Quyển 8 - Chương 819: Chiến Khởi!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:40:00

Cao thủ cùng cấp bậc nói chuyện không cần giả vờ cái gì. Trực tiếp một câu nói đều thẳng thắn thành khẩn, không có nửa điểm giả tạo. Tạ Đan Quỳnh lẳng lặng đứng, một lúc lâu sau không nói gì. Đông Hoàng càng không mở miệng, hướng mục đích đi đến. Mắt thấy liền đi qua Tạ Đan Quỳnh đột nhiên lẳng lặng nói một câu nói: - Đông Hoàng! Câu hứa hẹn kia đã là tâm ma của ta! Tuyết Lệ Hàn đột nhiên dừng bước! Đông Hoàng vốn tưởng rằng, thế gian này không có bất kỳ người nào hay sự vật nào có thể lưu lại bản thân nhưng thời khắc cước bộ lại bất thình lình vì một câu nói dừng lại! Tâm ma! Tâm ma, tâm ma nếu không giải trừ, liền đại biểu cho sự ngừng trệ. Tạ Đan Quỳnh cũng xoay người lại, hai người cứ như vậy tương đối đứng sóng vai. Ngươi mặt hướng nam, ta mặt hướng bắc. Hai khuôn mặt, giống nhau như đúc! - Đông Hoàng, ta hôm nay tu vi tiến nhanh, đã đột phá Quỳnh Hoa thiên! Tạ Đan Quỳnh lẳng lặng nói ra câu nói thứ hai. Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn lặng im không nói. - Ta không bị thua! Tạ Đan Quỳnh nói: - Bởi vì binh khí ta dùng, cũng là ám khí. Mà tiễn của Thần Tiễn cũng là ám khí! - Trận chiến này do ngươi xuất chiến, kết quả tốt nhất, bất quá là Thần Tiễn chết, ngươi trọng thương, sau đó tu vi hạ, thủy chung Đông Hoàng không còn. Tạ Đan Quỳnh lại nói: - Các ngươi chiến đấu trận chiến ngày ấy, ta vẫn đang suy nghĩ. - Từ lần đó, ta một mực tìm tồi phương thức xuất thủ của Đông Hoàng, gia dĩ mô phỏng theo, dung nhập vũ kỹ của ta vào trong đó. - Đến cảnh giới của chúng ta đã không cần chấp nhất với một chiêu, nhất thức. - Ta muốn sử dụng thân phận của ngươi... Đi cảm thụ trận chiến này, ta có thể cảm giác được, ngươi không thể nghi ngờ có thể đánh chết Thần Tiễn! Nhưng bản thân tu vi, cùng tu vi cảnh giới của ngươi lại muốn rơi xuống chí ít tám phần mười! Hơn nữa vĩnh viễn không cách nào khôi phục được, với người với mình, với nhà với đất nước hậu thế Thiên khuyết, lộ vẻ trăm tệ mà không một lợi, được lợi chỉ có Thánh Quân, cùng với Thiên ma bộ tộc gần đến mà thôi. Tạ Đan Quỳnh rốt cục lui ra phía sau một bước, đối mặt với Đông Hoàng, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn. - Bây giờ ta với ngươi so sánh thật là còn kém một chút, ta không bằng ngươi; nếu chính diện nhận chiến, ngươi cuối cùng có thể chiến thắng địch nhân, ta lại chưa hẳn chiến thắng được, nhưng, đối với nhân vật như Thần Tiễn là cao thủ ám khí, ta có thể ứng phó như thường, ngươi lại chưa hẳn! Võ học chi đạo, tương sinh tương khắc, đơn thuần bằng vào lực lượng nghiền ép, dùng lực phá vạn pháp, chưa hẳn áp dụng được với địch nhân cùng giai, điểm đạo lý dễ hiểu này tin tưởng Đông Hoàng so với ta càng thêm hiểu rõ, hà tất miễn cưỡng? Tạ Đan Quỳnh mạnh mẽ nói: - Đây là sự thực, ta tin tưởng ngươi sẽ không gạt bỏ lương tâm cố phủ nhận. - Hôm nay Cửu Trọng Thiên Khuyết đại chiến sắp tới, mà Tạ Đan Quỳnh ta ngay cả bởi vậy mà thụ thương, cũng tự tin có thể khôi phục được. Nhưng ngươi... Ở chỗ tiến hành một hồi như vậy hoàn toàn không tất yếu, thậm chí là hao tổn thực lực còn bị thương tổn không cần thiết, cũng khôi phục không được, cách làm ngu ngốc như vậy là không nên. Tạ Đan Quỳnh trầm giọng nói: - Ta đây nói, không thể nghi ngờ rất khó nghe. Nhưng, xét đến cùng liền chỉ có một nghĩa là: Ngươi tuy rằng mạnh hơn ta, nhưng luận một trận chiến này, ngươi lại không bằng ta. Cho nên, để cho ta thay ngươi xuất chiến. Ta giải trừ tâm ma; mà ngươi bảo toàn thực lực, mà đợi thời gian tới không có. - Còn có một chút nữa, ta vững tin có nắm chắc, để cho Thần Tiễn biết khó mà lui, còn có thể bảo toàn thực lực và tính mệnh, ngươi có thể sao? Ngươi xuất thủ, chỉ sẽ giết hắn! Tạ Đan Quỳnh nói. Tuyết Lệ Hàn ngưng mi trầm tư, một lúc lâu sau đó, nhẹ nhàng hỏi nói: - Tạ Đan Quỳnh, ngươi thật sự có tâm ma sao? Tạ Đan Quỳnh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đông Hoàng. Đông Hoàng cũng lẳng lặng nhìn hắn. Hai người đột nhiên đồng thời cười ha ha! Nếu có người ngoài ở chỗ này, tất nhiên sẽ sợ đến hồn phi phách tán. Bởi vì, trước mắt rõ ràng là hai Đông Hoàng bệ hạ tương đối cười to, cười đến vui vẻ không gì sánh được. Thiên Nam sâm lâm! Lộ vẻ hoàn toàn yên tĩnh! Cuồng gió lay động ngọn cây, khắp sơn lâm thi thoảng lại phát sinh thanh âm sơn hô hải khiếu. Thần Tiễn quần áo trắng đứng ở một ngọn cây! Có lẽ nói là ngọn cây cũng không đúng bởi vì Thần Tiễn chỉ là đứng ở trên một cái lá cây. Chung quanh đại thụ, tất cả đều bị cuồng gió thổi ngã trái ngã phải; nhưng chỉ có cây này cũng là thủy chung không chút sứt mẻ! Ngay cả thậm chí lá cây cũng đều là hoàn toàn không lay động. Hắn lặng yên đứng, mi mắt nửa khép nhàn nhã cùng đợi. Cùng đợi đối thủ đến! Đông Hoàng, nhất định sẽ đến! Xung quanh trong phương viên mấy ngàn dặm sớm đã đều bị thần niệm của hắn bao phủ! Ngoại trừ Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn có thể không trở ngại chút nào tiến vào, những người khác, ai cũng không có khả năng tiến đến! Coi như là Thánh Quân cũng không có thể không kinh động đến Thần Tiễn mà lặng yên lẻn vào! Một trận chiến này, Thần tiễn cũng chỉ có hai chữ: Công bằng! Quyết không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy trận chiến này ! Đột nhiên, hắn mở mắt, đưa mắt nhìn về phía đông bắc. Trong lúc nhất thời, phía chân trời phong vân hội tụ, một tiếng huýt sáo dài phá không đến, đem cuồng phong khắp bầu trời toàn bộ rừng rậm gào thét cùng nhau áp qua! - Thiên Nam chi sâm lâm, quả nhiên là đủ điều kiện chiến đấu. Đông Hoàng thân ảnh lóe lên rồi đã xuất hiện ở trên không trung, huân