Quyển 2 - Chương 37: Thương thiên đảo ngược

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:07

Ô Vân Lương ngồi đối diện khiếp sợ hai mắt trợn tròn. Một khắc trước Sở Dương còn đang lẳng lặng lắng nghe mình nói chuyện, chợt ngay sau đó tựa hồ hắn đã đột ngột rơi vào trong một loại cảnh giới huyền diệu, rõ ràng là gần trong gang tấc mà không ngờ mình lại không thể cảm giác được hơi thở của hắn. Đột nhiên ngay lúc này, trên người Sở Dương bỗng bộc phát sát ý nồng đậm, cực kỳ hung bạo! Ô Vân Lương khiếp sợ bật người lên, bất khả tư nghị nhìn Sở Dương, không còn ... bảo trì bình tĩnh như trước nổi nữa. Sát khí hung bạo tới mức này khiến cho Ô Vân Lương có một loại cảm giác: dưới dạng sát khí như vậy thì dù là giết sạch một mạch trăm vạn người... Ô Vân Lương cũng tin tưởng! Sở Dương sát khí như thủy triều dâng tràn, hai nắm đấm siết thật chặt, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở cực kỳ nguy hiểm. Một loại cảm xúc khát máu tàn bạo lồng lộn cuộn trào trong kinh mạch của hắn! Sát khí tựa cơn lũ hung bạo mãnh liệt chạy chồm trong kinh mạch rồi tựa một cơn sóng thần mạnh mẽ đổ ập vào đan điền, rồi ở trong đó lồng lộn quay cuồng tựa một con hổ đói bị nhốt trong chuồng! Giờ khắc này, Sở Dương đột nhiên cười gằn trầm trầm, tự mình mạnh mẽ bứt tinh thần khỏi cái loại cảnh giới huyền ảo này. Đây là cảnh giới thiên đạo a! Cảnh giới thiên đạo mà hàng triệu triệu võ giả tha thiết ước mơ muốn được đi vào vậy mà Sở Dương dứt khoát bứt trở ra! Không hề lưu luyến! Một trận cắn trả kịch liệt tựa cuồng phong bại vũ đánh úp lại, thân thể Sở Dương run rẩy lảo đảo... tại chỗ sâu nhất trong tinh thần bỗng chấn động đì đùng như thác đổ, ngũ quan thất khiếu đồng thời trào ra máu tươi, đột nhiên thần quang trong mắt bạo tỏa, gầm nhẹ: "Ai nói lịch sử không thể nghịch chuyển? Bố mày cứ thích nghịch chuyển đấy! Một ngày chưa được thì bố mày chơi liền mấy ngày... xem ai lỳ hơn! !" Ô Vân Lương ở bên cạnh không biết vì sao Sở Dương lại đột nhiên gầm lên như vậy, không khỏi có chút giật mình lùi lại vài bước. Đột nhiên ngay tại lúc này, dòng sát khí trong đan điền Sở Dương đang lồng lộn vùng vẫy bỗng oanh một tiếng rồi tan tác... một thanh âm rộng rãi khoáng khoáng cười ha hả nói vang: "Không tệ không tệ, ngươi cuối cùng cũng lĩnh ngộ bản chất của Cửu Kiếp Kiếm... Chính là... Thương - Thiên - Đảo - Ngược!" Đúng lúc này, trên bầu trời vốn ngàn dặm không mây đột nhiên một tiếng sấm rền vang, một đạo cột sét tựa hồ mang theo sự giận dữ của cả Cửu Trọng Thiên điên cuồng bổ xuống! Bạch quang chói mắt từ tia chớp rọi sáng mấy nghìn dặm tựa ban ngày! Hoành tráng vô cùng! Cả nửa ngọn núi chỉ nghe rầm một tiếng, vỡ vụn tựa bọt xà phòng. Mấy ngàn vạn khối đá vụn văng tung tóe bốn phía, nhất thời núi rung đất lở, tựa như tận thế đang tới! Chỗ sơn động hai người Sở Dương đang ở trực tiếp bị gọt sạch biến thành quảng trường ngoài trời! Ô Vân Lương thét một tiếng kinh hãi, nhảy dựng ngược... chỉ cảm thấy da đầu run rẩy, cả người túa mồ hôi đầm đìa. Đầu óc trống rỗng hồn vía lên mây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sở