Hắc y lão giả râu bạc trắng kia giẫm chân thở dài, giờ khắc này, quả thực muốn đem Nguyên Thù Đồ xé nát cường giả như vậy sao lại, há có thể tiếp nhận chuyện bị người khác áp chế?
Ngươi cầu hắn thì có thể, chịu thua là có thể, thậm chí cầu xin tha thứ năn nỉ cũng có thế nhưng, tuyệt đối chính là không thể bức hiếp a!
Hơn nữa còn dùng chuyện đoạt nữ nhân bức hiếp một siêu cấp cao thủ... Nguyên Thù Đồ này, quả thực là đầu óc hỏng mất rồi. Một con đường tối không thích hợp mà hắn liền hết lần này tới lần khác đi tới.
Đương nhiên, hắc y lão giả râu bạc trắng hoàn toàn nghĩ lầm rồi.
Sở Dương thật lòng không phải không muốn nói điều kiện, mà bây giờ hắn thật sự nghe không được. Hơn nữa, bây giờ cho dù bất luận cái điều kiện gì cũng đều đã chậm. Vì Sở Dương đã phát động chung cực nhất chiêu!
Chiêu này vừa ra, người ở chỗ này đã được chú định là phải cùng nhau xuống hoàng tuyền!
Sở Dương tàn khốc đi tới, một đường huy kiếm, một đường bẻ gãy nghiền nát, một đường người chống lại đều tan tác! Trên Cửu Kiếp Kiếm, máu tươi rơi như mưa rào.
Trước người hắn tạm thời vẫn là người ở sau lưng hắn, toàn bộ đều là thi thể, tuyệt không ngoại lệ. Cùng nhau đi tới, sau lưng máu chảy như suối mỗi người đều bị chết thê thảm đến cực điểm.
Ở trước mặt Sở Dương cũng chỉ còn lại có ba bốn mươi người cuối cùng, tất cả mọi người đều mặt vàng như màu đất. Cho dù nơi này mỗi người đều là cao thủ, cao thủ trong cao thủ, mỗi người cũng đều đã từng giết chết qua vô số người, nhưng hôm nay thấy tận mắt chứng kiến đến trường giết chóc gọn gàng này thì vẫn kinh hãi lạnh mình.
Thực tế những người đã bị giết có không ít có tu vi ngang mình, cứ như vậy toàn bộ không có lực phản kháng, bị giết như giết gà vậy.
Có lẽ sau một khắc nữa thì sẽ liền đến phiên mình, mình cũng như những người kia vậy. Bị chết thảm không nói nổi!
Tất cả mọi người giống như đang nằm mơ, trong cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Trong lòng cả đám nảy sinh suy nghĩ ác độc: nếu hôm nay có thể may mắn sống sót, phải đem Nguyên Thù Đồ hành hạ cho chết đi sống lại, sống không bằng chết! Mẹ kiếp, tên hỗn đản này hại chết chúng ta...
Nguyên Thù Đồ vẫn túm lấy Thiết Bổ Thiên, vô ý thức chậm rãi lui về phía sau, trên mặt không còn chút máu.
Hắn lần này đã ý thức được, chính mình lần này chính thức chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, đá vào siêu cấp thiết bản rồi, lúc này đã sớm hối hận vô cùng rồi.
Nhưng bây giờ hối hận thế nào thì cũng đã không thể thay đổi được sự thật rồi. Không thể vãn hồi tánh mạng của bất cứ người nào nữa.
"mọi người cùng nhau xông lên!". hắc y lão giả râu bạc trắng lớn tiếng kêu gọi nói: "Việc đã đến nước này, không cần tiếp tục khoan nhượng, chỉ có liều mạng đánh cược một lần, mọi người anh dũng tiến lên mới có một đường sinh cơ!".
"Phân ra nhân thủ bảo vệ Thiếu chủ đào tẩu! Đi nhanh lên! Đem nữ nhân kia buông ra, không nên bắt lấy nữa, nếu đem nàng trở về, có lẽ cả Mặc Vân thiên đều sẽ lâm vào trong cơn ác mộng...
Hắc y lão giả râu bạc trắng gần như thổ huyết kêu lên.
Nếu Nguyên Thù Đồ không có thân phận kia, mọi người tuyệt đối sẽ không để ý cái gì mà trực tiếp liền chạy đi... nhưng bây giờ lại tuyệt đối không dám! Cho dù chính mình phải chết cũng không dám!
