Mặc dù từ nội dung truyền đơn có thể tưởng tượng ra tên của tôn giáo kia có thể rất hoang đường, nói không chừng còn có lỗi chính tả, nhưng Tưởng Bạch Miên không ngờ rằng, bọn họ dám thẳng thắn đến mức đưa ra cờ hiệu "Phản Trí giáo", làm cho mọi người có cảm giác bọn họ tự xưng mình bị thiểu năng trí tuệ mà còn rất tự hào.
"Tại sao lại có cái tên này?" Tưởng Bạch Miên cố nín cười, hỏi khá nghiêm túc.
Thương Kiến Diệu giành trả lời trước Odic:
"Nếu chỉ số thông minh của mọi người giảm xuống, bọn họ sẽ trở nên thông minh hơn."
Odic liếc nhìn cái tên nói vớ vẩn này, không biết là hắn đang nói đùa, hay thích hợp tham gia "Phản Trí giáo" hơn.
Odic chậm rãi thở hắt ra, giải thích ngắn gọn:
"Như nhiều người nghĩ, Phản Trí giáo tin rằng sự hủy diệt của thế giới cũ là do khi đó con người đang làm nghiên cứu về các lĩnh vực cấm kỵ khác nhau, dẫn đến thảm họa toàn cầu.
Nhưng mà, bọn họ còn cảm thấy sâu sắc hơn rằng điều này là do con người quá thông minh, nắm giữ được quá nhiều thứ. Nếu những người ở thế giới cũ không suy nghĩ nhiều, không tăng cường trí tuệ, không đọc sách báo, không học hỏi kiến thức, thì căn bản là sẽ không có khả năng khám phá những lĩnh vực cấm kỵ, cũng sẽ không dẫn đến tận thế.
Họ cũng tin rằng, sự xuất hiện của 'bệnh Vô Tâm', sự tồn tại của 'người Vô Tâm' ngoại trừ là tai họa, nó còn là gợi ý các vị Chấp Tuế ban cho: Chừng nào loài người thoái lui tới trình độ của 'người Vô Tâm', thế giới mới sẽ đến, mở ra cánh cửa của nó.
Vì vậy, Phản Trí giáo tuyên truyền suy nghĩ là hố bẫy, kiến thức là thuốc độc, hy vọng có thể đốt hết tất cả sách vở, xóa sổ tất cả những cơ sở giáo dục, để con người chỉ sống theo bản năng và kinh nghiệm được cha mẹ truyền dạy.
Đối với những thứ như khám phá tương lai, chỉ cần làm theo hướng dẫn của Chấp Tuế, lắng nghe một số ít những người được thần lựa chọn là được rồi.
Đối với bọn họ mà nói, suy nghĩ là một loại tội ác."
Nghe vậy, Thương Kiến Diệu gật đầu, háo hức đưa ra phán đoán:
"Vậy thì bọn họ chắc chắn là rất dễ bị lừa."
"Trên Đất Xám, mỗi người đều có quá nhiều thứ để lo lắng, có thể từ bỏ suy nghĩ có lẽ là một điều hạnh phúc." Tưởng Bạch Miên nói với giọng điệu mỉa mai.
Cuối cùng, cô hỏi lại:
"Phản Trí giáo tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào?"
Odic trầm ngâm một lúc:
"'Mạt Nhân', là 'Mạt Nhân' cai quản tháng Ba."
"'Mạt Nhân'... Tôi nhớ rằng trong các tác phẩm triết học của thế giới cũ có thuật ngữ này, chỉ những người thấp kém, ngây ngô, tầm thường và đầy nô tính." Tưởng Bạch Miên trầm ngâm nói.
Odic thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, không nói gì.
Anh ta cũng không biết ý nghĩa của 'Mạt Nhân' là như vậy, trước ngày hôm nay, anh ta vẫn cảm thấy từ này đầy bí ẩn, không hổ là danh xưng của một vị Chấp Tuế.
