Trong lòng Sở Dương chấn động, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng hình Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng đã lặng lẽ rời khỏi. Trước khi hắn đi cũng không hề nói với Sở Dương bất kỳ một câu, một lời nào.
Nhưng dường như vẫn còn một bầu không khí nặng nề lưu lại nơi đây, đến một lúc sau vẫn không tiêu tán.
Sở Dương sửng sốt hồi lâu, hắn mơ hồ cảm giác được trong lòng Mạnh Siêu Nhiên rất khổ sở, thậm chí tình cảnh cay đắng đến mức ngay cả hắn cũng không cách nào hình dung được. Không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho một vị từng là thiên tài Thiên Ngoại Lâu trở nên thế này?
******************************
Khúc mắc này trong lòng sư phụ, nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ giúp người cởi bỏ.
Sở Dương hít vào một hơi, ánh mắt ngưng tụ lại, trở tay vung kiếm, kiếm khí bay đầy trời!
Lúc này luyện kiếm, từ đầu đến cuối từng chiêu từng thức đều là một lần khổ luyện, sau khi luyện xong xuất kiếm thu kiếm, thì luyện đến tính liên kết giữa các chiêu thức, mỗi chiêu mỗi thức tưởng như cẩu thả tùy tiện nhưng lại.
Mặc kệ là để bảo vệ Thiên Ngoại Lâu, tìm kiếm Mặc Khinh Vũ hay muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ thì đều cần phải có thực lực.
Không có thực lực, bản thân mình muốn hoàn thành tâm nguyện cũng phải trông chờ vào người khác.
Sở Dương tùy tiện đeo miếng Tử Tinh Ngọc Tủy trên cổ. Chỉ cần không bị chân khí kích phát thì nó cũng chẳng khác gì mấy khối ngọc bội thông thường cả.
Sở Dương dự định, cho đến khi hoàn thành giai đoạn tu luyện đầu tiên, hắn sẽ không vận dụng khả năng khôi phục của ngọc tủy này. Theo như lời Mạnh Siêu Nhiên nói, nếu hắn dựa giẫm quá nhiều vào ngoại vật thì không những không có ích mà lại còn có hại nữa.
Chỉ có cách đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, chăm chỉ tích lũy dần dần thì cảnh giới mới vững chắc, cảm ngộ mới sâu sắc được! Nếu cứ dựa vào ngoại lực, dù công lực tăng tiến nhanh chóng, nhưng cảnh giới mãi mãi không thể đại thành! Việc này sẽ trở thành thiếu sót mà cả đời hắn cũng không thể bù đắp được.
Võ Tông có cảnh giới tinh thần của Võ Tông. Dừn ở đó, tìm hiểu xong, hoàn toàn thấu hiểu đạo lí trong đó mới có thể thuận lợi tiến vào Võ Tôn.
Nếu một Võ Sĩ gặp cơ duyên lớn lao, đột nhiên đạt được một vạn năm công lực nhưng không có tâm cảnh và tinh thần phối hợp thì hắn cũng không thể trở thành Chí Tôn được, vẫn cũng chỉ là Võ Sĩ thôi!
Chẳng qua chỉ là một Võ Sĩ hơi biến thái chút thôi.
Cho nên mỗi một bước đều phải bước thật vững, thật chắc! Bị người khác ném lên điên phong khác với việc tự bước lên điên phong chứ? Bị người khác ném lên thì kiểu gì cũng té chết thôi!
Thời gian trôi nhanh, đến cơm trưa, Sở Dương lại gặp Thạch Thiên Sơn. Lúc này sắc mặt Thạch Thiên Sơn u ám, không có chút tinh thần nào, khuôn mặt u sầu, đầy hoảng loạn.
Ai cũng biết chuyện của Lý Kiếm Ngâm tuyệt đối không thể cứ vậy bỏ qua được. Đệ tử của Nhị sư bá, cho dù chỉ vì nịnh bợ sư tôn thôi cũng sẽ có rất nhiều người muốn xả giận giúp Lý Kiếm Ngâm.
Hiện tại không đến chỉ có nghĩa là họ đang tìm cách, không có nghĩa là chuyện này đã xong rồi...
Đàm Đàm vô tư vô lự gặm chân gà, ăn đến nỗi tay đầy dầu mỡ. Sở Dương cũng rất vui vẻ, ngồi xuống liền mở miệng rộng ra ăn, nhanh như gió cuốn mây tan. Chỉ có Thạch Thiên Sơn không có chút hứng thú nào, miễn cưỡng bỏ cơm vào miệng cũng cảm thấy nhạt như nước ốc, ăn mấy miếng liền thở dài một hơi.
Ánh mắt âm u không ngừng tảo qua Sở Dương, lửa giận trong mắt tựa như sắp bùng nổ ra ngoài vậy.
"Thạch Thiên Sơn! Nghe nói ngươi rất ghê gớm? Nghe nói còn là cái gì tuổi trẻ đệ nhất cao thủ? Hắc hắc, đi ra cho chúng ta mở mang một chút, luận bàn một chút nào." Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh kêu gào, tiếp đó là một trận cười vang. Nghe âm thanh thì có chừng bảy tám người.
