"Không cần nói nhiều nữa, chỉ riêng tội dám nhục mạ Mạnh sư thúc thì cũng đã là tội lớn, lại còn muốn rút kiếm chém giết đồng môn sư huynh đệ của mình thì thật quá lắm. Quả báo, hắn phải nhận hậu quả mà hắn rắp tâm thực hiện."
Sở Dương sợ hãi, thầm lau mồ hôi lạnh:
"May mà đệ nhanh nhẹn tự ngã xuống, nếu không thì... Ô sư tỷ à, nếu không thì đệ đã..."
Hắn lắp bắp không ra lời, dùng ánh mắt thảm thương nhìn Ô Thiến Thiến. Tuy nhiên câu nói nhanh nhẹn tự ngã xuống quả thực là vô sỉ.
"Nếu không thế thì ngươi đã chết rồi."
Tiểu cô nương đáng thương đã rơi vào vòng của hắn, tiếp tục nói thêm một câu:
"Cũng không còn gì để nói nữa."
"Đúng thế!"
Sở Dương vỗ mạnh tay, có vẻ rất vui vẻ và đồng tình với vị cô nương đó:
"Quả nhiên là Ô sư tỷ nhìn xa trông rộng, thông minh tài trí, chí công vô tư, thật sự vô cùng sáng suốt."
Ô Thiến Thiến cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không biết không đúng ở chỗ nào nên cũng chỉ biết gật đầu ứng tiếng. Dù sao nàng cũng được khen cho nên trong lòng có chút lâng lâng,
Đúng lúc này thì Lý Kiếm Ngâm ngẩng đầu lên từ trong hố đất. Tuy hắn bị thương nhưng không bị điếc nên nghe được câu chuyện từ đầu tới cuối. Tên Sở Dương chết tiệt ba hoa một hồi đã biến hắn thành kẻ hại người, hắn tức đến nỗi muốn thổ huyết mà chết đi.
Nhưng trong cổ họng của hắn lại đang mắc nghẹn một khối bùn thật to, dù muốn thổ huyết cũng không làm được. Hắn cố nhịn cơn đau dùng tay móc hết bùn đất trong miệng, nhưng cố gắng mãi vẫn không lấy hết khối bùn trong họng ra được. Đến lúc không thể nhịn thở được nữa, hắn đành nghiến răng gân cổ mà nuốt cục bùn vô bụng.
Quả thực không còn cách nào khác, hắn không muốn mình chết ngạt uất ức như vậy.
Sở Dương và Ô Thiến Thiến ngây ngốc nhìn Lý Kiếm Ngâm trên mặt đất, nhìn cổ hắn như một con rắn nhỏ đang nuốt một quả trứng vào bụng vậy. Trên cổ hắn lồi lên một cục, di động chầm chậm xuống dưới, cuối cùng đánh "ực" một tiếng rồi biến mất.
Hai người đều kinh ngạc trợn tròn mắt, nuốt khan một phát duy nhất! Quả thực là quá kinh khủng!
"Phụt... !"
Lý Kiếm Ngâm phun ra ngụm máu ứ trong họng, miệng thở hồng hộc. Cảm giác khó thở cực kỳ khó chịu làm hắn quên đi cái chân gãy của mình. Đúng là trong họa có phúc mà...
Nhưng chỉ tiếc cái cảm giác đó không tồn tại được lâu, cơn đau nhức từ chân nhanh chóng hành hạ hắn, lại thêm cái dạ dày lên tiếng phản đối thứ hắn vừa ăn vào.
Lúc này, Lý Kiếm Ngâm chỉ hận mình không được chết sớm đi, giờ phút này hắn mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ thống khổ.
Dù hắn muốn hét to chửi một ai đó, nhưng thực sự đến thở còn không nổi thì hơi sức đâu ra để chửi!
Một lát sau, Lý Kiếm Ngâm cũng có thể ngẩng đầu lên, sừng sộ mắng chửi Sở Dương:
"Sở Dương! Ngươi cứ chờ đấy, ta thề sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ mà ta đã phải chịu! Kiếp này ta với ngươi không đội trời chung! Hừ hừ..."
Hắn vừa nói vừa run rẩy, vốn hắn định dùng phong thái mạnh mẽ kiên cường khi đối diện với kẻ thù, nhưng sự thực thì hắn không kiềm được phản ứng tự nhiên của bản thân.
Sở Dương khẽ run:
"Ô sư tỷ, tỷ xem kìa..."
Ô Thiến Thiến an ủi:
"Sở sư đệ cứ yên tâm, ta biết toàn bộ sự việc rồi, làm sao có thể để người khác ức hiếp ngươi được chứ! Lý sư đệ cũng chỉ mắng chửi xả giận thôi, đệ không nên để bụng làm gì!"
Đang nằm trên mặt đất, Lý Kiếm Ngâm rên lên hai tiếng "Ai... ôi" quái dị, hai mắt hắn trợn ngược nhìn vào Ô Thiến Thiến, cuối cùng vì kinh ngạc mà suy sụp:
"Tỷ hiểu hết rồi ư? Rốt cuộc tỷ đã hiểu cái gì chứ? Đệ cũng bị tỷ đùa chết rồi!"
Lúc này, Ô Thiến Thiến cũng đã phát hiện ra điểm bất hợp lý, nàng thét lên kinh hãi:
"Lý sư đệ, chân của ngươi bị sao vậy?"
Vừa nói xong, nàng liền bị giật mình lần hai khi nhìn lên khuôn mặt của Lý Kiếm Ngâm:
"Mũi của ngươi cũng bị..."
Lý Kiếm Ngâm cảm động đến rơi nước mắt, đầu đập binh binh xuống đất. Trời ơi! Cuối cùng thì nàng cũng đã phát hiện ra ta bị trọng thương, lại còn vì ta mà thương tâm... oa oa...
Khi tâm lý được giải tỏa, không ngờ hắn lại khóc thét lên như trẻ con.
Nhân tài mới xuất hiện của Thiên Ngoại Lâu, nhi tử của nhân vật có quyền lực thứ hai chỉ sau môn chủ lại khóc trước mặt mọi người. Chuyện này làm cho Ô Thiến Thiến cảm thấy như mình bị ảo giác vậy. Nàng cố gắng mở to cặp mắt xinh đẹp ra để coi cho rõ mọi chuyện, xem là vì hắn đau quá hay sao mà trở thành như vậy?
Thân trong giang hồ, thà đổ máu chứ không đổ lệ, hơn nữa hắn lại là nam nhi chân chính mà?
Làm sao Ô Thiến Thiến có thể biết được Lý Kiếm Ngâm phản ứng như vậy là vì phiền muộn và oan ức, lại thêm đau đớn từ vết thương trên người. Nhưng điểm quan trọng nhất đó chính là nàng đã tỏ vẻ đồng cảm với Lý Kiếm Ngâm!
Đột nhiên, từ trong Tử Trúc Lâm phát ra mấy tiếng loạt soạt rồi có hai người chạy vội tới:
"Kẻ nào gây ồn ào thế? Thì ra là Sở Dương! Đệ có chuyện gì vậy?"
Lời còn chưa dứt thì Thạch Thiên Sơn và Đàm Đàm đã chạy tới. Khi nhìn thấy toàn bộ quang cảnh, cả hai kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Đại sư huynh, lần này huynh phải làm chủ cho đệ!"
Sở Dương kêu lên bi phẫn. Nếu đã có tấm bình phong thì dại gì mà không sử dụng? Đây cũng là cơ hội tốt để đổ tai họa lên đầu kẻ khác! Việc chó cắn chó thì mọi người đều muốn xem mà!
"Lúc nãy đệ suýt nữa bị hắn giết. Đã thế hắn lại còn nhục mạ sư phụ ngay trước cửa nhà chúng ta, sau đó còn mắng chúng ta là phế vật nữa! Hắn, chính là hắn đó!"
Nghe vậy, sắc mặt Thạch Thiên Sơn liền xám xịt!
Tuy tâm cơ của hắn rất thâm trầm, nhưng việc này không thể bỏ qua được, nếu có kẻ nhục mạ sư phụ của mình mà mình lại mỉm cười cho qua thì mình đâu còn chỗ đứng trong môn phái! Cái chức đại sư huynh kia thì lại càng khỏi phải nói đến nữa! Huống chi bản tính của Thạch Thiên Sơn là tự phụ, hắn tự nhận về tâm cơ thủ đoạn hay nỗ lực tu luyện đều đứng nhất trong đám người trẻ tuổi. Hắn luôn coi chức đại sư huynh là của hắn, vậy mà hôm nay lại bị người khác mắng là phế vật, làm sao hắn chịu nổi?
Hắn muốn nhẫn cũng không nhẫn được!
"Có thật như vậy không?"
Hai mắt Thạch Thiên Sơn nhíu lại, gằn giọng hỏi, trông rất có phong độ không giận mà uy.
Nhận thấy diễn biến sự việc ngày càng gay gắt hơn, Ô Thiến Thiến vội vàng đứng dậy thi lễ:
"Thạch sư huynh, việc này là chúng ta sai trước. Lý sư đệ còn nhỏ tuổi nên không biết giữ mồm giữ miệng, mong Thạch sư huynh bớt giận, không nên làm tổn thương hòa khí trong môn phái chúng ta!"
Ô Thiến Thiến nói những lời này rất nhũn nhặn và uyển chuyển. Theo cách nói của nàng thì việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi. Tuy nhiên, những lời đó cũng là lời kết tội cho Lý Kiếm Ngâm!
