Quyển 8 - Chương 98: Việc Cần Làm Ngay

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:13

Miêu Nị Nị Ngôn Như Sơn hai cái đại nam nhân mở ra máy hát, theo rượu càng uống càng nhiều, đầu lưỡi càng uống càng mềm, đề tài tự nhiên cũng càng lúc càng rộng. Sở Dương Mà bên kia, lúc Thiết Bổ Thiên đi ra, mọi người ánh mắt cũng rất quỷ dị. Lúc Thiết Bổ Thiên đi ra đã cố gắng khống chế nhưng cặp chân vẫn có chút ít như nhũn ra, ngồi ở chỗ đó mà dường như so sánh với một bãi bùn cũng không mạnh hơn bao nhiêu... Chúng nữ cũng là người từng trải, rất là ý vị thâm trường nhìn trên người và trên mặt thiết Bổ Thiên không ngừng đánh giá, Thiết Bổ Thiên thì cúi thấp đầu ngay cả cổ cũng đỏ lên... Nhưng ngay sau đó chúng nữ trên mặt cũng đều đỏ... Cho nên, bữa cơm này lại không có người nào nói chuyện, tất cả đều yên lặng ăn cơm, yên lặng uống rượu, yên lặng gắp thức ăn... Ăn cơm xong, chúng nữ chạy trối chết. Thiết Bố Thiên hung hãn véo Sở Dương, nổi giận muốn điên lên nói: "Đều tại ngươi, đều tại ngươi đều tại ngươi đó". Sở Dương cười ha ha. Màn đêm buông xuống, Sở Dương lần nữa triệu tập chúng nữ khai hội. Mỗi người được phân phát mấy viên đan dược gia tăng tu vi Sở Dương làm như thế tự nhiên là để tính toán trong thời gian ngắn nhất, đem mấy cô này gia tăng tu vi đến chí Tôn tầng thứ. Có lực tự vệ càng mạnh càng tốt. Ở Cửu Trọng Thiên đại lục, do Thiên Đạo hạn chế nên việc nghịch thiên gia tăng tu vi không nên quá lượng nhưng ở đây, loại hạn chế này ít hơn rất nhiều, ít nhất trước khi đạt tới Nhân cấp cũng không có quá nhiều hạn chế. Tối thiểu, có quá nhiều thứ giảm xóc có thể hòa tan tác dụng phụ của nó. Trừ gia tăng tu vi hắn còn muốn thay đổi tư chất vốn có, Sở Dương có Sinh Mệnh chi Tuyền, còn có Huyền Âm Phần cốt Thủy và một chút vật liệu quý hiếm, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này mới có thể chân chánh thể hiện ra ngoài tác dụng. Một đêm này, chính là một đêm không mấy người biết nhưng lại có ảnh hưởng sâu xa. Sở Dương đã quyết định không tiếc bất cứ giá nào, đem toàn bộ tư nguyên trong tay mình đầu tư cho lực lượng nòng cốt. Phải đạt tới hiệu quả lý tưởng nhất! Tất cả mọi người ở trong phòng của mình trong lặng lẽ tăng lên tu vi. Ở trên nóc nhà đại viện, tại 1 vị trí trọng yếu. Một cái bóng trắng nho nhỏ lẳng lặng đứng ở nơi nào đó bí mật quan sát. Mặc dù bóng trắng này cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay nhưng giờ phút này cũng hết sức chăm chú. Hổ ca thích phóng ra tinh thần nguyên lực khổng lồ đem cả Sở gia đại viện hoàn toàn phong tỏa lại. Ở chỗ này, nó chính là chủ tràng! Nếu tối nay đúng dịp có người dám can đảm tới quấy rối. Hổ ca sẽ không chút lưu tình giết hết! Đúng dịp chính là Hai nam nhân tu vi sâu xa là Ngôn Như Sơn và Miêu Nị Nị uống nhiều, người