Lập tức có người phi thân ra túm lấy Nguyên Thù Đồ nói: "Thiếu chủ, đi mau!".
"Đi đâu? Chạy đi đâu?". Nguyên Thù Đồ hoang mang lo sợ hỏi.
"Con mẹ nó, đem nữ nhân này để xuống đi. Ta van cầu ngươi... Người nọ đoạt lấy Thiết Bổ Thiên đang hôn mê mà cả giận nói: "Chạy mau!". rồi kéo Nguyên Thù Đồ chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, từ trên không trung sát khí giết chóc kia đột nhiên lại lần nữa kịch liệt bay lên! Một cỗ khí thế hủy diệt thiên địa cũng cực hạn cất cao, c đến cực điểm!
Tất cả mọi người giống như đột nhiên như rơi vào trong bóng đè mà đần độn không thể di động mảy may!
Sát, sát, sát!
Tiếng bước chân của Sở Dương giống như bùa đòi mạng vang lên. Lãnh khốc nhãn thần bất động, khóe miệng tàn khốc mỉm cười như do đao khắc vậy, rất lạnh lẽo.
"dưới gầm trời này, ai dám đoạt nữ nhân của ta?". Sở Dương ngửa mặt lên trời trường khiếu, dữ dằn hét lớn nói: "ai dám!?".
Người Quỷ Vực cả đám cứng ngắc đứng, vừa động cũng không thể động, giống như tượng gỗ vậy, mỗi người từ đáy lòng đều có một loại xúc động muốn gào khóc. Mặc dù sinh tử tất cả mọi người đều như nhau, nhưng cứ như vậy bị nghẹn khuất đến cực điểm mà chết...
Thực sự quá oan uổng...
Nơi này bộc phát ra chuyện lớn như vậy, mọi người sớm đã có được tin tức, không chỉ có người hai đại tông môn kia của Mặc Vân thiên đã sớm đến đây, ngay cả đám Vân Trung Thiên và Tuyết tiên tử cũng đã đều chạy đến.
Thấy cảnh tượng trước mặt như Sâm La Địa ngục thì người người đều là câm như hến! Ngoại trừ kinh hãi cũng chỉ có kinh hãi!
Dưới loại tình huống quỷ dị vô hạn kinh khủng này, ở trong sân Sở Dương chính là Thần, bất luận kẻ nào đều không thể chống cự lại được!
Ngay bây giờ, ai dám vì Quỷ Vực xuất đầu? Ai dám vì Nguyên Thù Đồ xuất đầu?
Như vậy trực tiếp liền là muốn chết!
Không chỉ phải chết mà còn bị chết thảm không nói nổi, vĩnh viễn không siêu sinh, vạn kiếp bất phục!
Thậm chí ngay cả người của hai đại tông môn kia của Mặc Vân thiên khi nhìn thấy loại tình huống này thì người người cảm thấy bất an, đều câm như hến chỉ e sợ Sở Dương đem tà hỏa lây dính đến trên người bọn họ, đâu còn có người nào dám lên trước?
Hơn nữa, việc này thủy chung do Nguyên Thù Đồ kia sai trước, hắn dám đoạt nữ nhân của người ta, dĩ nhiên là phải thừa nhận nhân gia trả thù. Người khác sao phải vì hắn gánh trách nhiệm? Dựa vào cái gì?
Hơn nữa, nữ nhân của người khác sao lại đi đoạt? Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, Nguyên Thù Đồ hắn hết lần này tới lần khác muốn tìm chết, như vậy cũng thật sự là không nên hối hận.
Cho dù làm một chuyện gì đều phải trả giá, Nguyên Thù Đồ trước kia chưa bao giờ gặp nắm đấm cứng như vậy, đó là do vận khí của hắn cho phép, đương nhiên cũng không phải trả một cái giá lớn.
Nhưng lần này bất đồng!
Hoặc là nói, bây giờ vận khí của hắn đã chấm dứt, dĩ nhiên là phải trả hết nợ! Chuyện này quả thực đã là không cần suy nghĩ nữa.
Vân Trung Thiên nhìn tình hình trong tràng mà dị thường trầm trọng nói: "Sở Dương trước kia chỉ có tu vi Thiên cấp, điểm ấy có nhiều người xác nhận, tuyệt không giả dối, nhưng hắn giờ phút này tu vi đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Không ngờ mạnh đến mức có thể làm cho Thiên Nhân cấp cao thủ đều không thể phản kháng! Chẳng lẽ lúc trước hắn vẫn có chỗ ẩn tàng? Hắn nếu thật sự ẩn tàng sâu như vậy thì...".
"Điểm này cũng chưa rõ ràng, nếu như thực lực thực sự của hắn chính là như trước mắt vậy, những điều chúng ta vốn vô năng hiểu rõ nay đã hợp tình lý". bên cạnh, Thiên Kiếm mình trưởng lão trong mắt kinh chấn nói: "Chỉ là... sát khí khủng bố như vậy vốn không nên có tại nhân gian. Thực lực chân chánh của Sở Dương đến cùng như thế nào, bây giờ khó mà kết luận được nhưng ta nghĩ, không nên mạnh đến mức như thế này".
"Ta phỏng chừng, hắn bây giờ sở dĩ có thể cường đại như thế, nên là dùng thần dị bí pháp nào đó mà dẫn động ra lực lượng cường đại để sử dụng. Nhưng đến tột cùng như thế nào, bây giờ còn chưa biết được, phải xem biểu hiện của Sở Dương sau trận chiến này thì mới có thể định luận được. Một khi cỗ lực lượng này phát tiết xong, Sở Dương do đó mà tử vong hoặc là thân chịu trọng thương, như vậy thì chứng tỏ loại lực lượng này tuy cường đại nhưng lại tồn tại chỗ thiếu hụt thật lớn hoặc là di chứng rất nặng. Còn nếu Sở Dương cuối cùng bình an vô sự thì nói rõ thực lực của bản thân Sở Dương đã đến bước này rồi, ngày bình thường hắn chỉ là giả bộ mà thôi
VỊ Thiên Kiếm mình trưởng lão kia thanh âm trầm trọng nói: "nếu kết quả là cái sau... Như vậy, chẳng khác nào là Cửu Trọng Thiên Khuyết lại có thêm một vị cao thủ gần như có thể so với Cửu Đế Nhất Hậu... Đây... Thiên Khuyết từ nay về sau lại thêm chuyện.
Vân Trung Thiên nhẹ nhàng mà hút một hơi lãnh khí và đồng tử mạnh co rụt lại!
Ngàn vạn lần không nên là kết quả sau, nếu không mình còn có đường sống cùng Sở Dương tranh phong sao?!
Vân Trung Thiên khẽ nói: "nếu Nguyên Thù Đồ thật sự bị Sở Dương chém chết, hậu quả sẽ như thế nào?".
Vị trưởng lão kia khổ cười rộ lên nói: "đây là điều có thể đoán được, với thân phận của Nguyên Thù Đồ mà nói, Mặc Vân thiên tuyệt đối sẽ gặp phải một hồi tai nạn tất cả người của hai đại môn phái đến chỗ này xem ra không một ai có thể sống được rồi! Mà Tam đại siêu cấp môn phái kia cũng tất nhiên nguyên khí đại thương
Vân Trung Thiên nhăn nhăn đôi mi thanh tú, nói: "Đông Hoàng Thiên?".
Vị trưởng lão kia trầm tư nói: "vậy thì phải xem Sở Dương chết hoặc là khống chế... Bất quá thế lực của Sở Dương bị diệt là chắc chắn, Sở gia đại viện trở thành một mảnh gạch ngói vụn, sắp rồi...
"nếu Sở Dương thật sự là mượn thiên địa lực lượng, sau trận chiến này chết đi phỏng chừng cũng chính là tất cả mọi người trong Sở gia đại viện đều bị giết chết. Nếu Sở Dương còn có thể sống sót... Như vậy, Đông Hoàng thiên liền lâm vào một trường hạo kiếp!".
"Hạo kiếp do Mặc Vân thiên và Đông Hoàng thiên hợp lực chế tạo ra.
Vân Trung Thiên trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Đông Hoàng bệ hạ cũng không thể nào dễ dàng tha thứ đâu. Mặc Vân thiên muốn ở Đông Hoàng thiên giương oai, ít nhiều gì cũng vẫn còn khiếm khuyết vài phần hỏa hầu. Hơn nữa Đông Hoàng thiên còn có cái chủ nhà chi lợi
Lão giả kia khẽ gật đầu nói: "bất quá, cũng phải nhìn xem, nếu Sở Dương khống chế mà nói, có thể được coi trọng bao nhiêu
Vân Trung Thiên thoải mái cười cười nói: "bất kể như thế nào... Chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, tổng thể vẫn là một chuyện tốt
Lão giả kia hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng, cho nên cái chúng ta muốn lấy được, phải mau chóng tìm được, mau chóng đưa trở về
Vân Trung Thiên trầm tư rồi chậm rãi gật đầu.
