Quyển 8 - Chương 251: Vui lòng chỉ giáo

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:22

"Hắn đây là muốn đi muốn chết phải không? Châu chấu đá xe!" Một cái Thiết Kiếm Môn cao thủ nhìn theo Sở Dương lẩm bẩm hỏi. Ngay tại lúc này, chỉ sợ ngươi tránh không thoát, cũng là muốn hết sức trốn đi, sao lại chủ động đưa đến cửa? "Chúng ta, vị Sở trang chủ này ... Có thể giống như là người muốn chết sao?" Bạch Vũ Thần nhìn theo Sở Dương nói: "Hắn lần này đi tất nhiên là có đạo lý của hắn! Chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến!" "Dạ, chúng ta cũng nên có chuẩn bị. Rất có khả năng sau một khắc nữa bọn họ sẽ tiến công , Mặc Vân vệ làm việc xưa nay quả quyết, sẽ không tùy tiện làm việc, nhưng cũng sẽ không giẫm chân tại chỗ." Xa Húc Sơ tại lúc này, đại binh sắp tiếp cận thì ngược lại trấn định xuống. Dạ... Lúc này, người các đại siêu cấp môn phái vốn là tâm như chỉ thủy, mọi người toàn bộ cũng có một loại tâm tư: người Mặc Vân Thiên đến tìm Sở Dương, hay là tìm những người Mặc Vân Thiên khác, tóm lại không phải tìm chúng ta. Mục tiêu của chúng ta, thủy chung cũng chỉ có Thần Nguyên chi Cảnh ở dưới Trấn hồn Thạch mà thôi! 1* Về phần Người Mặc Vân Thiên thì như thế nào, Sở Dương cuối cùng như thế nào, hết thảy cũng không quan hệ đến chúng ta . Tất cả mọi người đang đợi thanh kiếm trên đỉnh Thương Mang sơn kia có động tịnh, mong mỏi thanh kiếm kia mau biến mất. Hay hoặc là, người lúc trước trấn áp Thần Nguyên chi Cảnh kia lần nữa xuất hiện đem nó lấy đi! Có một vị tồn tại như vậy ở chỗ này, mọi người cũng không có gì hy vọng xa vời là có thể lấy được bảo bối ở dưới Thần Nguyên chi Cảnh đầu tiên. Nhưng tồn tại như vậy tuyệt đối sẽ không một ngụm nuốt hết, ngay cả canh cũng không lưu cho người ta một ngụm. Làm như vậy quá không có phong độ đi, cũng quá mất phong phạm tiền bối cao nhân đi! Chẳng qua là, coi như là hắn không lấy hết đồ nhưng đối với các tông môn cũng chưa chắc đã trợ giúp, xem ra vật sẽ lọt vào tay môn phái nào mạnh hơn. Mọi người đang lẳng lặng đợi chờ. Đột nhiên trên đỉnh Thương Mang sơn truyền đến một mảnh kinh hô sinh. "Thanh kiếm kia biến mất!" "Thật biến mất rồi, tà khí cũng không còn !": Cái thiên đại tin tức tốt này giống như cơn gió nhanh chóng truyền khắp cả Tử Hà thành. Các đại môn phái cơ hồ cũng ở trong cùng một thời gian chiếm được tin tức kia, mọi người ai nấy nhảy dựng lên xông qua. Nhưng vào lúc này, trong lúc bất chợt một trận thiên hôn địa ám rồi ba chiếc tàu cao tốc mang theo cường thế uy áp không ai có thể địch nổi trực tiếp phủ xuống Tử Hà thảnh, địa điểm đệ nhất chiếc hạ xuống lại vừa lúc ở trước đám đông đang lao lên. Lấy tu vi của mọi người tự nhiên có thể dễ dàng bay qua nhưng lại không ai dám. Người người đều biết, tàu cao tốc có thể tự chủ thao túng địa phương hạ xuống, người Mặc Vân Thiên hoàn toàn có thể đáp xuống một nơi rộng hơn, không nên hạ xuống ở chỗ trước mặt mọi người mà ngăn chặn đường đi, vậy thì nhất định là có chuyện. Tùy tiện hành động, chẳng khác nào là khiêu khích người Mặc Vân Mạnh mẽ sấm quan, vô luận là đột phá hay trực tiếp bay qua, đối với người Mặc Vân Thiên quyết chí thề báo thù mà nói, giống như là mình khiêu khích vậy vân vân. . . Hậu quả như vậy, người