Quyển 8 - Chương 52: Linh Thú kỳ quái

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:10

Động vật kỳ quái này còn có một chỗ kỳ quái nữa chính là nó cũng không có bị nhốt ở trong lồng mà nằm nghiêng một bên, lười biếng phơi nắng. ở trên cổ nó cũng không có dây xích sắt gì đó. Nói cách khác, thằng này đã tạo dựng được hình tượng vô hại và ăn sâu vào lòng người rồi. Sở Dương đi tới trước mặt nó ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Động vật kỳ quái này thấy có nhân loại đến thì cũng lười biếng mở mắt ra nhìn Sở Dương nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại phần lớn là vẻ khinh thị. Đó là một loại khinh miệt nhàn nhạt dù như gió thoảng nhưng lại chân thật tồn tại. Cảm giác kia giống như là Thương Thiên thần chi đưa mắt nhìn xuống người phàm, không coi vào đâu, miệt thị mà nhìn, Sở Dương đến gần mới phát hiện ra, toàn thân thằng này màu lông cũng gần như màu tím, mơ hồ lộ ra một cổ tử đại khí. "Kiếm Linh, ngươi nhìn kỹ di, có biết đây là Linh Thú gì không ?" Sở Dương càng xem càng ký quái hỏi. "Ta thực sự chưa từng thấy". Kiếm Linh tỉ mỉ phân biệt chốc lát, rốt cục buồn bực lắc đầu nói: "Kiếm chủ đại nhân, cái này ... Dường như không phải là Linh Thú, chỉ là một đầu dã thú bình thường mà thôi". "Dã thú bình thường?" Sở Dương sửng sốt nói: "Không thể nào? Dã thú bình thường sao lại ở chỗ này? Ngươi nhìn lầm rồi, không có đạo lý!" Động vật kỳ quái kia trong cổ họng đột ngột khò khè một tiếng rồi phiên trứ bạch nhãn nhìn Sở Dương một chút sau đó lại quay đi chổng vó nằm xuống, hình như là đối với Sở Diêm vương trước mắt hoàn toàn mất đi hứng thú vậy. Sau một khắc, một cái chân trước vươn ra vuốt lên bụng nó, dường như cái động tác như vô này, đã vượt qua khỏi giới hạn "Coi như không thấy" mà trực tiếp coi Sở Dương trước mắt như không khí. Thằng này thoạt nhìn rất lôi thôi nhưng trên bụng lông lại trắng như tuyết, không nhiễm một hại bụi, chân chính là sạch sẽ được tới cực điểm. Sở Dương thấy thế thì ánh mắt sáng lên, giống kỳ quái tất có nơi kỳ quái, trước mắt thằng này chính là dã thú, đó cũng là dã thú kỳ quái! Nhưng ngay sau đó, Sở Dương đem Tử Tiêu Tháp thu vào, sau đó phất tay một cái gọi quản sự tới. "Hỏa Kế, đây là Linh Thú gì?" Sở Dương hỏi Vị quản sự này nhìn Sở Dương ánh mắt rất có điểm nhịn không được vẻ tức cười nói: "Khách quan, đây không phải là Linh Thú" Thật sự hắn rất tức cười, lại có người coi trọng con thú ăn rồi chờ chết lười nhác này. Hôm nay thật lắm chuyện, lần đầu tiên động vật đột nhiên xao động, tiếp theo lại có kẻ ngu coi dã thú là Linh Thú, dường như còn có ý đồ muốn mua thật sự là quá mới mẻ! Nơi này nhiều Linh Thú như vậy mà hắn không nhìn tới lại chỉ coi trọng một dã thú bình thường gì cũng không biết? đây nếu không phải là tiền nhiều quá đem đốt đi thì chính là một kẻ ngu? Chọn lựa Linh Thú hay ngươi chọn lựa sủng vật đây? ! "ngươi nói đây không phải là Linh Thú?" Sở Dương cau mày nói: "Nếu không phải là Linh Thú sao các ngươi lại an trí nó ở chỗ này đây?" "Khách quan ngài nghe ta nói đã, thật ra thì ta cũng không biết thằng này lai lịch cụ thể thế nào, bất quá nghe ta tiền bối nói, con dã thú này tự mình tìm tới cửa mà không phải do bản thương hành bộ thú bắt về. Cũng không biết cụ thể nó đến đây lúc nào, tựa hồ đột nhiên xuất hiện vậy, Hơn nữa sau khi đến nơi này vẫn rất ngoan ngoãn, có thì ăn, không thì thôi, nó vẫn nằm ở chỗ này cũng không động, càng