huân nho nhã, nhất phái thản nhiên nói: - Thần Tiễn huynh, ta và ngươi ở đây đánh một trận, đủ có thể thành một phen giai thoại. Thần Tiễn lạnh lùng nói: - Thù hận lấp đầy, tại sao đáng nói giai thoại? Đông Hoàng mỉm cười nói: - Thần tiễn huynh, ngươi thuyết pháp quá khẩn trương chút, đại chiến chưa bắt đầu, đồ tự loạn tâm, chỉ sợ với mình vô ích. Trước trận chiến nói mấy câu như con gái đã xuất giá. Điểm này cả hai đều biết, ở phía sau, căn bản không lời nào để nói nữa. Nhưng, trong lời nói cũng có thể đả kích sĩ khí của đối phương hay là một câu hữu ý vô ý nói để nhiễu loạn tâm tình đối phương, liền đủ để trở thành then chốt ảnh hưởng thắng bại. Nói đến đây đã là nói tận. Thần Tiễn không lên tiếng, bởi vì hắn biết, chính bản thân ngay cả mở miệng đó cũng là quyết không chiếm được tiện nghi. Tuyết Lệ Hàn đi lên liền là một bộ mênh mông đại lượng đức hạnh, mà bản thân nói lại lại thật là có chút bụng dạ hẹp hòi. Cho nên hắn chuẩn bị động thủ! Ánh mắt của hắn trong thoáng chốc ngưng tụ, cả người, cũng dường như tại trong phiến thiên địa này bỗng nhiên biến mất! Người của hắn còn ở nơi này, nhưng cho người ta cảm giác là đã biến mất. Đông Hoàng cười ha ha, thân thể bay ngược ra, trong nháy mát cũng đã thối lui ra khỏi ba trăm trượng mỉm cười nói: - Thần Tiễn, Thiên nam chi sâm lâm, lục sắc bầu trời, coi như là sân nhà của ngươi, đem thực lực của ngươi, hoàn toàn triệt triệt để để phát huy ra đi? Chớ để cho ta thất vọng! Thần Tiễn nhãn thần chợt di chuyển, có chút kinh ngạc nhìn Tuyết Lệ Hàn. Khoảng cách này nói gần không gần, nói xa không xa. Đối phó cao thủ đồng cấp, thậm chí là đối phó với Thánh nhân đỉnh phong cao thủ, khoảng cách này tuyệt đối là được rồi! Nếu xa hơn một chút, Thần Tiễn đồng dạng tự tin nắm chắc một mũi tên là trí mạng! Nhưng, đối phó Đông Hoàng... lại không đủ! Thiếu xa! Khoảng cách này thật sự là một cái khoảng cách rất vi diệu! Ngoài ra, đây là một cái khoảng cách đối với mình mà nói tuyệt đối an toàn. Thần Tiễn tâm trạng hiểu rõ: Loại khoảng cách này tuyệt đối không phải người bình thường có thể lĩnh ngộ được, không phải đỉnh phong cường giả không có khả năng hiểu ra. Hơn nữa còn là chỉ có nhân vật có tu vi về ám khí đạt tới tầng thứ tột cùng, chí ít tiếp cận với chính hắn mới có thể chính xác nắm bắt được cái khoảng cách an toàn này ! Những người khác, hoặc là đứng quá xa, vậy tên của mình giữa đường có cơ hội biến hóa. Chỉ cần có cơ hội biến hóa, tự nhiên có thêm khả năng bị mất mạng. Hoặc là đứng gần quá, cố nhiên sẽ lại làm cho tiễn của mình đường đi tương đối cố định, nhất là khoảng cách gần hơn nữa thì xác suất tử vong lại càng gia tăng thêm rất nhiều, dù sao tiễn chính là vũ khí dựa vào tốc độ, khoảng cách càng ngắn, sức uy hiếp càng lớn. Nhưng, ba trăm trượng là cái khoảng cách quá sức vi diệu, đối với cao