"Thế có phải là hơi đề cao chúng tôi quá không?" Tưởng Bạch Miên cố nén sự kích động muốn được thử ngay lập tức của mình: "Chúng tôi mới lập tổ được có hơn ba tháng mà. Vả lại, nhiệm vụ trước vừa mới chấm dứt được bao lâu cho lắm?"
Tất Ngu nhìn Tưởng Bạch Miên, khẽ cười nói:
"Tôi tin tưởng cô. Vả lại công ty có chút lực lượng ở bên đó, các cô có thể điều động lực lượng đó."
"Tại sao cứ phải tổ điều tra thế giới cũ mới thành lập này của chúng tôi đi làm? Không thể phái tổ khác hoặc nhân viên tình báo khác hay sao?" Tưởng Bạch Miên vẫn có chút khó hiểu.
Nói xong, cô đột nhiên nhận ra:
"Bộ trưởng, làm vậy là để chúng tôi tạm thời rời khỏi công ty?"
Tất Ngu khẽ gật đầu, cười khen ngợi:
"Không hổ là cô."
Cô ta thu khuỷu tay đang chống bàn lại, giải thích qua một câu:
"Cuộc điều tra giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ không hề thuận lợi, rất nhiều manh mối đều đứt đoạn. Đây không phải vấn đề mà ta có thể giải quyết trong chốc lát. Chúng tôi sợ những giáo đồ tà giáo đang ẩn núp sẽ chờ khi mọi chuyện tạm lắng xuống mà đưa ra những sự trả thù nhất định. Mà cô cảm thấy ai sẽ người có khả năng bị trả thù nhất?"
"Thương Kiến Diệu và tôi." Tưởng Bạch Miên đáp lại không chút do dự.
Tất Ngu ừ một tiếng:
"Tuy có thể đưa các cô ra làm mồi nhử, nhưng tôi cảm thấy không thể để các cô mạo hiểm như thế được. Cô thì còn ổn, sống ở khu vực tầng quản lý, ra vào đều được kiểm soát nghiêm ngặt, ba cô cũng được bảo vệ ngầm liên tục. Thương Kiến Diệu thì lại khá nguy hiểm. Mặt khác, cũng tồn tại khả năng có vẻ nhỏ là các thành viên khác cũng bị giận cá chém thớt lây."
Tất Ngu nói tới đây thì khẽ ngả người dựa ra sau, lặng lẽ thở hắt một hơi:
"Cho nên chúng tôi quyết định là đưa ra lựa chọn đơn giản nhất, phái các cô lên mặt đất, rời xa cơn lốc xoáy này. Tin tôi đi, chuyện giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ rắc rối hơn những gì cô tưởng nhiều.
Đi đi, lên mặt đất nghỉ ngơi vài tháng, chờ đầu xuân rồi hãy trở lại. Khi đó hẳn là có thể giải quyết được vấn đề rồi."
Tưởng Bạch Miên chấp nhận phương án này, hỏi với vẻ có chút lo lắng:
"Vậy còn người nhà của tổ viên thì sao?"
Chủ yếu là về Long Duyệt Hồng.
"Thế thì không cần phải quá lo, cách bao nhiêu tầng rồi, có giận cá chém thớt cũng không tới lượt bọn họ. Những người thi hành việc truy bắt lúc đó còn có tư cách hơn. Vả lại chúng tôi cũng sẽ trông coi một phần." Tất Ngu giải thích qua: "Nếu bọn họ trả thù kiểu mất trí, chúng ta càng có thể đào bọn họ ra nhanh hơn."
Thấy Tưởng Bạch Miên không còn câu hỏi gì khác, Tất Ngu cầm lấy một phần văn kiện, kết thúc đề tài:
"Đây là tư liệu của tiểu tổ kia, mấy ngày tới các cô đọc kỹ, sau đó nghĩ một bản kế hoạch nhiệm vụ rồi gửi cho tôi.
Ha ha, tuy rằng lúc thi hành nhiệm vụ thì kế hoạch hoàn toàn không theo kịp sự biến hóa, nhưng vẫn phải làm theo quy trình mới được."