say mà mèo còn say hơn nên lần nữa bỏ lỡ cơ hội cảm thụ kinh khủng uy năng của Hổ ca... Tại sao muốn nói là "Lần nữa" đây... Dù sao cũng chính là bỏ lỡ! Một đêm dị thường lẳng lặng đã qua. Ánh bình minh chiếu xuống. Từng đợt hơi thở đột phá bay thẳng đến chân trời nhưng lại bị cường đại lực lượng tinh thần của Hổ ca chế tri mà không thể tản mát ra. Chúng nữ được Sở Dương không tiếc huyết trợ giúp mà đã đột phá. Nghe được động tịnh vui mừng của chúng nữ phía dưới, trên nóc nhà Hổ ca bĩu môi khinh thường nghĩ: điểm thành tựu này cũng đáng mừng rỡ sao? Không biết xấu hổ sao?! Còn có chút kiến thức sao? Còn có thể có chút tiền đồ nào sao? Mất mặt quá đi! Thiết Bổ Thiên, vốn vì Sở Dương mà rớt xuống cực kỳ sâu nhưng có thời điểm thực lực cũng đã đột phá đến chí Tôn nhất phẩm lần này được Sở Dương không tiếc đề cao mà trực tiếp đã liên tục tăng đến chí tôn tam phẩm. Cái tiến độ này mặc dù còn kém Sở Dương nhưng tương đối so với người ở đại lục khác mới vừa phi thăng lên mà nói, cũng đã có thể coi là cường giả rồi. Tạ Đan Phượng và chúng nữ cũng là như thế. Tn cột yếu nhất đại khái là hai người vợ của Ngạo Tà Vân, trải qua một đêm gia tăng hiện tại cũng mới miễn cưỡng đạt tới Thánh cấp mà thôi... Cái Thánh cấp này chính là Thánh cấp trình độ của Cửu Trọng Thiên đại lục mà không phải là Thánh vị ở Cửu Trọng Thiên Khuyết... Rạng sáng, Sở Dương sau khi châm cho Ngôn Như Sơn tỉnh rượu rồi lúc này mới chậm rãi đi đến phòng bếp. Không ít người đang khí thế ngất trời bận rộn nấu nướng. Làm cơm cho hơn một ngàn người ăn không phải là công việc thoải mái. Trừ khi có đầy đủ nhân thủ, còn đầy đủ đồ nấu nướng và cái sân rộng. Sở Dương có quy định: mỗi người, mỗi một bữa cơm đều phải ăn canh! Không uống canh đuổi liền. Nói thật sự, những thứ cơm canh này đối với mấy thiếu niên nghèo khổ này mà nói, cơ hồ chính là vô thượng mỹ vị, làm sao có không uống chứ? Nhìn cơm canh đã sùng sục sôi, dường như cũng nhanh chín rồi. Sở Dương đi quanh đám bát tô canh một vòng rồi vô thanh vô tức thêm vào trong nồi lớn 1 chút Sinh Mệnh chi Tuyền cùng với mỗi một cái nồi lớn khác một viên Cửu Trọng Đan. Những thiếu niên này đều là đối tượng Sở Dương có kế hoạch bồi dưỡng phát triển, sau này sẽ là trợ lực có tinh mấu chốt. Những người này tư chất nói đàng hoàng là thật sự không tốt nói trở lại nếu là tư chất tốt thì ngay cả là tên khất cái hay cô nhi thì chỉ sợ cũng sớm đã được thu nạp vào 1 số môn phái rồi... Tư chất không tốt ư? Không sợ bởi vì Sở Dương trên tay có đồ chơi Cửu Trọng Đan nghịch thiên rồi! Cái này là bảo bối có thể cải tạo tư chất! Chỉ cần được một viên Cửu Trọng Đan, thể chất cũng bởi đó mà hóa từ phế vật thành bảo bối. Những tiểu tử này, mặc dù là tổng cộng ngàn cái miệng ăn, nhưng cũng có thể ở sau vài ngày tư chất