Quyển 1 - Chương 1: Nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng ca múa

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:03

Phong Lôi Đài, Nhất Tuyến Thiên, vùng Vân Hải, Cửu Trọng Thiên! Phong Lôi Đài vốn là một trong ba tuyệt địa tại Thượng Tam Thiên của Cửu Trọng Thiên đại lục. Nơi đây phong lôi đầy trời, là địa phương duy nhất để xuất nhập Nhất Tuyến Thiên! Lúc này trên Phong Lôi Đài lại đang tràn ngập sương mù. "Sở Dương, mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!" "Sở Dương, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi. Mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây!" "Sở Dương, thần vật đệ nhất thiên hạ như Cửu Kiếp Kiếm ở trong tay ngươi chỉ lãng phí. Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn không thể tiến bộ thêm bước nào, chỉ lãng phí của trời! Giao ra mau..." Từng tiếng hét từ bốn phương tám hướng truyền tới. Tại trung tâm Phong Lôi Đài, Sở Dương toàn thân hắc y, khắp người đẫm máu, tóc tai rối bù, nhưng sự lạnh lùng trên mặt dường như đã trở thành vĩnh cửu. Thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, toàn thân thẳng tắp như một cây trường thương! Giống như cây kiếm trong tay hắn, thà bị gãy chữ không chịu uốn mình. Giờ phút này hắn đã bị trọng thương chí mạng! Dưới chân Phong Lôi Đài, trong vòng mấy trăm trượng xung quanh hắn, có vô số mảnh thi thể bị đứt đoạn, máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất. Nhìn đám cao thủ bốn phía chỉ dám hồ ngôn loạn ngữ mà không dám xông tới, trên mặt Sở Dương lộ ra một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn và khinh thường! Đối mặt với đám cao thủ đông như kiến này, hắn mặc dù đã như ngọn đèn leo lét trước gió nhưng vẫn ngạo khí trùng thiên. Những người có mặt tại đương trường cũng đều đang tính toán. Họ biết Sở Dương đã không còn bao nhiêu chiến lực nữa, nhưng vô luận là ai xông lên cũng sẽ phải đối mặt với một kích đồng quy vu tận của hắn. Tự nhiên là ai cũng không muốn làm đá lót đường cho người khác, chỉ hy vọng có kẻ nào đó không sợ chết xông lên trước. Nhưng trên đời có mấy kẻ ngu si như vậy? Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng ngừng tay vào lúc này. "Một lũ vô dụng! Người đã như vậy, tâm tính cũng như vậy! Dù tu vi bọn mi có cao tới đâu, nhân số có đông hơn nữa, dù có thể giết ta cả vạn lần thì cũng không xứng là địch nhân của ta!" Sở Dương cười mỉa mai rồi chầm chậm ngồi xuống. Trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không hề thốt ra một lời, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc. "Cửu Kiếp Kiếm ở trong tay ta làm sao lại bị lộ ra ngoài? Chính ta đã phải tìm kiếm mất ba năm mới xác định được trên Phong Lôi Đài tại Thượng Tam Thiên có một đoạn thân kiếm của Cửu Kiếp Kiếm. Ta phải trải qua trăm nghìn gian khổ, mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới đi tới được Thượng Tam Thiên, nhưng vì sao sau khi ta tới đây lại gặp phải mai phục như vậy? Hôm nay chỉ mới là ngày thứ năm ta tiến vào Thượng Tam Thiên mà thôi! Vừa mới tìm thấy Phong Lôi Đài đã gặp phải tập kích? Kết cục ngày hôm nay hẳn là ta sẽ chết! Ta nổi