nào cũng không muốn thừa nhận, lại càng chịu không nỗi! Mặc dù mọi người không tình nguyện lại cũng chỉ có thể dừng lại đi bộ tới Ba chiếc tàu cao tốc Mặc Vân Thiên chỉnh tề hạ xuống, tựa như ba hòn núi lớn, ngang ngược chặn trước mặt mọi người. Tàu cao tốc trên thân thẻ khăng lồ có viết một chứ to: Vệ! Mọi người vừa thấy cái chữ 'Vệ' này thì mí mắt nhảy lên! Vệ là Mặc Vân vệ! Là lực lượng, tinh nhuệ nhất trực thuộc Mặc Vân Thiên Đế. Cửa của chiếc tàu cao tốc đầu tiên từ từ mở ra, một Hắc y nhân che mặt, thân thể đĩnh trực dân đội đi ra, mỗi một người vừa đi ra đều làm mọi người cảm giác được, nhiệt độ ngoài Tử Hà thành vừa giảm xuống 1 phần. Những người này, không ai ngoại lệ, tất cả đều tựa hồ mang theo đầy người sát khí, cõi lòng đầy băng tuyết! Từ chiếc tàu đầu tiên có một ngàn Hắc y nhân đi ra ngoài, chỉnh tề xéo cũng tạo thành một hàng thẳng tắp. Cả quá trình này một điểm thanh âm cũng không có phát ra Sau đó nhiều đội nhân mã mặc quân phục quân nhân Mặc Vân Thiên bắt đầu đi ra ngoài, trên cổ áo mỗi người và trên ngực áo đềwthêu hai cái chữ nhỏ. "Trảm Mộng!" Mộng đại tướng quân! Khi nhìn được những quân nhân này đi ra, mọi người đã đoán được lần này người dẫn đầu là ai. Không nghi ngờ chút nào, người dẫn đầu là nhân vật nổi danh Ở Mặc Văn Thiên, được khen là một trong 'Kình thiên tam trụ", Mộng đại tướng quân! Dụng binh như mộng, nhân sinh như giấc mộng, Mộng ta tới đâu, thiên hạ không còn mộng! Mộng đại tướng quân, bản thân hắn họ Mộng nhưng hắn lại chấp chưởng 1 chi quân đội tên là Trảm Mộng! Chặt đứt mộng của người khác, chặt đứt nhân sinh mộng mơ của Mấy viên tướng quân quần áo thẳng tắp nhanh chóng đi xuống yên lặng đứng ở trước chi quân đội của mình. Hai chiếc tàu cao tốc kia đều có đồng dạng động tác, chỉnh tề, vắng lặng không tiếng động. Về cửa khoang của đệ nhất tàu cao tốc! Bỗng nhiên, một tiếng rống to rung động cả tinh không! "Quân trí lễ!" Mọi người cùng nhau giơ tay đặt lên ngực, nửa mặt nghiêng sang bên nhìn chăm chú vào cửa khoang. Một Hắc y nhân, bỗng nhiên hiện ra tại cửa khoang. Người này mặt mũi võ vàng, tinh thần quắc thước, thân thể đĩnh trực, mặc dù râu dài trước ngực, có lẽ đã là một vị lão nhân nhưng khi hắn cất bước đi xuống lại vẫn như cũ là long hành hổ bộ, ngạo thị bầy luân. Tựa hồ dãy núi vạn khe cũng bởi vì hắn đến mà yên lặng không nói gì, vạn vật tiêu tịch! "Thật phô trương!" Vân Trung Thiên ánh mắt bễ nghễ, có chút xem thường hừ lạnh một tiếng nói. Người khác rất để ý đến Mộng đại tướng quân, rất để ý đến Trảm Mộng đại quân, rất để ý đến Mặc Vân Thiên đệ nhất thực lực quân, nhưng trong đó không bao gồm Vân Trung Thiên! Lời này vừa ra, nhất thời bên kia bảy tám ngàn người đồng thời mắt lạnh nhìn sang, một cổ áp lực rất to lớn mãnh liệt ập tới! Vân Trung Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, mắt lạnh tương đối , hẳn vẫn không thèm để ý tới. Mộng đại tướng quân mới vừa xuống tới vừa nhìn thấy rõ Vân Trung Thiên thì nhẹ nhàng vung tay lên nói: "An tâm, chớ nóng!" Áp lực này sau một câu nói của hắn trong lúc nhất thời liền biến mất. "Nguyên lai là Vân thiểu chủ, Mộng mỗ ra mắt tôn giá." Mộng đại tướng quân vuốt cằm mỉm cười nói. "Mộng đại tướng quân hữu lễ." Vân Trung Thiên