không gây chuyện... Hình thể nó mặc dù khổng lồ nhưng cũng biết điều vô cùng, nếu không phải nó hoàn toàn không có lực sát thương, ngài nghĩ tới chúng ta lại hoàn toàn không giam cầm hắn sao". Vị quản sự này nhãn châu xoay động nói: "Bất quá, ... Khách quan, thật ra thì thằng này quả thật đáng yêu, nếu ngài mua về tính toán làm sủng vật gì đó thì nhất định là đáng giá đó, mang ra ngoài lại càng tuyệt đối uy phong". Khó được có người coi trọng con hàng vô dụng này, sao không thử nói khoác một phen, nếu quả thật có thể đem nó bán ra ngoài thì còn có thể có thêm tiền mua thức ăn sao. Coi tiền như rác, người ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này thật sự là không nhiều... "Đầu thằng này, khẳng định không sai được, ta vừa rồi, đúng rồi, thằng này là giống gì? Hổ hổ? hay ... Cái gì khác? Thằng này tư liệu của nó đâu" Sở Dương rất có hứng thú hỏi. "Cái này... Hoàn toàn không biết, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết chúng ta cũng chưa từng ghi lại thông tin về loại động vật kỳ quái này, chưa từng có người nào gặp qua, nói không chừng còn là quý trọng dị thú trong truyền thuyết ấy chứ" quản sự thấy thằng này thật sự cảm thấy hứng thú thì nhất thời tinh thần chấn động vội vàng chém gió một phen. "Căn cứ lời các tiền bối phân tích thì thằng này cũng có thể là do mèo và hổ tạp giao mà đẻ ra". quản sự nói tới đây, khóe miệng cũng co quắp một chút. Sở Dương trừng mắt lên nói: "Cái gì? Mèo cùng hổ tạp giao đẻ ra? Ở nhà ngươi mèo có thể cùng hổ tạp giao hả? Làm sao để tạp giao? Là mèo tạp giao hổ hay hổ tạp giao mèo? vấn đề là kích thước, mèo thì cái gì cũng nhỏ, hổ thì cái gì so sánh với mèo đều lớn hơn? Cái kia của mèo mà so với chỗ của lão hổ thì không bằng đuôi chuột ngoáy lọ mỡ hả! Làm sao mà làm được đây?" Quản sự trợn mắt hốc mồm, mồ hôi rơi như mưa. Không phải chỉ là nói sai một câu sao. Ngươi lại kích động như vậy chứ, ta nói là động vật, cũng không phải là đang nói ngài mà... Quản sự không biết là, ở phía sau hắn, động vật kỳ quái kia cũng ngồi lên nửa người tàn bạo nhìn vị quản sự này đồng thời nhe răng nanh trắng hếu ra ngoài. Ngay cả lông trên đầu cũng dựng đứng lên, tựa hồ là giận không kềm được nhưng ngay sau đó nó cúi đầu tiếp tục xoa cái bụng. "Tốt lắm. Đừng nói nhảm nữa, ngươi hãy nói con dã thú này bao nhiêu tiền?" Sở Dương hỏi. Sở Diêm vương cũng không ngu, trực tiếp coi nó là "Dã thú" để ngã giá, giá ngươi bán một con dã thú chắc không bằng một đầu Linh Thú chứ! "Nếu ngài thật sự có lòng muốn mua". quản sự con ngươi đi lòng vòng nói: "Năm mươi Tử hồn Tệ!" Thấy Sở Dương sắc mặt khó chịu hắn lại vội vàng nói: "Khách quan, năm mươi Tử hồn Tệ thật sự không nhiều lắm, một đầu dã thú lớn như vậy coi như là giết thịt để bán cũng có thể bán được mười mấy Tử hồn Tệ đó" Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia nghe xong những lời này thì nhất thời lông cả người dựng lên. "Được rồi" Sở Dương vốn không có ý định mặc cả nên nhanh đưa tiền ra, mới vừa rồi hắn nói ra câu dã thú kia đại để cũng chính là ám hiệu trong lòng, sợ quản sự nghi ngờ đưa tới phiền toái không cần thiết. Thằng này có thể đối với hơi thở của Tử Tiêu Tháp chẳng thèm ngó tới, dã thú gì có thể làm được? Riêng điểm này cũng đã làm cho Sở Dương nhận định nó không tầm thường, đừng nói năm mươi Tử hồn Tệ, cho dù năm mươi Tư Hà Tệ Sở Dương cũng cảm thấy đáng giá bất quá bây giờ có thể tiết kiệm được vẫn