thủ ngang cấp mà nói, nhất là đối mặt với cao thủ như Tuyết Lệ Hàn này... Lại thật sự là gần như "Bất đắc dĩ"! Bất kể là lên phía trước hay là lui về phía sau, đều cho đối phương sự chủ động tương đối, nhưng nếu hiện tại liền lập tức xuất thủ, cũng chỉ có thư sướng tự thân nhuệ khí chứ khó có kết quả! Tuy nhiên ngày đó lần đầu đối chọi thử nhau, không có thấy Tuyết Lệ Hàn làm như vậy, hiển nhiên là không có ý thức được, ngày hôm nay thế nào lại đột nhiên thông minh như vậy? Cuộc chiến hôm nay không lạc quan a! Viễn phương, Tuyết Lệ Hàn hai tay trống trơn, trên không trung lướt qua một cái, một thanh kiếm lóe sáng bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay! Đông Hoàng cúi đầu ngưng mắt nhìn kiếm phong, thản nhiên nói: - Thần Tiễn, cuộc chiến hôm nay chính là ngươi khiêu chiến ta, vậy liền do ngươi xuất thủ trước đi?Tuyết Lệ Hàn ta suốt đời khi chiến đấu, từ trước đến nay không có tiền lệ chiếm tiện nghi xuất thủ trước. Thần Tiễn hầu như chửi má nó: Phi, nói dễ nghe, ngươi nếu như xuất thủ trước, ta trái lại tăng nhiều cơ hội tấn công giết ngươi. Bởi vì chỉ cần ngươi công kích ta, khoảng cách giữa hai người liền sẽ phát sinh biến hóa. Nhưng ngươi dĩ nhiên để cho ta xuất thủ trước, ta nếu xuất thủ, còn cần ngươi chào hỏi sao... Ngươi nha đây là bẫy người sao, ra vẻ đạo mạo bán miệng ngoan... Nhưng đối phương khí thế cũng đã cực nhanh ngưng tụ lại, chưa từng có tăng lên. Trên bầu trời phong vân dũng động, bốn phương tám hướng mây như vạn mã bôn đằng vậy gào thét đến, tiếp theo lại gào thét đi, sau đó lần nữa gào thét đến... Thần Tiễn gầm nhẹ mộttiếng, rốt cục đã xuất thủ! Tiễn quang như thiểm điện, trong nháy mắt hiện đầy trời cao!... Lạc Hoa thành, Thiên Binh Các. "Đánh nhau rồi." Tử Tà Tình nhìn bầu trời theo bản năng vỗ tay một cái, cuối cùng là có thể chân chính thở phào một cái rồi. Đánh nhau rồi mà Tạ Đan Quỳnh còn đang trong lòng bàn tay mình. Không cần lo lắng nữa. Đối với việc Đông Hoàng xuất chiến, Tử Tà Tình có thể nói không lo lắng chút nào; dùng tu vi kinh thiên động địa của Đông Hoàng, tối đa cũng bị thương mà thôi, tính mệnh và vân vân tuyệt đối không có trở ngại. Nhưng nếu do Tạ Đan Quỳnh xuất chiến, vô luận tính chất, hậu quả cũng là đại bất đồng. Tạ Đan Quỳnh tu vi ngay cả có tiến nhanh, so đo với Đông Hoàng thủy chung vẫn kém một đường, đỉnh phong cường giả quyết đấu, kém một đường định sinh tử thắng bại. Với Đông Hoàng có thể là thắng thảm, với Tạ Đan Quỳnh lại có thể là bại vong! Cho nên, vừa nhìn thấy hai bên rốt cục đánh nhau, Tử Tà Tình rốt cục có thể an tâm. Lại nói tiếp, Tử Tà Tình đối với Đông Hoàng cũng không phải hoàn toàn không lo lắng, không quan tâm, Đông Hoàng coi Tử Tà Tình như con gái, quan tâm đầy đủ, Tử Tà Tình còn chưa đến mức coi như Tuyết Lệ Hàn như cha, nhưng cũng có vài phần ý tứ thân cận.