Đôi mắt Thạch Thiên Sơn rực sáng, trước mặt hắn là một khuôn mặt quốc sắc thiên hương. Hắn thoáng nhìn qua với vẻ tham lam trong ánh mắt, nghiêm mặt nói:
"Thì ra là Ô sư muội, nếu muội đã nói như vậy thì ta cũng không truy cứu làm gì nữa!"
Tuy nhún nhường như vậy, nhưng Ô Thiến Thiến lại thấy khá buồn bực trong lòng, nàng không nhịn được nữa mà đứng lên.
Ô Thiến Thiến vừa mới đứng lên liền lộ ra Lý Kiếm Ngâm bị nàng che khuất phía sau. Chỉ thấy hắn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mặt toàn máu me. Bộ dáng thê thảm sống không bằng chết của hắn làm cho Thạch Thiên Sơn cũng bị dọa cho nhảy dựng!
"Người này là ai vậy? Bị như vậy thôi mà cũng khóc? Thực sự là mất mặt nam nhi quá thể! Nhưng con bà nó, hắn bị ai làm ra như thế này vậy?"
Thạch Thiên Sơn quay đầu nhìn Sở Dương, chỉ thấy trên người tên này dính đầy bùn đất, ngoài vẻ chật vật ra thì cũng không có gì bất thường.
Thực sự thì bùn đất trên người Sở Dương là do hắn đi đào Kim Huyết Huyền Sâm nên mới dính vào.
Chẳng lẽ hắn bị Sở Dương đánh bị thương? Thạch Thiên Sơn cũng không nhận ra cái tên gia hỏa bị đánh thành người máu kia là Lý Kiếm Ngâm, nên chỉ thoáng kinh ngạc một lúc rồi thôi, nhưng cái câu 'Ta sẽ không truy cứu' của hắn đã chọc phải lòng tự ái của Lý Kiếm Ngâm.
"Thạch Thiên Sơn! Không ngờ ngươi lại dám nghĩ đến việc truy cứu ta nữa chứ? Truy cứu con mẹ ngươi ấy!"
Lý Kiếm Ngâm vừa ho vừa chửi, tức giận muốn thổ huyết nói:
"Ngươi, ... ngươi, ... và cả cô nữa! Mẹ nó, Thạch Thiên Sơn, ta hiếp cả em vợ ngươi! Lão tử thề độc cả đời này sẽ không bỏ qua cho mấy tên tạp chủng các ngươi! Nhất định phải làm cho các ngươi hưởng thụ cảnh sống không bằng chết!"
Hắn vừa phải chịu nhục nhã, lại vừa chịu thương thế mà chưa biết có thể khôi phục hoàn toàn hay không, điều đó đã làm hận ý trong lòng Lý Kiếm Ngâm bốc lên mãnh liệt. Hắn hận không chỉ mỗi Sơ Dương mà là cả Tử Trúc Viên đều là cừu địch sinh tử của hắn.
Cho dù là cả Mạnh Siêu Nhiên thì hắn cũng hận! Nếu không phải lão ấy dạy ra mấy tên đồ đệ quái đản này thì làm sao hắn lại bị thảm hại như vậy được?
"Không bỏ qua cho ta?"
Sắc mặt của Thạch Thiên Sơn xám xịt trở lại, lạnh lùng nói:
"Chỉ dựa vào bản mặt của ngươi? Ngươi cũng có tư cách đó sao? Ngươi dám đến lần nào, ta đánh ngươi bò lê bò càng lần đó. Chọc đến ta thì đừng trách ta không kiềm chế được sát tâm của mình. Đừng cho rằng ta không dám giết người. Ha ha..."
Khi nói xong câu đó, Thạch Thiên Sơn cảm giác được lời nói của mình rất có khí thế, hơn nữa cũng rất hài hước nên cất tiếng cười.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu đần, hắn nói ra như thế thì cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tu vi của Sở Dương gần như là xếp chót trong đám đệ tử cùng thế hệ. Mà cái tên trước mặt này lại bị Sở Dương đánh thành đầu heo, đến mẹ cũng không nhận ra như thế! Vậy thực sự tên này quá vô dụng rồi! Dạng người như vậy, Thạch Thiên Sơn hắn có thể chấp cả trăm tên cũng không vấn đề gì.
Hơn nữa, có thể phô ra phong thái lẫm liệt của mình trước mặt người đẹp thì ngu gì không làm chứ?
Sở Dương ơi là Sở Dương, cám ơn ngươi đã tạo cơ hội tốt như vậy cho ta!
Nói không chừng chuyện này từ bé xé ra to, các trưởng lão trong tông phái có khi sẽ coi trọng mình, gọi mình đến gặp mặt. Đến lúc đó mình sẽ lợi dụng mọi khả năng, tận dụng cơ hội mà nhảy vào nội môn!