hơn, nếu trả giá quá cao nói không chừng sẽ đưa tới hoài nghi. Quản sự thu năm mươi Tử hồn Tệ tức thì vui vẻ ra mặt nói: "Chúc mừng khách quan, đầu mãnh thú này hiện tại chính là của ngài, mặc dù nó không phải là Linh Thú nhưng sau khi lớn lên cũng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở Cửu Trọng Thiên Khuyết. Chỉ bằng vào điểm này, ngài cũng kiếm tiền được, mang đi ra ngoài cũng uy phong bát diện, ngài nói có phải không ". Sở Dương mặt nhăn cau mày, hừ một tiếng nói: "Nói nhảm hết bài này đến bài khác, nhãn lực của ta tệ vậy sao? Đúng rồi, ta làm sao mới mang nó đi được đây? Cần ký kết Thiên Thần khế ước không?" Quản sự thoáng cái ánh mắt trừng lớn đến cực hạn, nếu không có hốc mắt cản trở thì nó đã bắn ra ngoài rồi, hắn nói chuyện cũng có chút lắp nói: " Khách khách... Khách quan, một đầu dã thú như vậy mà ngài cũng muốn ký kết Thiên Thần khế ước sao?" Mới vừa rồi thằng này còn thôi cái gì dã thú trên trời dưới đất không có, có lẽ là "Quý trọng dị thú" trong truyền thuyết trong nháy mắt đã thành một đầu dã thú. quản sự trong lòng vô hạn oán thầm: Thằng này đầu óc tuyệt đối là đầu đất. Bày đặt, nhiều Linh Thú như vậy không ký kết lại đi ký kết với một đầu dã thú bình thường? Không biết tấn công, không biết phòng thủ, không có tốc độ, không có lực lượng... thằng này nhất định là đầu óc bị lừa đá rồi! "Nói nhảm!" Sở Dương thản đương nhiên nói: "Không ký kết khế ước thì ta làm sao mang nó đi được? Đầu óc ngươi để đâu, bị lừa đá hả, sao lại hỏi vấn đề như vậy chứ, lão bản của các ngươi cũng yên tâm để ngươi ra ngoài chiêu đãi khách nhân sao?!" Quản sự gương mặt vặn vẹo một hồi lâu nói: "Cái này... ký kết khế ước cần nộp một trăm Tử hồn Tệ nữa" Ngươi và con hàng này đều là phế vật, gia gia ta còn ngăn ngươi làm gì? Dù sao xui xẻo cũng không phải là ta, đến lúc đó người nào đầu óc bị lừa đá sẽ rõ ràng thôi! Sở Dương rất sung sướng nói: "Không phải một trăm Tử hồn Tệ thôi sao? Cầm đi!" Quản sự lấy từ trong ngực ra một tấm da thú, phía trên có ấn viết Cửu Trọng Thiên Khuyết Đông Hoàng Thiên Thệ Ước Tư. Đầu tiên hắn dâng hương khấn cầu một phen, sau đó lấy ra một lọ rượu mạnh đổ lên trên thệ ước này rồi giơ lên đốt giữa Sở Dương cùng động vật kỳ quái kia. Thệ ước trong nháy mắt tán thành điểm điểm tinh quang hướng về trán Sở Dương cùng 'dã thú' kia bay đi. Đang lười biếng nằm trên mặt đất, dã thú kia khinh thường nhìn, đối với cả quá trình hắn không một chút phản kháng, chuẩn xác hơn là ngay cả phản ứng cũng lười làm, . Lòng đang tràn đầy vui mừng, Sở Diêm vương đột ngột quát to một tiếng, thần thức mới khôi phục như cũ trong một cái chớp mắt thiếu chút hoàn toàn tán loạn, viên quản sự đang áp dụng thệ ước cũng đồng thời rên thảm một tiếng. 'Wow' rồi phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa ngất đi. Sở Dương có thể rõ ràng cảm giác được, thệ ước lực lượng kia lại chợt bắn ngược về... Trong lúc nhất thời hắn như lọt vào trong sương mù thất điên bát đảo. "Tại sao? Tại sao?" quản sự thất hồn lạc phách vừa nói: " Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Đây là tình huống gì?" Con thú tựa như mèo tựa như hổ kia lười biếng nhướng mí mắt thờ ơ, phảng phất như hết thảy cùng hắn không liên quan. Bị Sở Dương không ngớt thúc giục, vị quản sự này không tin tà đổi một tờ thệ ước khác, lần này làm rất dứt khoát. Chỉ thấy Sở Dương quát to một tiếng rồi nhảy lên, đầu đau như muốn vỡ tung, nữa điểm không