danh với hành tung xuất quỷ nhập thần, rốt cục là ai mà có thể biết được kế hoạch của ta? Chính ta liên tục xông ra mười mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị người cản lại! Hơn nữa những vị trí ta lựa chọn để xông ra đều là góc chết! Nếu như bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện không thể tin được! Là ai mà có thể hiểu rõ từng thói quen của ta như vậy? Kẻ địch trong bóng tối này là ai chứ?" Vấn đề này đã làm Sở Dương khổ sở suy nghĩ không ít. Cửu Kiếp Kiếm rọi sáng một vùng trời, giống như vạch ra một cầu vồng giữa không trung. Đám người đang bao vây thấy một màn như vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt, đều thầm hận vì sao thần vật kia lại không ở trong tay mình! Thượng cổ thần vật! Thần vật đệ nhất của Cửu Trọng Thiên đại lục! Ai chiếm được Cửu Kiếp Kiếm, người đó có thể trở thành vô địch thiên hạ! Bên trong Cửu Kiếp Kiếm có ẩn chứa đại bí mật về con đường tiến tới thiên hạ vô địch! Tục truyền còn nói uy lực của Cửu Kiếp Kiếm không chỉ dừng lại tại đó. "Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên, nhất kiếm diệt thế gian. Thiên thu vạn cổ, chỉ duy nhất Cửu Trọng Thiên!" Đây là lời truyền tụng về Cửu Kiếp Kiếm trên giang hồ, nhưng không một ai có thể kiểm chứng. Cửu Kiếp Kiếm luôn luôn là một truyền thuyết. Không ai ngờ rằng, có một ngày Cửu Kiếp Kiếm lại thật sự xuất hiện tại ngay trước mặt mình. Trong lòng Sở Dương cũng đang thắc mắc. Ừ thì Cửu Kiếp Kiếm! Không sai, chính ta đã chiếm được Cửu Kiếp Kiếm, hơn nữa còn từng bước một tìm kiếm được năm đoạn thân kiếm. Nhưng thật đáng thất vọng khi uy lực của Cửu Kiếp Kiếm cũng không lớn như ta đã tưởng tượng! Hơn nữa, giữa ta và Cửu Kiếp Kiếm luôn có một tầng ngăn cách hữu hình, bất luận là nhỏ máu nhận chủ hay dùng tâm để cảm ngộ thì đều chẳng có chút hiệu quả nào. Vì sao? Vì sao?! Cực si tình, cực si kiếm! Ta diệt tình nhập kiếm, lấy kiếm nhập võ, dùng võ đạo cầu thiên đạo, lấy sự cô độc suốt đời để trả giá, dùng sự giết chóc để cứu rỗi chúng sinh. Đáng tiếc vẫn không thể luyện thành Cửu Kiếp Kiếm, luyện thành thần công Cửu Trọng Thiên! Là do ta đã lựa chọn sai hay là con đường này vốn đã sai lầm từ trước? Cũng có thể do sự vô tình của ta còn chưa phù hợp với Cửu Kiếp kiếm? Kiếm khách vô tình! Kiếm khách vô tình! Đã hữu tình thì làm sao đáng gọi là kiếm khách? Kiếm đạo, võ đạo, Thiên đạo! Kết cuộc đều là sự vô tình... Nhưng hiện tại ta đang ở giữa lằn ranh sinh tử, vì sao lại dao động như vậy? Cửu Kiếp Kiếm ơi là Cửu Kiếp Kiếm, bí mật của ngươi rốt cuộc là thứ gì? Nhìn những ánh mắt tham lam đang chằm chằm vào Cửu Kiếp kiếm từ bốn phía, Sở Dương cười khổ trong lòng không ngớt. Các ngươi chỉ biết rằng có Cửu Kiếp kiếm là có thể vô địch thiên hạ, nhưng các ngươi có biết ta vì Cửu Kiếp kiếm mà phải trả giá như thế nào không? Thứ ta nhận được chính là mất hết tất cả! Trong lúc bất chợt, một bóng hình đỏ thắm, duyên dáng hiện lên trong đầu Sở Dương. Bóng hình đó càng lúc càng rõ nét, tà áo nàng lay động theo gió, bay lên trong u tối, văng vẳng như có tiếng nhạc khoan thai dìu dặt. Bóng hình duyên dáng đó lại nhẹ nhàng múa