"Đúng vậy đúng vậy, Thạch Thiên Sơn này dám tự phong là Thiên Ngoại Lâu đệ tử đệ nhất cao thủ trong lớp thanh niên, thật đúng là không biết chữ tử viết thế nào mà!"
"Đệ nhất cao thủ? Thạch Thiên Sơn hắn cũng xứng à? Mau ra đây quỳ xuống xin tha nào!"...
Rốt cục phiền toái cũng tìm đến, ngay cả Sở Dương cũng không ngờ sớm bị tìm tới như vậy.
Thạch Thiên Sơn biến sắc, mặt trắng bệch, hung hăng trừng mắt Sở Dương một cái.
"Tuổi trẻ đệ nhất cao thủ", mấy chữ này đúng là Sở Dương hô ra. Lúc ấy Thạch Thiên Sơn rất đắc ý, nhưng sau đấy mới hiểu được đấy là một vũng bùn mà không thể rút chân ra được! Có điều tất cả đều đã chậm...
Lúc này nghe lại mấy chữ đó cứ như dao cắt vào tim hắn vậy.
Châm chọc, châm chọc thật tài tình!
Hơn nữa đó cũng là mối phiền phức nhất Thiên Ngoại Lâu. Hiện tại trong đám đệ tử đời thứ tám, có ai không mẫn cảm vô cùng với hai chữ "đệ nhất" này? Vị trí Đại sư huynh đấy! Được quyền sở hữu Thất Âm Hội Tụ Chi Địa đấy...
Đám sư huynh đệ của Lý Kiếm Ngâm không dám đường đường chính chính đến tìm phiền toái, báo thù cho Lý Kiếm Ngâm, nhưng danh hiệu "tuổi trẻ đệ nhất cao thủ" của Sở Dương lại cho họ một cái cớ rất tốt.
Mà môn phái luôn ngầm đồng ý với việc tranh đoạt vị thứ của đám đệ tử. Thạch Thiên Sơn có thể tưởng tượng ra sẽ rất nhiều phiền phức tìm đến cửa.
Sở Dương cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy tiếng chửi bậy ở bên ngoài, cũng không phát hiện ánh mắt oán độc của Thạch Thiên Sơn nhưng trong lòng cười lạnh một tiếng: Ha ha, đời này lão tử không đùa chết tên ngụy quân tử nhà ngươi thì thật uổng công lão tử trọng sinh...
Tám người trẻ tuổi bên ngoài đều mặc áo xanh, lưng đeo đai đỏ, trên cổ tay cũng khâu viền đỏ, đấy là dấu hiệu đệ tử Tỏa Vân Phong. Giống như Tử Trúc Viên của đám người Sở Dương là đeo đai màu tím vậy.
Lúc này, trong ánh mắt tám người đều tràn đầy phẫn nộ nhìn Thạch Thiên Sơn đang đi ra.
Lý Kiếm Ngâm là con trai độc nhất của Lý Kính Tùng, bình thường bị nuông chiều thành tánh, cũng không phải rất hợp với đám sư huynh sư đệ, nhưng không hòa thuận là một chuyện, khi hắn bị người ngoài khi dễ, tuy trong lòng mấy người này chưa chắc đã nghĩ cho hắn nhưng cũng không gây trở ngại họ làm ra vẻ xả giận giúp Lý Kiếm Ngâm.
Đây chính là cơ hội rất tốt để nịnh bợ còn gì!
"Hóa ra là Lưu sư huynh và Khúc sư huynh đại giá thân lâm. Thứ cho Thạch Thiên Sơn không tiếp đón từ xa." Tuy sắc mặt Thạch Thiên Sơn khó coi nhưng vẫn cung kính hành lễ nói.
"Thạch Thiên Sơn, Lưu mỗ không dám nhận cái gì mà sư huynh của ngươi a." Vị Lưu sư huynh kia âm trầm cười một tiếng, cay nghiệt nói: "Ngài lại là Thiên Ngoại Lâu tuổi trẻ đệ nhất cao thủ, lấy tu vi của Lưu mỗ sao dám tự xưng sư huynh của Thạch đại cao thủ chứ?"
Quả nhiên là mượn chuyện "tuổi trẻ đệ nhất cao thủ" mà nói!
Sắc mặt Thạch Thiên Sơn ngày càng khó nhìn, trong lòng đã hận Sở Dương đến tột đỉnh, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới: hay là lúc đó, Sở Dương nói những lời này là vì để lại một cái cớ cho bọn hắn tìm tới?
Vị Lưu sư huynh này tuổi chừng ba mươi, tên Lưu Vân Viêm, chính là đại đệ tử của Lý Kính Tùng, mà vị Khúc sư huynh kia tên là Khúc Bình, hai bảy hai tám tuổi, đứng hàng đệ nhị. Mấy người còn lại đều là đồng môn sư đệ. Nghe Lưu Vân Viêm nói vậy đều cười rộ cả lên.