đĩnh trực thân thể, cười nhạt nói. như Một màn này khiển chúng nhân đều kinh ngạc. Vân Trung Thiên này rốt cuộc có lai lịch gì? Có bối cảnh gì mà lại có thể làm cho Mặc Vân Thiên Mộng đại tướng quân đối với hắn cũng lễ phép như thế? "Ngăn cản các vị, có chút mạo phạm rồi, thật sự là Mặc Vân Thiên phải hướng về mọi người giải thích một ít chuyên, nếu như đắc tội, Mộng mỗ ở chỗ này bồi tội Mộng đại tướng quân mỉm cười ôn nhu văn nhã, cả người thoạt nhìn tựa như một bậc trưởng giả hòa ái dễ gần, tràn đầy quân tử phong thái nói. "Không dám không dám, Đại tướng quân thật sự quá khách khí." Mặc dù người người trong lòng người không tình nguyện, cơ hồ muốn chửi má nó nhưng bề ngoài vẫn là khuôn mặt tươi cười đón chào, thậm chí trên khuôn mặt tươi cười còn phải lộ ra vẻ đặc biệt chân thành. Mặc dù vị Mộng đại tướng quân này thoạt nhìn rất hòa khí nhưng mọi người đều biết, nếu người này tiếp theo trở mặt ra lệnh một tiếng đồ diệt môn phái mình, đó là chuyên tuyệt đối có thể làm được. Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn làm ra được chuyện bực này! Có thể làm được Đại tướng quân ở một phương thiên địa có người nào thật sự là người lương thiện đây? Thông thường đều là trên tay máu tươi nhuộm đỏ tứ hải rồi? " Mặc Vân Thiên Cửu thái tử Nguyên Thù Đồ của chúng ta bỏ mình ở chỗ này, Mộng mỗ phụng Thiên Đế chi mệnh, đến đây điều tra, muốn tìm hiểu rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện. . Mộng đại tướng quân nhàn nhạt cười chắp tay nói: "Cho nên, kính xin chư vị, vui lòng chỉ giáo." Vui lòng chỉ giáo? Ta vui lòng chỉ giáo ngươi đại đầu quỷ! Mọi người trong lòng rất chỉnh tề chửi má nó! Chúng ta đúng là có thấy được, nhưng là, các ngươi hẳn là phải hỏi thăm tò lâu rồi mới đúng. Nếu nói oan có đầu nợ có chủ, người nào giết Cửu thái tử, ngươi trực tiếp đi tìm người đó. Tới ngăn chúng ta làm gì? Nay tạo ra một loại không khí khẩn trương đem cả chúng ta vây ở bên trong là có ý gì? "Cái này. . . Chuyên cụ thể, tin tưởng Mộng tướng quân ngài đã biết rồi; đối với cái này, thông tin chúng ta có thể bổ sung chỉ sợ rất có hạn . Mộng tướng quân muốn chúng ta cụ thể bổ sung cái gì?" Tuyết Tiên Tử mày liễu vừa nhíu hỏi. Ngũ Trường Hưu lặng yên không một tiếng động bước ra một bước, đi tới phía sau Tuyết Tiên Tử. Nếu người Mặc Vân Thiên dám làm khó Tuyết Tiên Tử, hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ. Mộng đại tướng quân thở dài, nói: "Cái ta muốn biết chút cũng chỉ là muốn chứng thật một chút về nguyên nhân sự kiện lần này mà thôi." Hải Dương Ba ở một bên thản nhiên nói: "Nói đến chuyện này nguyên nhân gây ra cũng đơn giản bất quá, Sở Dương có vợ, nàng này là thuần âm thân thể, càng thêm rất là xinh đẹp. Cửu thái tử thấy thì mừng rỡ, lúc đầu muốn đền đòi mà không được, bị Sở Dương đuổi đi. Cửu thái tử từ đó không cam lòng, sai cao thủ đem vợ Sở Dương bắt đi, lúc đó Sở Dương bởi vì có chuyên đi ra ngoài, Cửu thái tử đắc thủ quay về. Sở Dương trở về nghe tin bất ngờ thì đến trả thù, cuối cùng mượn thiên địa lực lượng giết Cửu thái tử và những người hộ về của Cửu thái tử." Hải Dương Ba nói lời này tuy là đầy đủ và thực sự nhưng không chưa một chút mặt mũi nào cho Mặc Vân Thiên, căn bản là không có nửa điểm