Ở 1 nơi xa xôi. Đó là tại Hồng Trần Như Mộng Hiên.
Mạc Khinh Vũ khó hiểu kinh kêu một tiếng, nàng nguyên bản đang ngồi luyện công thì thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không có dấu hiệu đột nhiên từ trên không trung rơi xuống rồi cảm thấy ngực quặn đau gần như không thở nổi.
Vào giờ khắc này, trong lòng của nàng đúng là vô hạn tưởng niệm Sở Dương, gần như là muốn chết vậy.
Sau một khắc, trái tim lại đột nhiên run rẩy đau xót, Mạc Khinh Vũ kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Trong hôn mê, Mạc Khinh Vũ giống như lâm vào một giấc mộng, một giấc mộng mà nàng tuyệt không nguyện ý muốn thấy.
Mạc Khinh Vũ mơ tới bản thân lại nhớ tới kiếp trước, một màn kia trước Tử Trúc Lâm bị người phục kích sau đó Sở Dương chạy đến, cùng mình sinh tử quyết đấu.
Trong lúc đó, Mạc Khinh Vũ trong lòng bỗng trống rỗng khổ sở. Bỗng nhiên lại một hồi mê muội, giống như biến hóa đi vào một cái không gian khác trong thiên địa bốn phía lại không một người, tất cả đều là mê mê mang mang một mảnh trắng xoá.
"Có ai không? Đây là cái chỗ nào? Nơi này là chỗ nào?". Mạc Khinh Vũ gọi nói.
Nhưng lại không ai trả lời. vắng lặng không tiếng động, trống vắng đến mức đáng sợ.
Mạc Khinh Vũ đang nghi hoặc thì đột nhiên trước mặt có 1 nhân ảnh nhoáng lên một cái nhìn lại thì là ra Sở Dương đột ngột xuất hiện ở trước mặt nàng, đang thắm thiết nhìn nàng, ứ như là từ hư không bước ra vậy!
"Sở Dương, sao ngươi lại tới đây?". Mạc Khinh Vũ vui mừng quá đỗi hỏi.
Sở Dương xuất hiện như thế nào quỷ dị đều không trọng yếu, chỉ cần là Sở Dương lại lần nữa đi vào trước mặt mình, cái khác hết thảy đều không trọng yếu!
Ngoài dự đoán mọi người chính là, Sở Dương không có trả lời Mạc Khinh Vũ, nhưng chỉ là thâm tình nhìn qua nàng, khác tầm thường nhìn qua nàng. Tràn đầy quyến luyến cũng không muốn, còn có áy náy.
"Sở Dương, ngươi làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi... Mạc Khinh Vũ theo bản năng phát hiện ra có điều không đúng, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra Sở Dương toàn thân đẫm máu, trên người giống như còn có máu tươi từng giọt rơi xuống.
Đó là máu tươi của Sở Dương, Sở Dương bị thương?!
"ai làm ngươi bị thương?". phát hiện ra điểm ấy Mạc Khinh Vũ đau lòng vạn phần kêu lên, quả thực so với bản thân nàng bị thương còn muốn thống khổ hơn, nàng tiến lên một bước muốn ôm lấy Sở Dương nhưng Sở Dương lại khẽ lắc đầu, lui về phía sau một bước, tránh Mạc Khinh Vũ.
"Khinh Vũ, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi Thanh âm Sở Dương tràn ngập thâm tình cùng áy náy nói.
"không không, ngươi không có gì phải xin lỗi ta. Nói cho ta biết đi, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao? Nói cho ta biết!". Mạc Khinh Vũ cấp tốc vọt tới trước, nhưng Sở Dương lại thủy chung ở trước người của nàng ba thước, rõ ràng là gần trong gang tấc mà lại hhư thiên nhai vậy.
Cứ như vậy mà phiêu đãng và thâm tình nhìn nàng.