lên những vũ điệu trong hư vô, thoáng ẩn thoáng hiện. Ánh mắt Sở Dương chợt trở nên xa xăm, buồn bã và đầy thương cảm! Máu tươi vẫn chảy, Sở Dương có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của mình đang trôi đi rất nhanh. Cả đời hắn theo đuổi võ đạo, nhập tình, phá tình, xuất tình, cuối cùng là diệt tình. Trong khoảnh khắc cận kề tử vong đó, hắn vốn tưởng rằng tiếc nuối duy nhất của mình là chưa đạt đến cảnh giới tối cao mà cả đời đã theo đuổi, nhưng ngờ đâu trong đầu hắn lại hiện lên một bóng hình. Bóng hồng tuyệt mỹ đó, cử chỉ quay đầu đó, dáng hình xoay chuyển đó... Tất cả đều là tuyệt đại phong tình, nhẹ nhàng, dịu dàng múa lên trong nội tâm. Mỗi lần nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt đều ẩn chứa thâm tình sâu như biển... Nàng là Mạc Khinh Vũ, người phụ nữ mà Sở Dương đã nhập tình rồi phá tình! "Thì ra ta còn chưa thật sự phá tình..." Sở Dương cười tự giễu, lẩm bẩm với chính mình! Một thoáng hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn, ban đầu nhẹ nhàng như sương khói, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngập tràn cả tâm linh. Giờ này khắc này, trái tim hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân và cũng không còn muốn bị khống chế nữa. "Khinh Vũ! Không biết lần này ta xuống Hoàng Tuyền liệu có được gặp lại nàng không? Khinh Vũ, nàng cũng biết lúc đó ta vì tu luyện Tam Kiếp Diệt Tình Trảm mà rời khỏi nàng. Nàng có biết ta đã hối hận đến thế nào không?" Trong lòng Sở Dương lúc này chỉ còn lại buồn bã và mất mát... "Tất cả cùng lên! Cứ băm hắn ra đã! Còn về Cửu Kiếp Kiếm, chúng ta cứ từ từ thương nghị cũng không muộn!" Một người lớn tiếng kêu lên: "Nếu cứ chờ đến lúc hắn khôi phục được một chút, thì chúng ta muốn giết hắn sẽ càng khó khăn hơn!" Tất cả mọi người tứ phía ầm ầm đồng ý, cùng nhau giơ cao đao kiếm chém về phía Sở Dương. Sở Dương vẫn như cũ ngồi đến xuất thần, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Sự thê lương trong hắn như đã trở thành vĩnh cửu, những sợi tóc dính đầy máu phất phơ trên trán... Hình bóng trong đầu càng múa càng nhanh, càng múa càng mãnh liệt, lúc này đã hóa thành một bóng hồng vô định, lúc ẩn lúc hiện, tiếng ca thê lương mà dịu dàng cũng sâu thẳm truyền ra... "Nhất sinh bất khinh vũ, Nhất vũ nhất sinh khổ; Kim sinh vi quân vũ, Túng khổ vũ nhất sinh!" Đây là bài thơ đính ước mà Mạc Khinh Vũ đã dành tặng cho hắn. Còn nhớ lúc ấy Mạc Khinh Vũ rưng rưng lệ, ánh mắt thê lương mà u oán. Nàng đã sớm biết rằng hắn chỉ dùng tình cảm của nàng để luyện công, nhưng nàng vẫn như một con thiêu thân lao vào lòng hắn, để mặc cho hắn thiêu đốt! Sở Dương nghĩ đến thẫn thờ, trong lòng chua xót khó chịu. Đến giờ phút cuối cùng của kiếp nhân sinh, hắn mới hiểu được chân tình đáng quý đến dường nào, nhưng tất cả đều đã muộn. Hắn vẫn còn nhớ rõ lần cuối cùng Mạc Khinh Vũ bị hắn cự tuyệt, lòng nàng đau đớn như bị cắt ra từng khúc, trên đường trở về đã bị tập kích, một đời hồng nhan rốt cục hương tiêu ngọc vẫn. Hắn sau khi nghe được tin đã lập tức chạy tới nhưng vẫn chậm một bước. Tuy sau đó Sở Dương đã đuổi tận giết tuyệt tất cả những kẻ vây