vu hồi. Dị thường trắng trợn nói ra. Rất hiển nhiên, đối với loại hành vi này của Mộng đại tướng quân rất không hài lòng. Mộng đại tướng quân lông mày nhẹ nhàng cau lại, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn như có như không. Quét qua một vòng nhìn mặt những người khác, hắn đã biết chuyện này tuyệt không giả; Sở Dương cũng không phải là đại nhân vật gì, ngay cả có mấy phần thực lực, nhưng vẫn không đáng để những người này cùng nhau nói dối bảo vệ. Hơn nữa, Hải Dương Ba nói ra, mọi người mặc dù thần sắc cổ quái nhưng không có bất luận kẻ nào ra mặt phản bác. Hiển nhiên, mọi người cũng chỉ là khiếp sợ việc Hải Dương Ba có dũng khí mở miệng nhưng đối với điều Hải Dương Ba nói lại không có người nào có thể phủ nhận. Hiển nhiên, chính là Cửu thái tử hoàn toàn có lỗi! Phía Mặc Vân vệ, một thống lĩnh áo đen tiến lên một bước, u ám nói: "Chân chính đồ hỗn trướng! Cửu thái tử của chúng ta có bực thân phận nào chứ? Nếu hắn coi trọng lão bà của Sở Dương thì đó chính là vinh hạnh của Sở Dương ! Sở Dương kia hẳn là hai tay dâng lên, nghênh đón ân sủng! Lại dám trước trục Thái Tử, sau còn sử dụng binh đao!" "Cuối cùng lại còn đi ngược lại, phản kháng thiên uy, lấy thủ đoạn tàn nhẫn hãm hại giết chết Cửu thái tử, tội khác đã tuyệt đối không thể tha thứ! Nghịch tặc như vậy, tội ác tày trời! Còn ngươi nữa, lão nhi này ngươi nói như thế là có dụng ý gì?" Mọi người mặt mũi đều trầm xuống, Hải Dương Ba lại càng giận đến mức râu mép run lên. Người này là là Mặc Vân vệ đệ tam thống lĩnh; từ trước đến giờ chỉ trung thành với hoàng thất, duy tri hoàng quyền, đối với sự tình khác, luôn luôn không bận tâm, lại càng không hỏi thị phi đúng sai. Chỉ thấy hắn lãnh nhãn nhìn những người khác nói: "Còn các ngươi nữa, nếu biết rõ Cửu thái tử nhà ta có lòng với mỹ nhân, vì sao không ra tay giúp đỡ? Không giúp đỡ thì thôi, lại trơ mắt nhìn Cửu thái tử bị kẻ xấu giết chết! Các ngươi đây là dung túng! Đây chính là thông đồng làm bậy! Đây chính là không làm gì! Không làm gì, sẽ phải trị tội, trị bọn ngươi vì khi quân chi tội!" Lời nói này nến như là đơn thuần lấy lập trường của tư quân Mặc Vân vệ của Mặc Vân Thiên hoàng gia mà nói, mặc dù có bất công bằng nhưng là hoàng thất hộ vệ, duy trì hoàng thất tôn nghiêm, còn có lý niệm "Trong thiên hạ khắp nơi đều là vương thổ, tất cả mọi người đều là vương thần" làm cơ sở, thật ra cũng không thể nói lời của hắn là sai. Song lời nói này vừa ra tới, người các đại siêu cấp môn phái nhất thời thay đổi sắc mặt. Lời này của ngươi coi là có ý gì? Ngay cả các ngươi là Mặc Vân vệ, có thể cưỡng từ đoạt lý như vậy , cho dù là thảo luận thì cũng thật là quá đáng? Hơn nữa, nếu hiện tại chính là ở Mặc Vân Thiên thì cũng thôi nhưng hiện tại nơi này chính là Đông Hoàng Thiên! Cửu thái tử nhà các ngươi vô duyên vô cớ cướp lão bà nhà người ta đã là đại không nên , chẳng lẽ chúng ta còn phải trợ tri vi ngược sao? Cửu thái tử nhà các ngươi táng tận thiên lương, cuối cùng quả báo, bị trượng phu người ta làm thịt, lại còn muốn trị tội chúng ta? Nơi nào có đạo lý như vậy , thật nghĩ đám Mặc Vân Thiên các ngươi có thể một tay che trời sao? Nếu chỉ là một môn nhất phái thì hoặc là e sợ các ngươi cường thế, chúng ta nơi này tụ tập đến