"Thạch Thiên Sơn, lại đây lại đây, để ta thử chút bản lãnh của vị đệ nhất cao thủ nhà ngươi nào!" Khúc Bình bước ra một bước, chỉ kiếm về phía Thạch Thiên Sơn.
"Ta sao là đối thủ của Khúc sư huynh được..." Thạch Thiên Sơn cuống quít khiêm nhượng.
Đùa à, sao hắn dám động thủ? Đối phương có đến tám người, thứ hạng của Lưu Vân Viêm cao hơn mình, còn Khúc Bình và sáu người khác tuy thấp hơn, nhưng cũng không kém được bao nhiêu. Đối phương cố ý gây phiền phức, sao có thể cho mình chiếm tiện nghi được?
Chỉ cần vừa động thủ sẽ bị đối phương đánh cho ba má nhận không ra!
Về phần Đàm Đàm cùng Sở Dương... Công lực thấp kém, không được tích sự gì... Chỉ có một mình mình chống lại tám người thôi!
Thạch Thiên Sơn không động thủ không có nghĩa là Khúc Bình sẽ đứng chơi không với hắn như vậy. Bỗng nhiên một tiếng "cách" vang lên, trường kiếm rời vỏ, bạch quang lóe sáng, tiếp theo một tiếng "bốp" vang lên, sau đó là một tiếng "phù", tiếp đến là "phù phù phù"...
Hóa ra là Khúc Bình không nói năng gì, vừa ra tay đã đánh Thạch Thiên Sơn một bạt tai thật mạnh, sau đó đá một cước vào bụng hắn, một tát một cước này rất mạnh, Thạch Thiên Sơn không tránh kịp, bị đối phương đánh hai cái, chỉ cảm thấy ruột đau như cắt, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Thạch Thiên Sơn biết chỉ cần mình không hoàn thủ, bị đối phương đánh một chút thì thôi, không có chuyện gì lớn. Nhưng chỉ cần mình vừa hoàn thủ thì không biết hôm nay có sống sót được không nữa. Cho nên đối mặt với công kích của đối phương hắn đành cắn răng thừa nhận.
"Tên hỗn đản này dám đánh ta này!" Khúc Bình vừa ăn cướp vừa la làng kêu lên, giận dữ nói: "Con mẹ nó, đau quá! Quả nhiên không hổ là Thiên Ngoại Lâu tuổi trẻ đệ nhất cao thủ, các huynh đệ, thật nguy hiểm này, mau đến cứu mạng đi..."
"Không xong, Nhị sư huynh chịu thiệt! Lên!"
"Mau mau, đến cứu Nhị sư đệ..." Ánh mắt Lưu Vân Viêm lóe sáng, rất "hoảng sợ" quát to.
Sau đấy sáu người vọt lên như ong vỡ tổ, một bên đánh Thạch Thiên Sơn như tập bao cát, quyền đấm cước đá, tiếng gió ào ào, từng đấm chạm thịt, vừa đánh vừa kêu: "Cũng dám đánh Nhị sư huynh này!"
"Người ta đang luận bàn công bằng, Thạch Thiên Sơn này lại dám chơi ngầm!"
"Đánh chết tên không biết xấu hổ này..."
Cũng có người vừa đánh vừa dắt cổ họng kêu to: "Thạch Thiên Sơn, ngươi ỷ ở đây là Tử Trúc Viên nên ương ngạnh kiêu ngạo chứ gì? Ngươi ngươi... ngươi dừng tay... Nhị sư huynh, Nhị sư huynh không sao chứ?"
Nghe cứ như Khúc Bình sắp bị đánh chết vậy...
Khúc Bình một bên ra sức đánh một bên kêu thê thảm: "Đau! Đau chết ta... Thạch Thiên Sơn, ngươi thật độc ác..."
Lúc đầu Thạch Thiên Sơn còn kêu rên thảm thiết, cầu xin tha thứ, nhưng dần dần theo những tiếng răng rắc vang lên, thân mình cuộn lại, hôn mê...
Bảy người vẫn chưa hết giận, lại đánh thêm một hồi mới dừng tay lại, ai cũng thở hồng hộc. Khúc Bình lau mồ hôi nói:
"Thật nguy hiểm, suýt nữa đã bị thằng nhãi này đánh chết rồi..."
"Đúng vậy đúng vậy, Thạch Thiên Sơn này thật đúng là ngoan độc!" Bên cạnh có người phụ họa.
Đàm Đàm nhìn đến nỗi đỏ cả mắt, nhưng hắn vừa muốn lao ra đã bị Sở Dương kéo lại. Đối phương nhiều người như vậy, Đàm Đàm có xông lên cũng không làm được gì, chỉ có thể bị đối phương đánh như đánh Thạch Thiên Sơn mà thôi... Hơn nữa, Thạch Thiên Sơn bị đánh là chuyện cảnh đẹp ý vui đến dường nào, sao có thể quấy hư chứ...
Xa xa ở trong bóng rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên thở dài một tiếng thật sâu, lẳng lặng nhìn Thạch Thiên Sơn đang hôn mê giữa sân, hai mắt như băng như tuyết, lạnh thấu xương!