"thực xin lỗi, thật sự xin lỗi... Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Khinh Vũ, ngươi cũng đã biết là ta thích ngươi cỡ nào... Năm đó ngươi vì ta mà chết, lòng ta đau đớn muốn chết, Phong Lôi thai nhất chiến, lúc ta chết liền triệt để tỉnh ngộ, trên đời này thứ trân quý nhất là ngươi mà ta lại đã sớm mất đi ngươi.
"khi đó ta liền lập hạ lời thề nếu có kiếp sau Bạn Quân Thiên Hạ Vũ.
"ta thề, nếu là có kiếp sau, ta chỉ yêu một mình ngươi, ta chỉ thích ngươi, ngươi chính là mệnh trung chú định thê tử của ta...
Sở Dương chậm rãi nói. Mạc Khinh Vũ chỉ cảm thấy trái tim từng đợt đau đớn, có chút bối rối, giống như tánh mạng của mình đang rời mình mà đi nói: "không... Không cần nói nữa, ta hiểu rõ mà, ta chỉ muốn ngươi thôi, Sở Dương, cái gì khác đều không trọng yếu, thật là không quan hệ mà... Bây giờ ta đã rất thỏa mãn rồi, là thật đó, thật rất thỏa mãn mà, Khinh Vũ Bạn Quân Hành, cả đời không hối hận...
"không, ta muốn nói, để ta nói xong đã... Sở Dương ánh mắt đọng lại ở trên mặt nàng chậm rãi lắc đầu nói: "từ khi ta một lần nữa sống lại đời này, ta liền hạ quyết tâm, ta phải bảo vệ ngươi, tận lực lượng để bảo vệ ngươi, ta muốn thay đổi vận mệnh của ngươi và ta, nghịch thiên mà đi, cùng ngươi cả đời làm bạn, bất ly bất khí.
"ta muốn cùng ngươi kết làm phu thê, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
"nhưng càng về sau, ta lại không tuân thủ lời thề này, không phải 1 lần mà là ba lần vi phạm lời thề... Thực xin lỗi, Khinh Vũ, ta không muốn làm ngươi thương tâm nhưng ta không làm được.
"Bổ Thiên, ngày đóà một chuyện ngoài ý muốn, ta căn bản cũng không biết nàng là thân nữ nhi, ngày đó ta trúng xuân dược, khi sắp chết thì nàng đã cứu ta, dùng sự trong sạch của nữ nhi gia để cứu ta... Sau đó, còn sinh cho ta 1 đứa con trai, nàng, ta không thể...
"Thiến Thiến đối với ta một mảnh thâm tình mà ta vẫn chưa từng tiếp nhận chính là vì ngươi, khi đó ta chỉ muốn đem thân mình trọn vẹn nhất, hoàn chỉnh nhất toàn bộ tặng cho ngươi nhưng căn bản bản thân ta sớm đã thiếu nợ người khác rất nhiều...
"đợi đến khi lên Thượng Tam Thiên, Thiến Thiến vì cứu ta mà chết, lòng của ta lại lần nữa dao động... Khinh Vũ, thực xin lỗi, hóa ra ta thật ra cũng là người đa tình, hoặc là ta thật ra không xứng nói đến 2 chữ 'Đa tình', xem như ta kiếm cớ cho mình đi". Sở Dương nhẹ nhàng mỉm cười, trong nụ cười có thâm tình, có sự bất đắc dĩ nhưng thực sự không hối hận.
"lại càng về sau, khi biết được chuyện của Bổ Thiên, ta liền càng thêm mê võng, nàng, ta đồng dạng không thể cô phụ
"ta muốn làm 1 nam nhân có trách nhiệm nên nhất định phải xin lỗi ngươi, cái này đối với ngươi là không công bình. Làm chồng người ta, thái độ làm người cần có trách nhiệm, nhưng nếu ta vì muốn thủ vững lời thề kiếp trước trước khi chết đối với ngươi thì không thể gánh vác trách nhiệm cơ bản nhất đối với các nàng... Như vậy đồng dạng cũng không công bình...
"ta cuối cùng quyết định là vi phạm lời thề kia... Chỉ đành xin lỗi ngươi thôi.
"ta đã từng muốn, dùng cuộc đời của ta đền bù cho ngươi, đền bù tiếc nuối, ta cũng quyết định... Cho dù như thế nào, ta cũng phải làm cho ngươi hạnh phúc... Nhưng ta bây giờ chỉ sợ làm không được rồi, ta lại lần nữa vi phạm lời thề, thành tín của ta có phải là rất kém cỏi không...