hơn 90% siêu cấp tông môn cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, đừng nói ngươi là một cái thân Vệ thống lĩnh nho nhỏ, cho dù là Mộng đại tướng quân hay thậm chí là Mặc Vân Thiên Đế đích thân đến, dám cùng nhiều môn phái như vậy khai chiến sao? ! Lời của Mặc Vân vệ đệ tam thống lĩnh hiển nhiên đã dân động công phân, Mặc Vân vệ ngay cả thực lực rất mạnh, nhân số đông đảo, nhưng nếu có một tia ý thức chổng đổi tất cả siêu cấp tông môn của cả Cửu Trọng Thiên Khuyết thì tất bại vong! Mộng đại tướng quân lãnh túc nói: "Câm miệng!" Vị Mặc Vân vệ Tam thống lĩnh này phẫn nộ nói: "Đại tướng quân; thật sự là những người này trơ mắt nhìn Cửu thái từ bị giết, thuộc hạ trong lòng không khỏi oán giận, trong thiên hạ chăng lẻ vương thô..." Vị Tam thống lĩnh này đột nhiên lăng không ngã vãng ra ngoài. Trên không trung quay cuồng bổn năm vòng rồi chợt ngã trên mặt đất. Mộng đại tướng quân hai tay chắp sau lưng thản nhiên nói: "Lão phu nói rồi, câm miệng! Đây không phải là lúc để ngươi tiếp tục nói chuyện! Không hiểu lời của ta sao?" Hắn vung tay lên, lạnh lùng nói: "Cái tát này chẳng qua là để cho hắn câm miệng, các ngươi và hắn nên nhớ kỹ! Chớ có cho là, hắn là Mặc Vân vệ Tam thống lĩnh thì có thể không cần tuân thủ quy củ! Ta không cần thuộc hạ không tuân thủ quy củ!" "Dạ!" Phía sau Mộng đại tướng quân, ba vị quan quân chỉnh tề tiêu sái đi ra trên người mang theo một loại khí thế lạnh thấu xương. Ba người bước nhanh tới trước mặt Tam thống lĩnh. Một người trong đó một tay níu lấy vạt áo Tam thống lĩnh mà kéo, nhưng ngay sau đó tên còn lại "Oanh" một quyền đánh vào trên mặt Tam thống lĩnh. Cùng lúc đó, một cái đầu gối khác đã hất lên trên bụng Tam thống lĩnh. Tam thống lĩnh kia đau đớn mới muốn kêu ra tiếng thì xương sườn lại bị đánh một quyền, lại đành đem thanh âm vừa muốn phát ra nuốt trở về. Ở trước mắt bao người, ba tướng quân kia một quyền lại một quyền, một cước lại một cước, tàn nhẫn tới cực điểm thu thập vị Tam thống lĩnh không lựa lời nói này , không nghe quân lệnh ư, Tam thống lĩnh bị đánh đến bụi đất tung bay, ngay cả hét thảm một tiếng cũng không phát ra được. Người không biết chuyện còn tưởng rằng vị Tam thống lĩnh này xương cốt cứng rắn, trên thực tế là mỗi lần hắn sắp kêu ra tiếng thì dưới xương sườn đã bị mãnh liệt đánh một quyền đem thanh âm của hắn toàn bộ nén lại! Loại hình phạt không tiếng động này tàn khốc và sắc bén nhất. Làm ngươi ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng kêu không được! Ba người mặt không chút thay đổi, tựa hồ như đang đánh bao cát vậy, động tác như nước chảy mây trôi, phảng phất đã sớm thành thói quen tự nhiên rồi. Dọc theo đường đi, vị Tam thống lĩnh này ngang ngược càn rỡ đã sớm để cho người dưới trướng Mộng đại tướng quân nhìn không vừa mắt, hôm nay rốt cục có cơ hội bắt nạt. Lúc này, trong trận doanh Mặc Vân vệ đột nhiên có một tia xôn xao. Mộng đại tướng quân đối với cái này làm như hoàn toàn không có phản ứng, thân thể như cũ đĩnh trực mà đứng, không nhúc nhích. Một thân áo khoác đen nhánh ở trong gió khẽ phập phồng . Hắn không quay đầu lại, cũng chưa từng xoay người lại. Lần này đi quá vội vàng, vừa nhận được mệnh lệnh là Mặc Vân vệ đã xuất phát, lập tức lên tàu