đã trở nên rất khả quan rồi. Trong đó có những người tư chất chưa tốt thì nay thành tốt, tư chất tốt hơn thì biến thành thượng giai tư chất cũng không phải là chuyện lạ... Bữa ăn sáng, cảnh tượng ngàn người ăn liên hoan ở trong mắt Sở Dương, thanh âm ngàn người cùng nhau ăn cơm lợt vào tai quả thực là có thể dùng hai chữ hoành tráng để hình dung. Mặc dù lấy tâm tính trầm ổn của Sở Dương mà cũng không khỏi có một loại cảm giác lưng đổ mồ hôi lạnh. Đám tiểu tử ăn chết lão tử. Những lời này thật sự là lời lẽ chí lý. Sở Dương cảm giác được lời nói này quá có đạo lý. Những tiểu tử này lúc trước căn bản mỗi người đều đói khổ lạnh lẽo, hôm nay có thức ăn thơm ngào ngạt ở trong tay, chẳng những đủ ăn mà còn ngon nữa, tốc độ ăn uống tự nhiên là không tầm thường rồi, cơ hồ có thể so với võ lâm cao thủ rồi. Ánh mắt của mọi người cũng đầy tôn kính và cảm kích nhìn Sở Dương tuổi còn nhỏ cũng không là vấn đề, đám này tiểu tử cũng sớm rất quen thuộc với cảnh tình đời lạnh lẽo tàn nhẫn này rồi nên tất cả mọi người đều biết, nếu không có người trước mặt này thì không biết bao người đã rơi vào kết quả thê thảm hơn. Mỗi người tất cả đều là từ trong nội tâm cảm kích ân cứu mạng, sống để lòng chết mang đi... Từ đầu tới đuôi, Sở Dương cơ hồ không nói lời gì nhưng cũng đã đạt được sự kính yêu chân thành của những tiểu tử này. Ăn no rồi, bắt đầu theo sự phân công làm việc. Trừ tiểu tử mười tuổi trở xuống, những tiểu tử có một chút thể lực khác đều được an bài chức vụ bất đồng. Nhìn mấy người phụ nhân chỉ huy theo nhiệm vụ được phân công mà Sở Dương liền không nhịn được muốn cười. Một đội rồi một đội ngay ngắn rõ ràng rời khỏi nhà ăn. Sở Dương trở lại nghị sự đường, lập tức tìm người tới an bài đem một số nhà cửa vừa mua san bằng để xây dựng một cái đại viện thống nhất. Có tiền thì chuyện dễ làm, theo tiền đến bên kia cũng bắt đầu xây dựng công trình. Dưới mắt Sở Dương vẫn còn tương đối không thiếu tiền nên chi tiền tự nhiên không tiết kiệm! Lý gia đại viện quá khứ nhanh chóng biến mất, Sở gia đại hôm nay, một cái nóc nhà đột ngột từ mặt đất mọc lên. Tường viện được thêm độ cao. "Sở Dương, đồ chơi này cho dù cao thêm như thế nào nữa cũng không nhiều chỗ dùng lắm". Miêu Nị Nị lòng tràn đầy nghi ngờ nói: "Gặp phải cao thủ đến đây. Một quyền đánh đổ. Tỷ như là ta mà nói, mấy cái tát là có thể oanh sập". "Ta tự có tính toán". Sở Dương thản nhiên nói nhưng trong lòng đang suy nghĩ. Một quyền đánh đổ? Mấy cái tát là có thể oanh sập? Liệu có dễ dàng như vậy sao, Sở Dương ta là giám đốc kiến tạo tường viện, còn chưa chân chính xong việc đâu. Đợi đến lúc dựa theo thiết kế của ta hoàn thành, coi như là ngươi vị Thiên cấp cao thủ này cũng chưa chắc có thể đánh đổ được! Mỏi mắt mong chờ không. Đang trong lúc nói chuyện phiếm thì trong