công Mạc Khinh Vũ, thậm chí tru di cửu tộc, nhưng giai nhân ấy vẫn không thể sống lại! Hồng nhan tuyệt đại đó trước khi sắp chết, nàng yếu đuối nằm trong lòng hắn nói : "Sở Dương, nếu có kiếp sau... nếu muội còn có thể gặp huynh, hy vọng huynh có thể... có thể liếc mắt nhìn muội một lần. Muội dễ nhìn hơn kiếm mà! Sở Dương, có thể chết trong lòng huynh, muội rất vui... !" Đây là câu cuối cùng của Mạc Khinh Vũ! "Khinh Vũ, nàng không hài lòng? Nàng còn tiếc nuối? Nếu không như vậy sao khóe mắt nàng sao lại rơi lệ?" Trên khuôn mặt giai nhân đã không còn hơi thở ấy bỗng nhỏ xuống hai giọt lệ trong suốt... cùng với nụ cười gượng ép đọng lại trên mặt. Nàng sợ hắn thương tâm trước lúc nàng sắp ra đi? Sao nụ cười ấy lại xinh đẹp mà thê lương như thế? Khoảnh khắc đó, hai giọt lệ trong suốt ấy đã nghiền nát trái tim hắn! Và cũng từ đó, trái tim hắn đã phủ đầy bụi mờ! Nhẹ nhàng tựa mộng mộng khẽ bay Biển máu núi xương vẫn múa này Ngàn dặm vung gươm chàng có hiểu Tình qua sinh tử ngạo cửu thiên... (Dịch thơ: vide) Đây là một bài thơ mà Tuyết Lệ Hàn - thiên hạ đệ nhất tài tử, vì cảm mến tình cảm sâu đậm của Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương mà trân trọng làm tặng. "Nhưng hiện tại Khinh Vũ nàng đã đi trước một bước, mà ta thì vẫn ở trong nhân thế... nhưng ta sắp có thể sống chết cùng nàng đời đời kiếp kiếp!" Sở Dương nghĩ tới xuất thần, gương mặt băng giá của hắn bỗng hiện lên một nụ cười ôn nhu nhưng thống khổ. Mái tóc dài đẫm máu tung bay theo gió... "Khinh Vũ, chờ ta... ! Khinh Vũ, nàng biết không, nếu có kiếp sau, ta thà không tu luyện kiếm đạo, thà không truy cầu đỉnh phong, thà không cần báo thù, ta chỉ cần ở bên nàng là đủ! Thế gian này có cái gì hơn được nụ cười thỏa mãn của nàng? Không có... !" Trong đầu hắn, thanh âm của Mạc Khinh Vũ đang ngày càng xa dần, càng lúc càng mơ hồ: "Kim sinh vi quân vũ... Sinh sinh vi quân vũ... Thiên chiết tâm bất biến... Vạn tử do bất khổ... Bất khổ..." ******* "Soạt... !" Tiếng đao xé gió chém tới, Sở Dương đang trong trạng thái hốt hoảng liền tiện tay giơ kiếm đón đỡ. Trongtâm tư của hắn vẫn còn văng vẳng giọng nói của Mạc Khinh Vũ trong cõi u tối. "Kiếp này đã hết! Khinh Vũ, trước khi chết hãy để ta được nghe lại giọng nói của nàng một lần nữa... Không đau khổ... Khinh Vũ, nàng khổ nhưng lại không cảm thấy khổ... Ta bây giờ lại đang rất đau khổ! Ta đang rất hối hận!" Đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi tung tóe. Sự đau đớn lan tỏa khắp toàn thân làm gián đoạn cảnh tượng trong đầu Sở Dương! Sở Dương thét lên cuồng nộ! Hắn đột nhiên đứng dậy, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió! Sự cuồng nộ trong nội tâm hắn đã tới lên tột đỉnh! Trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng này, các ngươi lại dám đến quấy rầy chúng ta đoàn tụ! Đáng chết! "Sột. . !" Một thanh kiếm đâm sâu vào lồng ngực Sở Dương. Sở Dương trong lòng đau xót, hắn cúi đầu xuống nhìn, vừa vặn thấy miếng ngọc bội trên cổ vỡ nát ngay trước mắt. Giữa miếng ngọc bội, một chữ "Vũ" vỡ vụn thành từng mảnh... Sở Dương ngỡ ngàng duỗi tay hứng! Trong tay hắn đầy mảnh vỡ của ngọc bội, khóe mắt hắn như muốn rách ra. Đó là kỷ niệm duy nhất Khinh Vũ lưu lại cho hắn! "Chết hết đi... !" Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sát khí dâng lên điên cuồng. Hắn ngửa mặt thét dài, Cửu Kiếp Kiếm trong tay đột nhiên tạo nên vạn đạo kiếm quang, giống như vô vàn ánh chớp từ chín tầng trời kết thành một vành đai ánh sáng! "Ầm... ầm... Ầm..." Hàng loạt tiếng va chạm vang lên, tất cả binh khí xung quanh người hắn đều bị chém đứt đoạn! Tất cả những người đang vây công đều vội vàng lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào nửa đoạn binh khí còn lại trên tay mà mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Không thể tưởng được uy lực một kích của Cửu Kiếp Kiếm lại khủng bố như thế! Bọn họ vốn cho rằng Sở Dương đã bước một chân vào tử môn quan, không còn sức phản kháng nữa. Giờ lúc này, bọn họ đã bắt đầu yên tâm, lá gan mỗi người cũng bắt đầu lớn hơn, trong lòng đã bắt đầu tính toán việc tranh dành Cửu Kiếp Kiếm sau khi Sở Dương chết. Nếu cướp được sẽ phải thoát thân ra sao? Cả một đám đang khẩn trương suy nghĩ đối sách thì Sở Dương lại đột nhiên xuất ra một kiếm! Hơn nữa uy lực lại lớn như vậy! Ngoài dự liệu! Thật sự vượt xa ngoài dự liệu! Cả người Sở Dương đẫm máu, kiếm trong tay đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt. Ánh mắt hắn nhìn vào ai, kẻ đó đều không tự chủ được mà thoáng rùng mình. Bọn chúng nhận thấy trong ánh mắt của Sở Dương là sự bi thống vô hạn, là nỗi tuyệt vọng vô tận, là sự phẫn nộ vô cùng và còn cả sát khí vô biên! Sở Dương nhìn qua một vòng, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi muốn Cửu Kiếp kiếm ư?" Không đợi bất cứ kẻ nào trả lời, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Được! Ta cho các ngươi xem Cửu Kiếp kiếm!" Hắn đột nhiên nhảy lên! Hắn vốn đã chịu vô số vết thương trí mạng nhưng giờ phút này lại nhảy lên được! Trên không trung, vết thương khắp người phun đầy máu nhưng hắn vẫn không có chút cảm giác, lạnh lùng quát: "Cửu kiếp kiếm, nhất điểm hàn quang vạn trượng mang!" Cửu Kiếp kiếm vung lên, hóa thành một hình vòng cung trong không trung! Theo đường cung ấy, ngàn vạn hàn mang tỏa ra rực rỡ như mang theo nỗi niềm thê lương xa xưa nhất trong thiên địa. Cửu Kiếp Kiếm! Cửu Trọng Thiên kiếm pháp! Đệ nhất kiếm! Cửu Trọng Thiên là tên của đại lục này. Xưa nay tất cả kiếm pháp đều không dám dùng ba chữ này để đặt tên. Nhưng kiếm pháp của Cửu Kiếp Kiếm này lại dám dùng ba chữ Cửu Trọng Thiên. Tự cổ chí kim cũng chỉ có một bộ kiếm pháp này! Sở Dương mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của Cửu Kiếp kiếm pháp, nhưng hắn đã lĩnh ngộ những thức kiếm này rất lâu rồi. Uy lực của những kiếm này tuy không lớn như trong tưởng tượng nhưng vẫn vượt xa kiếm pháp của thế tục. Hơn mười vị cao thủ ở bốn phía thấy một kiếm này thì không thể không xuất ra sát chiêu của mình để chống lại công kích! Sau khi va chạm, thân thể mỗi người đều trở nên loạng choạng, cảm thấy sắp không cầm nổi binh khí trong tay nữa! "Cửu Kiếp Kiếm, đồ diệt thiên hạ!" Chiêu thứ nhất chưa xong, chiêu thứ hai đã đằng đằng sát khí phủ xuống! Ánh sáng trào dâng như thủy triều ngoài biển khơi, sát khí ngập trời ùn ùn kéo đến bạo phát mãnh liệt! Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười vị cao thủ độc bá một phương đồng thời ra sức ngăn cản nhưng vẫn phải chật vật lui về sau, toàn thân đẫm máu! Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều có một ảo giác rằng Sở Dương tuyệt đối không hề bị thương! Hắn tuyệt đối đang ở trong trạng thái đỉnh cao! Bọn chúng không hề biết mình đã cắt ngang hồi ức của Sở Dương, cắt ngang vũ điệu của Mạc Khinh Vũ, khơi dậy cơn điên cuồng trong lòng Sở Dương, khiến hắn hoàn toàn phát huy tất cả tiềm lực của mình! Đây là sức mạnh của sinh mệnh lực, sự giận dữ từ tận linh hồn! Sức mạnh này thậm chí còn vượt xa thời kì đỉnh cao của hắn! "Cửu Kiếp Kiếm, nhất tụ phong vân tiện thị hoàng!" (Cửu Kiếp Kiếm, vương kiếm tụ phong vân) Sở Dương thê lương cười to, Cửu Kiếp Kiếm thôi phát ra ra một vùng kiếm quang hình dạng một chiếc vương miện thật lớn! Uy áp vô tận bao trùm trời đất! Kiếm quang đi tới đau là tiếng kêu thảm thiết liên miên vang lên tới đó. Từng dòng máu phun lên, đầu của cả một đám người lăn lông lốc xuống như những trái dưa rơi dụng... Cửu Kiếp kiếm, vương giả hàng lâm, thương sinh thiên hạ mặc ta tàn sát! Tùy tâm sở dục, ta thích thì lấy, không thích thì phá! Cửu Kiếp Kiếm, kiếm khách đa tình đoạn hồng trần! Cửu Kiếp Kiếm, núi thây biển máu truyền vạn thế! Ba chiêu kiếm liên tiếp xuất ra làm mặt đất vốn đã bị máu tươi thấm đẫm lại một lần nữa biến thành Tu La địa ngục! Hơn mười người tiến lên vây công lần này đều ngã vào trong vũng máu! Sở Dương hạ người xuống, toàn thân loạng choạng, ánh mắt bễ nghễ khinh thường nhìn chung quanh. Hơn mười trượng xung quanh hắn giờ đã không còn một người nào còn đứng! Những người này đã từng là cao thủ, đã từng huy hoàng chói lọi, nhưng giờ đây đã biến thành thi thể dưới Cửu Kiếp Kiếm! "Muốn Cửu Kiếp kiếm? Các ngươi cũng xứng sao?" Nhưng dù vậy, sau khi trải qua lần bùng nổ này, Sở Dương đã sức cùng lực kiệt! "Khinh Vũ, mặc kệ là ở lên trời hay xuống đất, không ai có thể cản trở chúng ta đoàn tụ!" Hắn chống kiếm thở hổn hển, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại. Hắn đang hy vọng bài hát kia lại xuất hiện... Nhưng lại không có bất cứ gì xảy ra! Sở Dương bỗng nhiên mở mắt, gầm nhẹ: "Vì sao? Vì sao lại không có? Khinh Vũ..." Ở đằng xa, từ ba phương hướng khác nhau đồng thời hiện ra ba đạo hào quang, sau đó nhanh chóng biến thành ba cái bóng màu vàng trong không trung. Ánh sáng chói mắt mang theo sự ngang ngược bá đạo không ai bì nổi. Ảo ảnh màu vàng đại biểu cho cấp bậc Vương giả! Cũng có nghĩa là đã có ba vị Vương cấp võ giả gia nhập chiến trường! Con ngươi Sở Dương co rút lại! Hắn nở nụ cười khổ, vô lực nhìn ba cái bóng màu vàng trên bầu trời, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo từng cơn. Không ngờ sát chiêu chính thức của đối phương đến lúc này mới tung ra! Ta chỉ là một Võ Tôn, tuy rằng chỉ còn kém Vương cấp có một bậc, nhưng một bậc này lại chênh lệch như trời với đất vậy! Ba vị Vương cấp! Thật là đại thủ bút! "Hảo kiếm pháp, quả nhiên không hổ danh là Độc Kiếm Võ Tôn! Chẳng qua Thượng Tam Thiên này không phải là nơi mà ngươi có thể dương oai! Một người hòa hoãn nói tiếp: "Chỉ tiếc là ta không thể đánh một trận công bằng với ngươi, thật là đáng tiếc!" Theo tiếng nói vang lên, hai người còn lại cũng hiện thân. Ba người này toàn thân áo bào phấp phới, phiêu dật theo gió. Ánh mắt Sở Dương đã hơi mơ hồ: "Ba vị Vương giả cũng muốn Cửu Kiếp Kiếm sao?" "Sai rồi! Chúng ta không muốn Cửu Kiếp Kiếm. Chúng ta đến đây là vì muốn ngươi phải chết!" Ba người đồng thời mỉm cười, trông rất trang nghiêm: "Chúng ta chẳng qua là tiện tay thu lấy Cửu Kiếp Kiếm, cũng coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn. Đại thu hoạch!" Sở Dương cười lạnh, sống lưng thắng tắp ngạo nghễ nói: "Chỉ tiếc là các ngươi không hiểu được Cửu Kiếp Kiếm! Các ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nó đâu!" Ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định! Hiện giờ hắn đã không còn sức để chiến đấu nữa, nhưng hắn vẫn còn có thể phát ra một kích cuối cùng! Một kích Hủy diệt! Hủy diệt bản thân! Hủy diệt Cửu Kiếp Kiếm! Hủy diệt kẻ địch! Ánh kiếm lóe lên, Sở Dương mạnh mẽ đảo ngược Cửu Kiếp Kiếm đâm thẳng vào tim mình! Đôi mắt không hề có chút tình cảm nào nhìn ba người trên không, quát lạnh: "Lấy máu tim ta, hủy vạn kiếp! Cửu Kiếp kiếm chủ, điên đảo càn khôn!" Đây là một kiếm duy nhất hắn có thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Trước đó khi nhìn thấy kiếm quyết, hắn đã biết mình có thể thi triển một kiếm này. Nhưng một kiếm như vậy lại cần thiêu đốt sinh mệnh của bản thân để thôi động! Kiếm pháp như vậy có ai dám dùng? Người thi triển ra một kiếm này chắc chắn sẽ chết! Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên lóe sáng chói mắt, cả thanh kiếm giờ như một mặt trời xuất hiện giữa khoảng không, kiếm khí sắc bén đột nhiên trở nên cuồng bạo, lực lượng mạnh mẽ không ngờ nâng toàn thân Sở Dương lên giữa không trung! Đây là một chiêu cuối cùng của Cửu Kiếp Kiếm! Dùng máu trong tim mình, hiến tế linh hồn của bản thân để kích phát kiếm hồn! Đây tuyệt đối là chiêu thức đồng quy vu tận với kẻ địch! Một chiêu này thậm chí có thể chém giết đối thủ cao hơn bản thân vài cấp! Đó chính là kiếm hồn của Cửu Kiếp Kiếm tự chủ giết người, hủy diệt tất cả! "Lui mau!" Ba vị Vương cấp võ giả kinh hãi, đồng thời nhanh chóng chạy trốn! Tốc độ họ rời đi lúc này so với vẻ thong dong lúc trước mới tới thật sự là đối nghịch hoàn toàn! Khí độ ung dung tiêu sái kia cũng đã biến mất, cả đám chỉ biết chật vật chạy trốn! Ba người bọn họ thật sự là trăm triệu lần không ngờ tới vị Độc Kiếm Võ Tôn này lại có thể xuất ra một chiêu như vậy! "Ầm..." Một đạo kiếm quang bắn thẳng lên trười cao, biến bầu trời thành một màu trắng bạc chói mắt! Ba vị Vương cấp võ giả ngay cả ngăn cản cũng không kịp, trong chớp mắt đã tan thành tro bụi! Thậm chí, kim ảnh mà lực lượng Vương cấp của bọn họ huyễn hóa ra vẫn còn đang thoáng hiện trên không trung, nhưng tính mệnh của bọn họ đã về với cát bụi! Một kích của Cửu Kiếp Kiếm Hồn, trong phạm vi sức mạnh của nó thì ngay cả thiên địa cũng có thể bị hủy diệt, huống chi chỉ là ba vị Võ giả