Mạc Khinh Vũ nước mắt ào ào chảy xuống nói: "Ta biết, Sở Dương, ta thật sự biết... Cái gì ta cũng biết, mặc dù ta cũng tức giận, trước cũng từng cáu kỉnh với ngươi... Nhưng ta thật không có trách ngươi... Ta so với bất luận kẻ nào càng quý trọng hai đời tình duyên của chúng ta hơn... Sở Dương, xin ngươi tin tưởng ta, ta thật không có trách ngươi, tâm của ngươi rất tốt rất tốt, ta vẫn hết lòng tin theo...
"ta biết... Sở Dương vui mừng thở dài, có chút thẫn thờ nói: "ta thật sự biết... Càng thực sự phải xin lỗi, ta bây giờ cả cái hạnh phúc cơ bản nhất kia cũng không thể cho ngươi được, ta người đàn ông này thật sự quá kém, ta khiến ngươi thất vọng rồi...
Mạc Khinh Vũ thân thể lay động một chút, đột nhiên cảm giác trái tim vỡ tan thành từng mảnh nói: "ngươi... Ngươi... Làm sao vậy? Đến cũng làm sao vậy?".
"việc xảy ra quá đột ngột, Bổ Thiên bị người bắt... Ta muốn cứu nàng. Nhưng địch nhân thật sự là rất cường đại, cường đại đến mức vượt quá năng lực của ta, vì cứu Bổ Thiên, ta vận dụng đến cấm chiêu vốn tuyệt không có thể động dụng đến, ta nhất định không cách nào sống sót được nữa...
Sở Dương mỉm cười nói: "Khinh Vũ, không nên trách Bổ Thiên, Bổ Thiên cũng là nữ nhân của ta, Khinh Vũ, ta vì ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì... Vì ngươi có thể không để ý sinh tử nhưng ta vì nàng, cũng có thể như vậy... Chỉ hy vọng ngươi chớ có trách ta
"ngàn vạn lần không nên giận ta a Sở Dương mỉm cười, thâm tình lưu luyến nhìn nàng, thân thể chậm rãi hướng ra sau bay đi, tốc độ dần dần tăng nói: "Khinh Vũ... Trong cuộc sống sau này, ngươi phải bảo trọng, nhất định phải bảo trọng a
"ngươi không nên đi, không phải ly khai ta!". Mạc Khinh Vũ điên cuồng kêu to, nước mắt như suối phun điên cuồng nói: "Sở Dương, ngươi không nên đi, sau này ta tất cả nghe theo ngươi, ta không giận dữ với ngươi nữa, ta... Ta... Ta sẽ tiếp nhận hết thảy, chỉ cầu ngươi không nên đi! Không nên đi a!".
"đã quá muộn rồi... Sở Dương toàn thân đẫm máu, thân thể chậm rãi mơ hồ đi mà ánh mắt y nguyên thâm tình mỉm cười nói: "Khinh Vũ... Ta thật lòng thích ngươi, đời đời kiếp kiếp thích ngươi...
"không được đi... Ngươi là một tên lường gạt! Ngươi đã nói muốn theo giúp ta một đời nhất thế mà! Ngươi nói muốn lấy ta làm vợ! Ngươi đã nói, ngươi trịnh trọng hứa hẹn mà!...".
Mạc Khinh Vũ điên cuồng đuổi theo nói: "nếu ngươi dám đi, ta một đời nhất thế cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Ta đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Ngươi đừng mơ tưởng bỏ ta mà đi! Không được đi!".
"Khinh Vũ... Ngươi bảo trọng!". thân thể Sở Dương giống một vòng lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất ở nghìn vạn dặm xa xôi nói: "Khinh Vũ... Ta yêu ngươi nhất... Bảo trọng a...
Dư âm lượn lờ, vẫn còn vọng ở bên tai nhưng thân ảnh Sở Dương đã triệt để biến mất.
"lừa đảo! Ngươi là một tên lường gạt! Ô ô ô... Ngươi dám đi ta liền chết cho ngươi xem! Ngươi đừng mơ tưởng bỏ ta lại!". Mạc Khinh Vũ điên cuồng mắng to, gào khóc khóc rống nói Sở Dương... Ngươi không được đi...
Đột nhiên nàng cả kinh tỉnh lại thì phát hiện ra sư phụ mình đang ân cần nhìn mình nói: "Khinh Vũ, ngươi tỉnh lại đi... Làm sao vậy? bị ác mộng hả?".