lúc bất chợt một tiếng rống to từ phương hướng đại môn truyền đến nói: "Sở Dương! Sở Dương! Sở thần y! Đệ! Hảo huynh đệ của ta đâu". Sau đó thấy 1 nhóm lớn người tràn vào. Người đi đầu chính là thành chủ đại nhân Văn Đông Lai, thấy Sở Dương, hắn vội xông lên nắm chặt tay Sở Dương liên tục dùng sức lay động nói: "Huynh đệ... Huynh đệ... Huynh đệ ngươi thật sự là giỏi quá". Bộ dạng kích động khó nói nên lời. Sở Dương bị lay động đến mức đứng không vững trong lòng mắng không dứt, nha, tu vi rất giỏi hả, bọn ngươi đợi tu vi lão tử lên rồi lại đem ngươi lay động cho rã rời! Thành chủ đại nhân thật sự là không cách nào không không hưng phấn, đêm qua, sau khi phục dụng thuốc của Sở Dương, thành chủ đại nhân đại triển lại hùng phong trong quá khứ, trong một đêm đem cái vị vẫn bởi vì nguyên nhân nào đó mà 'Xem thường' mình kia, người mà 'Mình căn bản không dám đối mặt', 'Đàn bà thúi mà' kia... hung hãn thu thập một đêm! Cuối cùng nàng ở dưới người mình liên tiếp cầu xin tha thứ, thấy bộ dáng đó, thành chủ đại nhân trong lòng sảng khoái không biết đến cỡ nào. Đến cuối cùng hắn đã thẩm vấn: Còn dám xem thường ta không? Còn dám... kia sao? Còn dám... nữa không? Mãi cho đến rạng sáng hôm nay mới từ người kẻ kia lúc này đã như than bùn mềm mại bò lên, thành chủ đại nhân ngửa mặt lên trời trường Khiếu! Lão tử... lại được rồi! Lão tử lợi hại hơn rồi, thật sự con mẹ nó thoải mái! Lần nữa thưởng thức được loại cực hạn thỏa mãn này, thành chủ đại nhân trước tiên tới đây cảm tạ Sở Dương. Nếu không phải có Sở Dương... Mình cả đời này... Nghĩ tới đây thành chủ đại nhân sởn cả gai ốc. Thật đáng sợ hãi, khủng hoảng, sự bi thảm kia ngàn vạn lần không nên trở lại nữa! Sở Dương cười ha ha nói: "Vì thành chủ đại nhân chữa thương, cũng là chức trách của người làm thầy thuốc như ta mà". Vừa nói, hắn vừa giảm thấp thanh âm nói: "Chỉ bất quá còn phải kéo dài nửa năm trị liệu, mỗi nửa tháng một lần thôi, nhất định không được coi thường". "Đúng đúng đúng!". Thành chủ đại nhân cười ha ha, lời nói có chút ít không mạch lạc vung tay lên, nói: "Hôm nay ta đưa người đến là cung hỉ huynh đệ thăng quan, Sở huynh đệ chính thức ngụ lại ở Tử Hà thành chúng ta này, hàng vạn hàng nghìn lần chi hỉ". "A? Vậy thì tốt quá... Mời mời mời, mời chư vị đại nhân vào bên trong, đại giá quang lâm, đây chính là vinh hạnh của Sở mỗ". Một ngày hôm nay lại là tiệc tùng, ca múa mừng cảnh thái bình. Nếu không phải Sở Dương kiên trì thì thành chủ đại nhân cơ hồ đã lôi kéo Sở Dương mà bái lạy. Dĩ nhiên, thành chủ đại nhân lần này tới vẫn còn kiêm cả nhiệm vụ thu tiền ngày hôm qua chẳng qua là đạt thành ý đồ mà còn chưa lấy tiền đây... Sở Dương rất sung sướng nộp tiền, trong tay thành chủ đại nhân có lương thực, trong lòng cũng không hoảng hốt nữa hưng cao thải