi cho trưởng quan tối cao của quân thủ thành.
Hắn ta ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng:
"Lập tức tập kết chủ lực đẩy toàn bộ dân du cư hoang dã đang tràn vào kia, đừng quan tâm sẽ chết bao nhiêu người."
Sau khi ra lệnh xong, hắn ta lại gọi điện thoại cho thuộc hạ thân tín cai quản vệ đội thành chủ:
"Chia người làm hai phần, một phần mang vũ khí hạng nặng tới bệnh viện Số Một, trợ giúp Âu Dick giải quyết 'Cha xứ', bộ phận khác tập kết dưới lầu, hộ tống tôi về phủ thành chủ."
Phủ thành chủ có công sự kiên cố, có lòng đất che chắn, an toàn hơn tòa nhà cũ của công hội Thợ Săn này không biết bao nhiêu lần.
Vả lại, nếu biến loạn càng nghiêm trọng hơn,"Cha xứ" lại thoát khỏi vòng vây, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào kiểm soát được tình hình, như vậy hắn ta có thể theo cửa thành bắc có khoảng cách gần và tương đối an toàn hơn trong sự bảo vệ của vệ đội thành chủ, trở lại trang viên của nhà mình, hoặc trực tiếp đi nhờ cậy thành thị khác.
Sau khi bố trí xong mọi chuyện, Hứa Lập Ngôn đứng dậy, dẫn tên tùy tùng toàn thân được bao lại bởi áo choàng dài mà mũ túm đi tới phía cửa.
Bốn tên nhân viên vũ trang bên ngoài lập tức tản ra, mỗi người đều có vị trí riêng đề phòng tập kích tới từ các hướng khác biệt.
Đúng lúc này, Hứa Lập Ngôn đột nhiên cảm thấy mu bàn tay trái ngưa ngứa.
Theo bản năng hắn ta thò tay phải gãi vài cái lên mu bàn tay trái.
Nhưng không những không đỡ ngứa, mà chỗ đó lại càng ngứa hơn.
Hứa Lập Ngôn quýnh lên, lại càng gãi mạnh hơn.
Trên mu bàn tay hắn ta lập tức hiện rõ những vết cào màu đỏ.
Gần như cùng lúc đó, trên lưng, trước ngực, chỗ bắp đùi, rồi khuôn mặt, tất cả những chỗ được che bởi quần áo hoặc không trên người hắn ta đều trở nên ngứa ngáy khó có thể chịu được.
Hắn ta càng gãi thì lại càng ngứa, mà càng ngứa lại càng muốn gãi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà hắn ta có cảm giác như cả vạn con kiến bò trên người, chỉ hận không thể cởi hết quần áo, gãi một trận cho sướng.
Không chỉ hắn ta, mà bốn gã nhân viên vũ trang kia cũng có phản ứng tương tự, hơn nữa bọn họ đã tới mức không cầm nổi súng, chỉ muốn gãi ngứa mà thôi.
Keng, keng, keng, những khẩu súng kim loại kia rơi xuống đất, nảy lên vài cái.
Người duy nhất không cử động chính là người thần bí đội mũ túm, khoác áo choàng dài bao phủ toàn thân kia.
"Ồ..." Một giọng nói hơi chút kinh ngạc vang lên từ trong một căn phòng ở bên khác của hành lang.
Sau đó, một người đi ra.
Đây là một người phụ nữ, cô ta có mái tóc màu vàng kim với đôi mắt màu lam nhạt, làn da khá sần sùi, lỗ chân lông trên mặt hơi lớn, thoạt trông khá thu hút.
Cô ta chính là phó hội trưởng công hội Thợ Săn bản địa, Christina!
"Anh lại không thấy ngứa?" Cô nhìn vị tùy tùng vô cùng thần bí của Hứa Lập Ngôn, tò mò hỏi.
Trong lúc cô ta nói, có ba người đi xuống từ trong cầu thang gần văn phòng hội trưởng.
Trong bọn họ, người cầm súng lục, kẻ cầm súng tự động "Cổ Ngắn", đều tập trung ánh mắt vào Hứa Lập Ngôn đang điên cuồng gãi ngứa.
Trong ba người bọn họ, một người là nữ, cao chừng một mét sáu lăm, có khuôn mặt trông khá trẻ con. Hai người là nam, một người thì tuấn tú đẹp trai, một người thì kiểu từng trải dãi dầu sương gió.
Bọn họ đều là ba thành viên còn lại của tổ điều tra thế giới cũ đã mất tích lúc trước:
Ngụy Ngọc, Lô Kế Kỳ, Vân Hạ!
Cùng lúc đó, người thần bí đội mũ túm, khoác áo choàng dài bước lên chắn giữa Hứa Lập Ngôn và ba kẻ tập kích phía sau.
Trong tiếng keng keng keng vang vọng, cơ thể người thần bí kia bị rất nhiều viên đạn bắn trúng, văng lên tia lửa khắp nơi, nhưng chỉ có quần áo của người này bị rách thủng, chứ không hề chảy lấy một giọt máu nào.
Xoạt, người thần bí kia lột áo choàng, để lộ cơ thể cao lớn được tạo thành từ khung xương kim loại màu đen và các bộ phận máy móc thoạt trông đầy uy hiếp.
Hắn ta dựng một tay lên, không chút hoang mang niệm phật hiệu:
"Nam mô A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề, bần tăng đã không còn cảm giác về phương diện này. Tuy vẫn cảm thấy ngứa, nhưng hoàn toàn có thể chịu đựng được, hệt như đang đối mặt với một cơn ảo giác vậy."
Lời này đáp lại câu hỏi vừa rồi của Christina.
Quả nhiên hắn ta là một thầy tu máy móc, là thầy tu máy móc sinh sống trên hoang nguyên này.
Christina nhướng mày:
"Nếu đổi sang loại khác thì sao? Mong dục vọng của anh đều được thỏa mãn."
Một giây sau, Hứa Lập Ngôn và năm tên vệ sĩ của hắn ta phát hiện cái ngứa ngoài thân dần dịu đi, mà đôi mắt lóe ra ánh sáng đỏ của thầy tu máy móc kia đột nhiên sáng choang, gần với màu đỏ máu.