Mạc Khinh Vũ mờ mịt nhìn chung quanh thì lại phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng.
Nhưng mà giấc mộng này, sao lại thật như thế? Rõ ràng là tất cả tình hình đều rõ môn một trước mắt, đúng là 1 chút cũng chưa từng quên. Cảm giác trong mộng hoàn toàn daaxn tới hiện thực.
Nước mắt của mình vẫn như cũ đang rơi xuống, trái tim vẫn từng đợt đau đớn, vẫn như cũ sợ hãi và tuyệt vọng...
Ta đây đến cũng làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy?
"ngươi như thế nào mà tự nhiên lại đột nhiên té xuống? Có bị thương không?". trung niên mỹ phụ lo lắng nhìn Mạc Khinh Vũ hỏi.
Mạc Khinh Vũ hồng hộc há mồm thở dốc rồi đột nhiên nhảy dựng lên nói: "sư phụ, ta muốn ra ngoài".
"ra ngoài? Ngươi muốn đi đâu??". trung niên mỹ phụ một hồi nghi hoặc hỏi. Mạc Khinh Vũ đang chạy ra bên ngoài thân thể đột nhiên dừng lại mà mờ mịt. Đúng vậy, ta muốn đi đâu??
Sở Dương ở nơi nào? Ta căn bản không biết.
Sao đi tìm hắn đây? Muốn đi đâu để tìm hắn đây?
Thiên địa mênh mông, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết rộng lớn khôn cùng này muốn tìm được một người vừa phi thăng lên, có gì khác biển rộng tìm kim đâu!
Mạc Khinh Vũ mờ mịt chung quanh, chỉ cảm thấy trong thiên địa chỉ có bản thân cô độc, đột nhiên trái tim lại lần nữa quặn đau rồi " oa " một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết, kêu lên nói: "Sở Dương, Sở Dương... Ngươi không nên đi...
Sau đó thân thể thẳng tắp té xuống.
Chỉ cần ngươi khống chế, chỉ cần ngươi không đi, ta nguyện ý đem bản thân ta, cái mệnh này trả lại cho thương thiên! Một mạng đổi một mạng lại có làm sao?!
Sở Dương, không được đi, không được chết...
Mạc Khinh Vũ trong hôn mê, thân hình không ngừng run rẩy, không ngừng yên lặng kêu gọi, kêu gọi tâm của một bên người kia...
Ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Giang Nam!
Tiểu viện!
Tử Tà Tình cả kinh mà dậy, trong lúc đó tâm loạn như ma. Trong tối tăm giống như có một người đang nói chuyện nhưng lại rất mơ hồ.
Nàng cau mày trầm tư, muốn xem tinh tường, muốn suy nghĩ hiểu rõ, nhưng trước mắt lại tựa hồ như có một đoàn sương mù che lấy mắt của nàng, che lấy lòng của nàng.
Trong lòng nàng kịch liệt co rút đau đớn. Tử Tà Tình kêu lên một tiếng đau đớn, cúi người che ngực, trong mắt bắn ra vẻ thất kinh, nàng phát hiện tâm mình không ngờ hoàn toàn rối loạn.
Đây là có chuyện gì?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một chuyện, trong lúc này ù ù cạc cạc lại nhớ tới Sở Dương, nhớ tới, lúc trước khi bản thân rời khỏi đã lưu lại bài thơ kia.
Chích thân cô lừ đăng thiên nhai,
Tha nhật vân đoan như tương kiến,
Thinh quân Giang Nam tảo lạc hoa!
Tạm dịch:
Gió gấp mây cao cảnh xuân tươi đẹp,
Một mình cô lừ trôi giạt chốn thiên nhai:
Ngày khác nếu như bèo mây còn tương kiến Thinh chàng đến Giang Nam quét hoa rơi!
Đột nhiên trong lòng vừa động, lẩm bẩm nói: "đã xảy ra chuyện gì?
Một thanh âm nhẹ nhàng mà nói: "Lạc Hoa Như Mộng, mộng chính là trống rỗng hồng trần phù hoa, Lạc Hoa trong mộng Tử đại tỷ, bảo trọng...
Nói xong bóng dáng Sở Dương nhanh chóng đi xa. Hắc y bồng bềnh, hóa thành một đóa Hắc Vân ở chân trời rồi ngay sau đó biến mất vô tung vô ảnh.