Im lặng trong vài giây, Odic nhìn quanh nói:
"Sắp đến nơi rồi, hy vọng sau này sẽ có cơ hội trao đổi tình báo."
Tưởng Bạch Miên lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi:
"Tại sao anh cho phép chúng tôi hỏi nhiều câu hỏi như vậy? Chúng tôi chỉ đưa ra một manh mối mà thôi."
"Giá trị của manh mối của cô nằm trên những thông tin tôi đã cung cấp." Odic thẳng thắn nói.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:
"Trong cha mẹ của ngươi, ai là người Đất Xám?"
Nghe thấy câu hỏi này Odic hơi hoang mang, không hiểu làm thế nào mà lại chuyển theo hướng này.
Tuy vậy, đây không phải là thứ cần phải giữ bí mật, anh ta trả lời một cách thản nhiên:
"Cha tôi."
"Họ của ông ấy là gì?" Thương Kiến Diệu có chút phấn khích.
Odic càng không rõ đối phương muốn làm gì, lùi lại một bước, trầm giọng nói:
"u."
Anh ta luôn cảnh giác với tình huống bất thường như thế này, bởi vì anh ta đã gặp phải rất nhiều người thức tỉnh, hiểu rằng đôi khi, sự nguy hiểm ẩn trong những lời nói bình thường.
"Phì..." Tưởng Bạch Miên cười ra tiếng: "Thì ra tên của anh..."
Là họ u, tên là Dick, mà ghép lại với nhau, lại có cảm giác giống Hồng Hà.
"Quả nhiên là vậy." Thương Kiến Diệu nắm bàn tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, làm ra bộ dạng tôi đoán đúng rồi.
"..." Âu Dick dùng ánh mắt nhìn người có bệnh tâm thần quét qua quét lại Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vài lần, cuối cùng không nói gì, quay người đi về phía đại sảnh công hội Thợ săn.
Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta rời đi, không quay đầu lại hỏi:
"Anh thậm chí còn không kết bạn với anh ta."
"Anh ta trả lời thật sự rất nhiều." Thương Kiến Diệu thở dài.
"Ừ." Tưởng Bạch Miên gật đầu nói,"Về chuyện sử dụng năng lực, vẫn là nên có giới hạn. Anh kết bạn với trưởng đoàn Flynn, cũng không thám thính chuyện riêng của ông ta, chủ yếu là để hợp tác thuận lợi hơn, cũng đảm bảo an toàn cho chính anh, vì vậy không có vấn đề gì. Mà những gì Âu Dick có thể thì cũng đã nói rồi, 'kết bạn' sẽ chỉ biết rõ liệu anh ta có phải là một người thức tỉnh hay không, ba năng lực là gì, cái giá phải trả là gì, dưới tình huống anh ta không tỏ thái độ thù địch, thì thôi, cố gắng đừng làm tổn thương người vô tội."
Cô nhân cơ hội này dạy dỗ Thương Kiến Diệu, giúp hắn dựng lại tam quan đúng đắn.
Đây là trách nhiệm của đội trưởng.
Thương Kiến Diệu đáp lại ba từ:
"Vương Bắc Thành."
"..." Tưởng Bạch Miên đầu tiên là thẹn quá hóa giận, sau đó mới tỉnh ngộ: "Tôi chỉ là giả định bằng lời nói, tôi cũng chưa thực sự đánh anh ta!"
Thương Kiến Diệu liếc nhìn cánh tay trái đang giơ lên của Tưởng Bạch Miên, nhìn về phía hẻm Sói Hoang :
"Không biết khi nào những quán bar đó sẽ mở?"
"Anh muốn hỏi từng nhà để xác nhận tung tích của Lâm Phi Phi? Nhân tiện nhảy một bài ở mỗi quán à?" Tưởng Bạch Miên nhạy bén hỏi.
Thương Kiến Diệu kinh ngạc:
"Có thể nhảy trong quán bar sao?"