Vương cấp? Đột nhiên Sở Dương thấy hơi buồn cười. Hắn cười khổ trong lòng, chẳng lẽ bí mật vô địch thiên hạ của Cửu Kiếp Kiếm lại là ở chỗ này? Như vậy, thần vật đệ nhất đại lục này còn giá trị gì? Hắn lờ mờ đoán bí mật đó hẳn không phải chỉ có như vậy. Song hắn đã không có cơ hội để tìm bí mật chân chính của Cửu Kiếp Kiếm nữa rồi. Sở Dương buông tiếng thở dài, thân hình vẫn lơ lửng giữa không trung. Hắn tùy ý liếc mắt, liền phát hiện ra một kẻ mà hắn cho rằng tuyệt đối không nên xuất hiện tại đây. Xa xa, một người mặc áo trắng đang chết lặng nhìn sang bên này, khuôn mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng! Mạc Thiên Cơ? Sở Dương nhìn thẳng về hướng bóng trắng đó, hắn rốt cục đã hiểu vì sao hành động của hắn bí ẩn như vậy mà vẫn bị người mai phục, vì sao tất cả công kích của hắn đều bị phán đoán chính xác! Thì ra là hắn, Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ! Chẳng trách ta thất bại thảm hại như thế! Sở Dương muốn cười thảm, muốn tự giễu, muốn... nhưng cái gì hắn cũng không thể làm được nữa, hắn đã mất đi tất cả sức mạnh, hắn cũng không kịp tự hỏi thêm điều gì nữa! Thân hình Sở Dương chậm rãi hạ xuống, chầm chậm ngã xuống tựa như lá khô cuối thu. Hắn ngã xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp. "Khinh Vũ, nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng múa dưới bầu trời! Nếu đã không tránh khỏi cái chết, vậy hãy đón lấy cái chết bằng lòng nhiệt tình và khát khao lớn nhất, bởi vì nơi ấy có người phụ nữ ta yêu! Trong cõi u tối, tựa hồ có một vùng đất trắng xóa mênh mông, tuyết rơi lả tả. Trong không gian màu bạc lung linh ấy, một bóng hồng duyên dáng đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở đó tựa như đón chào hắn, cũng như đang vì Sở Dương mà lo lắng. Gương mặt nàng tuy mờ ảo nhưng ánh mắt thâm tình, ôn nhu lưu luyến không oán không hối đó lại hiện lên rõ ràng... Điệu múa uyển chuyển đó càng lúc càng nhanh, bay thẳng lên tới cửu thiên cửu địa, nhưng lại thê lương lãnh diễm và đẫm máu... Nơi trái tim Sở Dương, Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên phát ra quang huy chói mắt, huy hoàng chói lọi! Sở Dương đã nhắm mắt nhưng hắn tựa như vẫn nghe được một thanh âm như ẩn như hiện trong u tối, mang theo sự mệt mỏi cùng niềm vui sướng, tựa như đã như trút được gánh nặng khi phải đợi chờ đã quá lâu: "Cửu kiếp hóa không, ung dung sinh tử. Trời thủng còn vá được, hà tất phải đợi kiếp sau... Ài, rốt cục cũng chờ đợi được ngươi..." Chỉ ngắn ngủi vài câu nhưng trong giọng nói ấy lại giống như đã trải qua vô số bể dâu, mịt mờ không thể lại gần... Tiếp theo, quang huy từ nơi trái tim hắn bắn thẳng lên không trung, sau đó đột nhiên tán ra thành một cầu vồng chói mắt chiếu rọi khắp thiên địa, khiến tất cả những người chứng kiến dù mở to mắt nhưng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì! Quang huy chỉ chợt lóe lên như vậy, sau khi vút thẳng lên chín tầng trời liền biến mất vô tung vô ảnh... Trên Phong Lôi Đài, tiếng gió vẫn rít gào, như đang nghẹn ngào lặp lại câu nói của Sở Dương: "Nếu có kiếp sau... nguyện... cùng... nàng... múa... dưới... bầu, trời..."