liệt mà uống say mèm. , Ba người tới chúc mừng về thì trời đã lại tối rồi. Miêu Nị Nị lại ru rú trong nhà: Con hàng này cảm giác được cái vị hôn thê kia sắp tới, đừng xem ngày hôm qua nói là rất mong đợi nàng, đây không phải là lúc uống nhiều rượu mà nói sao. Hôm nay hận không thể ngày ngày trốn ở trong phòng, đừng bảo là ra đại môn, ngay cả cửa phòng cũng không ra... Vì để dễ dàng dạy học, phòng của hắn nằm ở trong một cái gian phòng nhỏ cạnh hội trường. Nói là nhỏ nhưng nơi này vốn là thương khố của Lý gia... Miêu Nị Nị một đầu chui vào đuôi, mất ăn mất ngủ nhưng không tìm được cách nào. Ngôn Như Sơn trực tiếp dùng tinh thần năng lượng kêu gọi Sở Dương. Sở Dương vội vàng chạy tới: "Có cái gì không đúng lắm, chẳng lẽ là lần này trọng thương, làm cho linh giác của ta có vấn đề". Ngôn Như Sơn thật sự sâu cau mày nói: "Đám tiểu tử này ngày hôm qua nhìn cả đám đều là đồ rác rưởi, ngay cả coi là bình thường cũng không được. Hôm nay làm sao đều có khởi sắc rồi? Trong đó mấy đứa thậm chí là trung thượng chi tư, này... Làm sao có thể chứ?". Sở Dương trong lòng vui mừng nhưng trên mặt giả bộ hồ đồ nói: "Nga? Thật sự vậy hả!". Xem ra liên tục ăn ba bốn bữa cơm xong đã có hiệu quả rồi? "Linh giác của ta không nên kém như vậy chứ, hay là do ngươi vận dụng thủ đoạn gì đó?". Ngôn Như Sơn chăm chú nhìn hắn hỏi. Sở Dương luôn miệng kêu oan uổng nói: "Ta nếu có thể có được nghịch thiên thủ đoạn bực này, có thể thay đổi tư chất của người khác thì ta nên trước tiên dùng ở trên người mình đã chứ, người khác không biết, đại ca ngươi lẽ nào còn không biết trạng huống của ta". Ngôn Như Sơn vừa nghĩ: những lời này nói đúng là rất có đạo lý. Con hàng này có chín cái đan điền, trực tiếp chính là so sánh với đồ bỏ đi còn là đồ bỏ đi nhất, nếu thật sự hắn có được thủ đoạn thay đổi tư chất bực này thì đã sớm dùng ở trên người mình rồi. "Như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ linh giác của ta thực sự có vấn đề, nếu không sao có nhiều người tốt như vậy mà cũng nhìn lầm!". Ngôn Như Sơn trăm mối không có cách giải nghĩ. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra nơi này đến tột cùng có cái thay đổi gì có thể tạo thành chuyển biến cực lớn như thế chứ. "Nói đại ca, người xem có thể hay không vậy?". Sở Dương trầm ngâm rồi nói: "Những tiểu tử này vốn là tư chất cũng không tệ, chỉ là bởi vì cuộc sống quá khổ, tiềm lực của thân thể từ từ bị tiêu ma đi hoặc là bị nhân tố nào đó che dấu... Hôm nay ăn uống no đủ, dinh dưỡng tốt thì bắt đầu từ từ lộ ra? Trước kia ngươi không thấy được không phải là do linh giác có vấn đề chẳng qua là bị giả tượng che mắt!". Ngôn Như Sơn cau mày nói: "Điều này có thể sao... Trước kia chưa từng có tiền lệ như vậy, linh giác cũng có thể bị che dấu sao". Sở Dương bĩu môi, nói: "Cũng không hoàn toàn như vậy, thế sự không có gì là tuyệt đối... Chân chính muốn xem xét tư chất của chúng thì ít nhất chờ qua mấy ngày nữa đi, chờ thân thể của bọn họ khôi phục lại bình thường mới có thể nhìn ra được tố chất chính thức... Trong mấy ngày này ngài không cần quá để ý đâu, tin tưởng vấn đề sẽ không ở trên người ngài". Ngôn Như Sơn gật đầu, trước kia tìm ra nguyên nhân xác thực thì thuyết pháp của Sở Dương là gần sự thật nhất. "Vậy thì chờ mấy ngày nữa nhìn lại, không chừng trời thương người lương thiện, đại thiện nhân này lấy được đại tiện nghi cũng nói không chừng". "Ừ, mượn cát ngôn của đại ca. Đúng rồi, vết thương của đại ca đoán chừng còn mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục?". "Còn bảy tám ngày nữa thôi". Ngôn Như Sơn trên mặt có nụ cười nói: "Hôm nay đã nhẹ hơn rất nhiều rồi, đã có thể tụ tập được thiên địa nguyên lực nhất định rồi, một số hoạt động nhẹ cũng không có cái gì đáng ngại nữa". "Thật sự tốt quá, Ngôn huynh khôi phục xong chớ có quên chuyện Vương Đao đó". Sở Dương ha hả cười một tiếng nói. "Thì ra là tiểu tử ngươi có cái chủ ý này, thực sự nghĩ ngươi có lòng như vậy, quan tâm đến đại ca. Ai, thất vọng quá". "Hắc hắc". Liên tục mấy ngày, quanh Tử Hà thành, cô nhi phảng phất như thủy triều kéo đến... Không tiếc tiền, Sở Dương Sở đại thiện nhân mở rộng cửa, cho đến ngày hôm nay đã tiếp thu hơn năm ngàn người. Số định mức năm ngàn người chỉ cần lấy quanh Tử Hà thành trên căn bản coi như là đã đủ Sở Dương lúc này mới dừng khuếch trương. Nhìn đám đám tiểu tổ tông này ăn uống mà gương mặt cười như nở hoa. Những thứ này chính là khởi điểm cho kế hoạch hùng vĩ của Sở Dương. Buổi tối Linh Thú bác dịch mở trở lại, Kim gia cùng Ngô gia cũng có chút ít không cam lòng nhìn Sở Dương nhanh chóng quật khởi như thế nhưng Sở Dương lại không đến chỗ như Đấu Thú Tràng. Người hai nhà đối với cái này cực kỳ buồn bực, thấy chân Hữu Tài cũng không đến thì ý đồ phát tiết trong lòng một chút đành đè nén lại. Chân đại thiện nhân dứt khoát lái tới số tiền năm ngàn Tử Hà Tệ đánh cuộc, nghĩ muốn chơi ta cho hả giận hả, được, chỉ cần ngươi có tiền. Hổ ca liên tục hai tràng giả trư ăn cọp không thành, vết thương đầy người mà buồn thiu, bộ dạng dị thường "Thảm thiết", tuy nhiên trước đó hắn đã vì Sở Dương mà cả thảy thắng được một vạn bảy ngàn Tử Hà Tệ... Đó là tiền đánh cuộc bên ngoài. Người hai nhà đối với kết quả lần này kêu khổ thấu trời, tâm nhằm vào chân Hữu Tài cũng càng ngày càng mãnh liệt, chúng cổ động tài chính trong nhà muốn không tiếc đánh một trận nhưng chân Hữu Tài kia từ sau lần đó rốt cuộc chưa từng lộ diện. Tựa hồ như đã tan biến tại nhân gian vậy. Liên tục ba ngày sau, tiến độ xây dựng Sở gia đại viện chính thức đi vào quỹ đạo. Trừ việc dưới mắt còn chưa có cao tầng