cao tốc đi, một đường bay tới đây, chẳng lẽ lão phu không cần lập uy sao ? Đám Mặc Vân vệ này cũng đúng là nên giáo huấn một chút . . . Mộng đại tướng quân trong lòng thầm nghĩ. Một hồi lâu sau lão mới thản nhiên nói: "Bệ hạ cho ta dẫn đội, chính là toàn bộ tùy ta định đoạt! Nếu trong Mặc Vân vệ có bất kỳ người nào dám có can đảm dị động, toàn bộ giết chết! Nếu vì vậy mà phải có người gánh trách nhiệm, lão phu một người tự gánh chịu!" Những lời này vừa ra tới, trong Mặc Vân vệ trong nháy mắt tập thể yên lặng như tờ. Mộng đại tướng quân hướng về đám Hải Dương Ba vuốt cảm mỉm cười nói: "Chuyện này, thị phi sớm có phán đoán sáng suốt, công đạo tự tại nhân tâm. Bất quá, bọn ta có chức trách, đây cũng là chuyện không có cách nào, xin chư vị độ lượng rộng rãi bao dung ." Tuyết Tiên Tử hít một hơi thật sâu nói: "Ăn lộc vua, gánh nỗi lo của vua, nỗi khó của tướng quân bọn ta tự nhiên sáng tỏ." Mộng đại tướng quân thở dài, sắc mặt thật là có chút xào xạc, một hồi lâu không nói gì. Sự thật chính là sự thật. Lần điều tra này nói cho cùng bất quá chính là một ảo tường, một cái ảo tường vô cũng không cần thiết, tất cả mọi người đều hiểu Cửu thái tử là hạng người gì, điều toa như thế đây. Không ngoài hy vọng có thể tìm cho Cửu thái tử nhà mình một chút lý do, vô luận là dựa vào hay không dựa vào; làm sao cũng ít nhiều không thể sư xuất vô danh, yên tâm thoải mái một điểm. Nhưng hiện tại hết thảy sự thật cũng cho thấy: Cửu thái tử chính là đáng chết, chết chưa hết tội! Nhưng, thực tế tàn khốc như vậy, hắn nếu không phải là Thái Tử, mình cũng muốn tự thân giết hắn rồi! Nhưng bởi vì hắn là Thái Tử, mình vẫn không thể không báo thù cho hắn! Loại chuyện này, đối với người cả đời chinh chiến như mình mà nói, thật sự là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ! Đại trượng phu làm việc có cái nên làm có việc không nên làm, nhưng tình hình bây giờ, thân bất do kỷ! Liền tại lúc này, một đạo bóng đen xa xa đến, tốc độ cực nhanh, càng thêm là không thèm dừng lại chút nào, hẳn đi qua chỗ mọi người đứng không xa mà chạy thăng tới Thương Mang sơn! "Người kia là ai?" trong đám Mặc Vân Thiên có người bất mãn nhìn bóng đen này , lại dám từ đỉnh đầu chúng ta trực tiếp bay qua? Thật sự là lớn gan! "Người này, các ngươi hẳn là đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu, như sấm bên tai mới đúng." Vân Trung Thiên nhàn nhạt cười cười. "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai? Do điểm tu vi này sao? Nhiều nhất cũng chỉ là Thánh cấp đỉnh nửa bước Thiên nhân trình độ, lại có thể làm cho chúng ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu như sấm bên tai ư? Thì ra là ở ngoài Mặc Vân Thiên, tiêu chuẩn đánh giá người lại là như vậy? Vậy chúng ta nơi này đại đa số người cũng đáng giá để ngưỡng mộ đại danh đã lâu như sấm bên tai!" trong quan quân có người khinh thường xuy một tiếng nói. Vân Trung Thiên khẽ mỉm cười, làm như lơ đãng đáp lại nói: "Nếu các hạ cũng có can đảm cùng quyết đoán như người này, có thể đối với các hạ ta cũng đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu như sấm bên tai!" Mộng đại tướng quân nghe vậy thì vẻ mặt chấn động, có chút kinh ngạc nhìn người lúc này đã biến thành điểm đen