giả dối mà vị quản sự kia lại càng trực tiếp ngã ra, cuồng phun ba ngụm máu hôn mê bất tỉnh. Chuyện ngoài ý muốn phát sinh khiến Kiếm Linh ở trong Cửu kiếp kiếm giới thấy vậy cũng rất u mê. Cái này rốt cuộc là như thế nào đây? Sở Dương linh quang chợt lóe: vấn đề hay là do đầu "Dã thú" này? Hắn có cái gì tà dị đây? Đi lên trước, Sở Dương làm ra một bộ rất hòa ái dễ gần thân thiết, dùng một loại thanh âm ôn nhu tới cực điểm nói: "Hắc, tiểu nhị, có muốn theo ta đi ra ngoài đi dạo hay không? Chúng ta cùng đi đánh giành chính quyền nhé?!" Kiếm Linh ở trong Cửu kiếp kiếm giới một tay nâng trán, cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Nga, Kiếm chủ đại nhân của ta, chỉ sợ ngài nói với đầu Linh Thú này hắn nghe không hiểu đâu, huống chi đây chỉ là một đầu dã thú bình thường? mất mặt quá, ta rốt cuộc đi theo chủ nhân gì đây? Động vật kỳ quái kia ngẩng đầu nhìn Sở Dương một chút nhưng rồi lại lười biếng cúi đầu. hình như là không nghe được? Khả năng này xem ra tương đối lớn một chút. Có thể nghe hiểu được mới là gặp quỷ, đây chính là một đâu dã thú mà dĩ nhiên còn có một loại khả năng khác đó chính là nghe hiểu nhưng không muốn nói; thằng bố mày, ngươi bộ dáng cũng khổ như thế, còn toan làm cho lão tử đi theo ngươi chịu khổ sao? Dù sao bất kể là loại khả năng nào thì cũng có một chút khinh bỉ bên trong. "Ta nói. Ngươi có nguyện ý trở thành đồng bạn của ta hay không? Chúng ta kết giao bằng hữu nhé? Ta rất có thành ý, chẳng lẽ bộ mặt thành khẩn này còn chưa đủ nói rõ vấn đề hay sao?" Sở Dương chưa từ bỏ ý định trực tiếp giơ mặt ra hỏi nhưng tên kia cúi đầu, dứt khoát dùng móng vuốt bắt đầu cắt tỉa chòm râu... Hoàn toàn là không để ý tới người. Sở Dương túm lấy thằng này muốn đem nó kéo đi nhưng ngoài ý muốn là thằng này lại nặng như núi lớn không nhúc nhích. Mẹ mày! Sở Dương trong lòng kinh ngạc vạn phần mắng một tiếng, đôi tay này của ca ca khí lực có thể nói là ngàn vạn cân có thừa, mới vừa rồi kéo mặc dù không sử dụng toàn lực nhưng coi như là một trăm đầu hổ trưởng thành cũng nhấc lên được. Sao hiện tại lại kéo không nhúc nhích thằng này? Hơn nữa trong cổ họng nó khó khè hai tiếng và nhướng mí mắt, rõ ràng là có chút bất mãn: nói rõ ta không muốn đi theo ngươi, ngươi kéo cái gì?... Sở Dương cũng ngây dại, mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Lão tử tiền nộp rồi, mà khế ước lại không thể hoàn thành, dường như mang đi không được, lão tử đây không phải là ngu đần đến thế sao. , Kiếm Linh đầy bụng hồ nghi nói: "Kiếm chủ đại nhân, ngươi vì sao phải làm như vậy? Thằng này vừa nhìn không có nửa điểm lực công kích nào, cho dù đem nó trở về thì đối với đại kế của ngài cũng không có tác dụng gì mà" Sở Dương cau mày nói: "Trực giác của ta cho thằng này rất không tầm thường... Hơn nữa. thân thể hắn hiện tại mặc dù thoạt nhìn khổng lồ, kì thực lại làm chongười ta có một loại cảm giác giống như hư ảo vậy... Mới vừa rồi ta đưa tay ra bắt nhưng như là túm vào cái gì mơ hồ vậy... Thằng này khẳng định không đơn giản, tuyệt đối không phải là dã thú bình thường" Kiếm Linh đối với cái này dè bĩu. Thật sự là không nhìn ra thằng này có chỗ nào không đơn giản, chẳng lẽ là vừa giống như mèo vừa giống như hổ là khó được sao? Nhìn bộ dáng tối đa cũng chính là một con thú nuôi lấy thịt, không phải là nuôi chơi... Mặc dù trong lòng thật sự rất muốn nhưng Sở Dương không mang người ta đi được cũng chỉ có khóc lóc mà thôi.