võ giả trấn giữ ra, cơ cấu trong này cơ bản hết thảy đã ngay ngắn rõ ràng. Tất cả cô nhi được thu dưỡng trên căn bản đều là năm sáu tuổi trở lên và mười lãm tuổi trở xuống. Sở Dương trực tiếp dựa theo số tuổi mà phân đội. Sáu tuổi một tổ, bảy tuổi một tổ, tám tuổi một tổ... mười lãm tuổi một tổ. Mục tiêu hiện tại của Sở Dương chính là đám lớn nhất từ mười bốn tuổi và mười lăm tuổi lập thành hai tổ. Những đứa khác cũng còn quá nhỏ, ngay cả thiếu niên cũng không được tính nên ở trong kế hoạch của Sở Dương có chỗ dùng khác. Hổ ca trong mấy ngày này xuất quỷ nhập thần, trừ đúng lúc gặp Sở Dương yêu cầu Tử Tinh ra thì không lộ mắt. Sở Dương hỏi nó cũng không nói. Rốt cục, tối nay..."Gì cơ? Tử Tinh không còn nữa sao? Sao có thể không có nữa đây?". Hổ ca nhìn Tử Tinh trước mặt so sánh với dĩ vãng thiếu hơn phân nửa mà không khỏi có chút mất mát hỏi. "Không có, lúc này thật sự không còn nữa". Sở Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục không còn nữa. Người nào từng nghĩ đến, mười mấy ức Tử Tinh ngắn ngủn trong mấy ngày đã bị con hổ bằng lòng bàn tay này cắn nuốt sạch sẽ? Sở Dương ban đầu còn ngoài ý muốn... Tử Tinh này dù sao cũng có thể ứng phó được mười ngày nửa tháng, bây giờ nghĩ lại, mình lúc ấy quá lạc quan đi! "Đúng, sao lại không có đây, ngươi không kiếm đâu ra thêm hả". Hổ ca có chút ủ rũ nói. Trong mấy ngày qua, thương thế khôi phục của nó đã nhanh chóng phục hồi, làm sao lại đột nhiên lại nghèo rót mông tơi thế này... "Ừ, Tử Tinh đúng là không có nhưng Tử Tinh chi Tâm thì chỗ này ta cũng không thiếu, có xài được không?". Sở Dương nháy mắt mấy cái, đem thái độ hạ xuống rất thấp rất thấp nói. "Gì? Tử Tinh chi Tâm hả? Được thông qua ngay? Rất được mà!". Hổ ca ánh mắt thoáng cái biến thành Tử Tinh chi Tâm nói: "Ngươi nói thật sao?". "Mấy ngày qua, buổi tối ngươi đi đâu? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta liền cho ngươi. Để ngươi được ănt" Sở Dương thủy chung trăm mối vẫn không có cách giải, vốn là thằng này theo chân mình, làm sao mấy ngày này cũng chẳng biết đi đâu? "Ngươi không biết hả?". ánh mắt Hổ ca trợn trừng, dường như Sở Dương nên biết mà. "Ta nên biết sao?". Sở Dương buồn bực một trận, ta thật sự không biết mà, biết rồi mà còn có thể trăm mối vẫn không có cách giải, còn hỏi ngươi làm gì, ta có bệnh sao. Hổ ca trong nháy mắt hừng hực giận dữ, gầm hét lên nói: "Ta mấy ngày qua vì ngươi đi làm việc, mệt chết đi, còn ngươi ôm lão bà phong lưu khoái hoạt, bây giờ lại chất vấn ta! Ngươi có còn điểm lương tâm nào hay không, Thương Thiến ơi, đại địa ơi, có còn điểm thiên lý nào nữa hay không!". Sở Dương một đầu đen xì nói: "Ngài rốt cuộc làm gì rồi?". "Ngươi không có mắt sao? Ta mấy ngày qua đi giúp cho ngươi, làm sâu sắc thêm độ trung thành của đám kia". Hổ ca