nhỏ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Người này chính là Sở Dương?" Vân Trung Thiên cười nhạt nói: "Mộng đại tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, thấy mầm biết cây, chính xác, người này chính là người giết Mặc Vân Thiên Cửu thái tử Nguyên Thù Đồ, là Sở Dương!" Mộng đại tướng quân nhướng mày, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Đem người này bắt lại!" Oanh một tiếng, vô số nhân ảnh tức thì bay lên trời đuổi theo Sở Dương. Không nghĩ tới vừa tới đây được 1 khắc liền đã gặp được kẻ muốn hỏi tội chuyến này! Mộng đại tướng quân sắc mặt hiện ra chút ít lờ mờ; mới vừa rồi, chuyện mà mình cần phải làm vốn khiến cho mình bình sanh không nguyện ý nhất lại cứ như vậy hiện ra ở trước mặt mình. Trực diện tương đối, không kịp tránh né. Trong lòng nghĩ mà đột nhiên thở dài một tiếng, vươn người đứng dậy, hóa thành một đạo cầu vồng đuổi theo Sở Dương . Tất cả người Mặc Vân Thiên toàn quân xuất động, nhất tề truy tung. "Không tốt!" Mộc trưởng lão thét lên một tiếng kinh hãi. "Tại sao?" Mọi người thất kinh, Thiên Kiếm mình Mộc trưởng lão được các đại tông môn đều công nhận là người lão luyện thành thục, làm sao có thể thất thanh sợ hãi kêu lên như vậy ? Sở Dương hiện thân mặc dù đột ngột, mọi người cũng không hiểu tiểu tử này làm sao trong lúc này bất chợt nổi điên đi tìm cái chết nhưng hắn cũng đem người Mặc Vân Thiên dân đi rồi, đối với các đại tông môn mà nói đó là chuyện tốt, làm sao lại là không tốt đây? ! "Sở Dương đi về phương hướng Thương Mang sơn!" Mộc trưởng lão sắc mặt trắng bệch nói. "Cái gì?" "Mẹ nó!" "Người này không phải là cố tình sao?" "Chẳng lẽ Sở Dương muốn dùng Thần Nguyên chi Cảnh kia để chống cự lực lượng Mặc Vân Thiên?" "Chẳng lẽ hắn muốn đem nước quấy trộn lên? Thậm chí là muốn mượn chúng ta để đối kháng với Mặc Vân Thiên?" "Đừng mò mẫm phỏng đoán nữa, chúng ta nhanh đi thôi, chậm thì biển sổ càng nhiều thêm!" Giờ phút này mọi người cùng tâm này, mọi người không hẹn mà cùng lúc phi thân lên, theo sát sau lưng Mặc Vân Thiên quân đội, nhanh như tia chớp. Sở Dương một đường rêu rao đến, thậm chí cổ ý ở trên đầu Mặc Vân Thiên quân đội bay qua, mục đích đơn giản chính là muốn thu hút sự chú ý của bọn hắn. Nhưng đối phương vừa mới động, khí thế bài sơn đảo hải này nhưng cũng thực làm cho Sở Dương da đầu tê dại! Cái này không quan hệ đến sự can đảm, một chi hợp cách quân đội chỉ bằng vào khí thế mà nói, tuyệt đối không phải là một người có thể chống lại được , dĩ nhiên, những cường giả như Tuyết Lệ Hàn có thể là ngoại lệ! Đối phSở Dương đại cử đến, chi chít ở phía sau đuổi theo, đập vào mắt có thể đạt được, bên toái là một mảnh Ngân Bạch sắc, đó là màu quân phục của Mặc Vân Thiên quân đội, mà bên phải lại là một mảnh đông nghịt, là một phần của Mặc Vân vệ! Hai bên phân biệt rõ ràng, nhưng là đồng dạng cường đại, mãnh liệt đến; tốc độ nhanh tới cực điểm, Sở Dương tranh thủ thời gian quay đầu vừa nhìn thì thấy được một cái. Đó là trận thể này cũng muốn từ vạn người trở lên! Đối mặt với một cái thực tế này, Sở Dương cả người đều cơ hồ mềm nhũn đi, da đầu từng đợt phát tạc, dưới chân không ngừng cực hạn gia tốc, đem khí lực bú sữa mẹ phát ra ngoài, cực nhanh chạy thẳng tới Thương Mang sơn!