Tưởng Bạch Miên nhận lấy văn kiện, nở nụ cười:
"Có thể xin thiết bị bộ xương ngoài quân dụng hoặc áo giáp thông minh Bionic không?"
"Cô thử nói xem?" Tất Ngu cười hỏi ngược lại.
Tưởng Bạch Miên lập tức ủ rũ.
Tất Ngu thấy vậy, bèn nói thêm:
"Nếu các cô có thể tự mình kiếm được thiết bị bộ xương ngoài quân dụng hoặc áo giáp thông minh Bionic, như vậy tôi có thể quyết định giao nó cho tổ của cô."
"Được!" Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Miên lập tức trở nên tươi rõ hẳn.
Điều này làm cho Tất Ngu hoài nghi vẻ ủ rũ ban nãy của cô là giả vờ...
Khi Tưởng Bạch Miên cầm hai bản văn kiện trở lại phòng số 14 tầng 647, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đã tới.
Cô cố ý làm cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn quanh một lượt rồi nói:
"Có hai chuyện."
Sắc mặt Bạch Thần cũng trở nên nặng nề theo, cô chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi của mình. Long Duyệt Hồng thì cảm giác như các thớ cơ trên lưng lập tức căng chặt.
Lúc này giọng Thương Kiến Diệu vang lên:
"Tổ trưởng, cô đang cười trộm."
Tưởng Bạch Miên không cách nào nghiêm mặt được nữa, cười mắng:
"Tôi cười trộm chỗ nào chứ?"
"Tôi đoán thôi." Thương Kiến Diệu thành thật đáp.
"..." Tưởng Bạch Miên hít vào một hơi rồi chầm chậm thở ra, quay sang nói với Bạch Thần: "Câu trả lời về chuyện trấn Thủy Vi đã có rồi."
Thấy Tưởng Bạch Miên cười tươi, không hề tỏ ra chút lo lắng nào, Bạch Thần thầm thở phào một hơi, vội vã hỏi:
"Kết quả thế nào?"
Tưởng Bạch Miên lặp lại những gì phó bộ trưởng Tất ngu nói, rồi chốt lại một câu:
"Nhiệm vụ đàm phán được giao cho chúng ta, ba ngày sau xuất phát."
Khi nghe phương thức hợp tác phụ thuộc trước rồi khảo sát tiếp nhận sau, Bạch Thần không dị nghị gì, còn chủ động nói một câu khá hiếm thấy:
"Cho dù không giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi cũng sẽ xin tham gia."
Không thì cô không thể nào yên tâm được.
"Như thế thật tốt." Long Duyệt Hồng cũng cảm khái.
Anh ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đám trẻ con trấn Thủy Vi đọc sách.
Thương Kiến Diệu thì đột nhiên hỏi:
"Lần này có thể xin nhiều đồ hộp mang đi giao dịch không?"
"Anh có thể lấy từ trong định mức của mình để giao dịch, nhưng trên quãng đường sau đó thì có vẻ hơi phiền toái. Hiện giờ đã là mùa đông, đồ ăn rất ít." Tưởng Bạch Miên nói rõ lợi và hại.
Bạch Thần nhạy bén hỏi:
"Quãng đường sau đó?"
Nếu chỉ từ trấn Thủy Vi trở về thì cũng mất hơn một ngày, thậm chí có khi còn không tới, dù thế nào cũng không tới mức phải tìm thêm đồ ăn.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Long Duyệt Hồng một cái, thở dài:
"Đây không phải còn có chuyện thứ hai sao? Chúng ta còn phải đi thành Dã Thảo một chuyến."
Long Duyệt Hồng thốt lên:
"Thế thì mất bao lâu?"
Cô gái mà anh ta quen biết qua giới thiệu ấy, hai bên cũng khá có ấn tượng với nhau, thêm một đoạn thời gian nữa có khi còn có thể xác định được quan hệ.
"Ngắn thì hơn một tháng, mà lâu thì tầm ba bốn tháng." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười hòa ái, không nói đến cùng.