kỳ quái nhìn Sở Dương nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, người nên biết mà? Ngươi giao ra nhiều tiền như vậy, thu dụng nhiều cô nhi như vậy, hoặc là những người này lúc ban đầu sẽ cảm kích ngươi, nhưng, sau này theo thói quen, phần này cảm kích cũng sẽ không còn nữa... Đạo lý đon giản như vậy chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?! Ta đây là đi làm cái gì đây a! Lão thiên không có mắt mà!". "Dạ, đạo lý này ta tự nhiên là hiểu". Sở Dương cau mày, trên thực tế, đây cũng là vấn đề hắn hiện tại đau đầu nhất, Sở Dương theo bản năng nói: "Chẳng lẽ ngài có biện pháp gì giải quyết hả?". Đúng vậy, bất kể khi còn bé cảm kích cỡ nào nhưng, theo số tuổi tăng trưởng, lịch duyệt tăng nhiều, người có thể thủy chung giữ vững lương tâm, thủy chung biết cảm ơn người ta vẫn còn quá ít. Ân cứu mạng cũng có thể phản bội huống chi là cái đức thu dụng? Huống chi, ở trong kế hoạch của Sở Dương, những hài tử này cũng sẽ không phải là sẽ luôn ở bên người... Nếu lớn lên ở chỗ khác, sau khi lớn lên còn nhớ được ngươi là ai không, chớ đừng nói chỉ là cái gì cảm ơn... Sở Dương này mấy ngày nay đang suy nghĩ về cái vấn đề này nếu không có biện pháp thì hắn cũng chỉ có thể chuẩn bị dùng những đứa lớn 1 chút, sau đó tự mình bồi dưỡng. Tuy nhiên những cái này cần rất nhiều nhân lực vật lực, đợi đến lúc những tiểu tử này thành tài, vật liệu tiêu hao đúng là có thể như biển rộng! "Nói nhảm, biện pháp đương nhiên là có!". Hổ ca đắc ý nói: "Bọn họ cũng chưa tu luyện qua, ta chỉ cần ở trong tinh thần thế giới bọn họ, đem trí nhớ đã từng nghèo khó cùng trí nhớ hiện tại được ngươi thu dụng hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng bọn họ mà thôi. Cái khác nữa là đem tinh thần của bọn hắn tiến hành quy nạp lại, lột xác làm thành một cái mầm mống vĩnh viễn trung thành với ngươi". Hổ ca nói: "Như vậy, theo sự trưởng thành của bọn họ, theo việc tu luyện tinh thần lực, bọn họ càng ngày càng trung thành với ngươi. Hơn nữa làm như vậy cũng sẽ không tạo cho bọn hắn bất kỳ gánh nặng hoặc thương tổn nào... Hơn nữa bởi vì tinh thần ngưng tụ, tâm linh có ký thác, sẽ không phiêu diêu bất chừng, đối với tu luyện còn có chỗ tốt rất lớn". "Còn có chuyện như vậy sao? Ngài không phải là lừa ta đó chứ?!". Sở Dương mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Ngươi có phải làm khế ước chủng đồ gì đó hay không? Loại đồ vật này sẽ hạn chế thần hồn một người, đối với thần hồn hại thật sự lớn nếu là làm như vậy thì ta thà rằng cũng không nên làm cái kế hoạch này nữa!". "Ta muốn lợi dụng người trong thiên hạ nhưng lại không thể lợi dụng hài tử còn nhỏ như vậy! Đối với những đứa nhỏ như vậy mà đã tiến hành tàn phá như thế!", Sở Dương vẻ mặt rất nghiêm túc nói. Đây cũng là điểm mấu chốt làm người của hắn.