Dương rõ ràng nghe được âm thanh trong đan điền này thì không khỏi cả người chấn động, đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng rồi lại không biết nói kiểu gì, bởi vì hắn rõ ràng nghe ra những lời này truyền ra từ chính trong đan điền của mình. Hoặc nói là trực tiếp dùng ý thức đối thoại. Khi Sở Dương còn đang ngẩn người chưa biết tính sao thì âm thanh rộng rãi khoáng khoáng kia lại vang lên lần nữa: "Thương thiên là cái rắm! Xé nó! Phá nó! Vận mệnh là cái rắm! Sửa lại nó! Nghịch lại nó! Lịch sử là cái rắm! Hủy sạch nó! Tiêu diệt nó! Ha ha ha..." Tia ý thức trong tinh thần Sở Dương này mang theo sự cuồng ngạo vô bì, cùng vẻ bễ nghễ coi thường liếc nhìn hết thảy trời cao đất dày, hơn nữa cùng với sấm sét đì đùng bên ngoài lại càng có thêm một loại ý chí quyết tuyệt quên mình! Sở Dương tâm thần chấn động, nhịn không được lẩm bẩm nhẩm lại: " Thương thiên là cái rắm! Xé nó! Phá nó! Vận mệnh là cái rắm! Sửa lại nó! Nghịch lại nó! Lịch sử là cái rắm! Hủy sạch nó! Tiêu diệt nó!"... cảm thấy mấy câu này quả thực cực kỳ thích hợp với tính cách của mình, cuồng ngạo như vậy, bất kham như vậy, đây mới là cái loại cảm giác mà chính mình muốn có! Thanh âm cuồng ngạo kia của cười hắc hắc nói: "Ngươi nghĩ không sai, nếu muốn thay đổi vận mệnh của ngươi thì từ giờ trở đi hãy thay đổi quỹ tích cả thế giới này! Nghịch lại nó! Nếu ngươi không thể nghịch chuyển vận mệnh, nghịch chuyển lịch sử thì Mạc Khinh Vũ cũng nhất định vẫn sẽ chết trong bất hạnh! Hắc hắc... ha ha ha..." Sở Dương chấn động, đang muốn đáp lại thì đột nhiên một âm thanh nghi hoặc vọng lại: "Ngươi đang nói cái gì? Ngươi làm sao vậy?" Sở Dương cả kinh, ngước mắt nhìn lên thì thấy Ô Vân Lương đang mang vẻ mặt khiếp sợ nghi hoặc đánh giá chính mình. Nhìn dáng vẻ của hắn thì hẳn là vừa rồi rõ ràng cái gì cũng không nghe được. Sở Dương ù ù cạc cạc quay lại cẩn thận cảm nhận động tĩnh trong đan điền thì lại phát hiện một chút động tĩnh nào cũng không có. Vừa rồi hết thảy giống như là một giấc mộng! Nhưng Sở Dương có thể chắc chắn, đây không phải mộng! "Đệ tử không sao." Sở Dương cười ha hả. Lúc này hắn mới phát hiện cả người mình không ngờ đã đầm đìa mồ hôi, áo sống đã ướt sũng tựa như mới vừa từ trong hồ đi lên vậy. "Ngươi tại sao đột nhiên ngây ra? Rồi lại có thể lập mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ trong chớp mắt? Hơn nữa thất khiếu đổ máu? Còn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại xuất hiện sét đánh? Mà lại mạnh tới mức đem cả ngọn núi thổi bay đi nữa..." Ô Vân Lương vẫn còn chút sợ hãi quay lại nhìn lên sắc trời đã tang tảng sáng, rồi lại lo lắng nhìn Sở Dương: "Sở Dương, ngươi có bệnh gì khó nói phải không?"... nói đoạn không đợi trả lời mà ngay lập tức bắt lấy cổ tay hắn, vận công xem xét. Nhưng sau khi tỉ mỉ kiểm tra một lượt mà vẫn không phát hiện ra thân thể Sở Dương có cái gì dị thường thì Ô Văn Lương không nhịn được lắc lắc đầu nói : "Kỳ quái." "Đệ tử cũng không rõ, có thể là vừa rồi khi theo dõi cùng nghe lén mấy người kia quá khẩn trương nên không để ý gì, hiện tại đệ tử nghĩ lại mới thấy sợ.", Sở Dương lấp liếm. "Ân, cũng có thể." Ô Vân Lương dặn dò : "Bất quá cũng không nên chủ quan, một khi phát hiện thân thể có chỗ nào bất thường thì nên lập tức nói với sư phụ ngươi. Nếu sư phụ ngươi cũng không có biện pháp thì nói hắn cứ tới tìm ta!" Sở Dương vội vàng đáp ứng. Trong lòng hắn còn đang khúc mắc ở mấy câu nói kia: Lịch sử đảo ngược! Vận mệnh đảo ngược! Thương thiên đảo ngược! Nếu muốn thay đổi vận mệnh của ngươi, vậy nghịch nó! Ta đây liền nghịch! Sở Dương trong lòng nghiến răng nghiến lợi... Nghịch thì nghịch! Mẹ kiếp ông mày ngán cái rắm!! Nếu muốn nghịch chuyển, vậy phải thế nào mới có thể nghịch? "Chúng ta đổi địa phương khác nói tiếp." Ô Vân Lương nắm lên Sở Dương, hô một tiếng bay ra khỏi sơn cốc... vừa rồi động tĩnh quá lớn nên đã có không ít người hướng bên này tới rồi. Hai người vòng vo vài vòng mới lại tìm được một địa phương thuận tiện để nói chuyện. Sở Dương trong lòng khá là buồn cười, mình đi theo chính là đường đường chưởng môn Thiên Ngoại Lâu, vậy mà vòng vòng vèo vèo ngay tại trong phạm vi Thiên Ngoại Lâu qua qua lại lại, thật sự giống như đi trộm ngay trong nhà mình vậy. Loại cảm giác này thật sự là tuyệt không thể tả a. "Vừa rồi lời ta nói, ngươi nghe rõ cả chứ?" Ô Vân Lương nói : "Ngươi thấy sao?" Đầu óc Sở Dương linh hoạt chuyển động lên, hắn trầm mặc một lúc lâu không nói gì rồi sau mới trầm tư nói: "Chưởng môn sư bá ý tứ của ngài có phải hay không là... Nếu bọn hắn đã muốn khơi mào phân tranh để mượn cơ hội này thống nhất thiên hạ. Vậy chúng ta cũng đành thuận theo thời thế mà đưa đẩy theo sao?" Ánh mắt Ô Vân Lương lộ vẻ tán thưởng: "Không sai, tiếp tục nói." Sở Dương trong đầu tính toán cao độ, chậm rãi nói: "Một khi hai nước lâm vào chiến tranh, như vậy chưa hẳn chúng ta đã không có cơ hội lợi dụng, hoặc có thể nói là vị tất Thiết Vân đã không có cơ hội! Mà ý tứ của chưởng môn sư bá hẳn là ngay tại trong tình huống rối loạn này cố gắng tìm được nơi để cho Thiên Ngoại Lâu chúng ta sống yên ổn đi!" "Không sai!", vẻ tán thưởng trong mắt Ô Vân Lương càng nồng, nói tiếp: "Trong tất cả tính toán này có một người mấu chốt!" "Người này cũng không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu, mà là Thiết Bổ Thiên!" Sở Dương trầm ngâm nói : "Ai cũng có thể chết, chỉ Thiết Bổ Thiên là không thể chết được!" "Không sai." "Chỉ cần Thiết Bổ Thiên không chết thì bằng vào uy vọng cùng thủ đoạn của hắn, hắn có thể tổ chức binh lực cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu đại chiến, bảo vệ Thiết Vân." Sở Dương nói : "Như vậy, cho dù khi chiến tranh chấm dứt thì Đại Triệu đế quốc có thắng cũng là thắng thảm! Muốn tiếp tục gồm thâu Vô Cực quốc đã tuyệt đối không đủ năng lực, thậm chí trong cảnh ngộ khắp nơi nguyên khí tổn hao trầm trọng thì chính chúng còn phải lo ngại Vô Cực quốc chủ động tới đánh! Như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng sẽ không dám hành động quá mức nữa rồi." "Nói rất hay!" Ô Vân Lương vỗ tay một cái, ánh mắt nhìn Sở Dương tựa như vừa phát hiện một thứ trân bảo quí báu vậy.