"Mặc kệ là gì". Ngũ trưởng lão xoa xoa tay lộ ra một bộ dáng mà ở trong mắt Sở Dương chính là 'Sắc lang' tiêu chuẩn. Hắn tươi cười nói:"Chính là muốn hỏi ngươi. Ha ha а... Lời này nói như thể nào nhi".
Sở Dương gần như đoạt cửa mà chạy, run giọng nói:"Ngài. đã lớn tuổi như vậy rồi".
Ngũ trưởng lão trùng mắt:"Cái này cùng tuổi lớn nhỏ có gì quan hệ. lão phu là người già nhưng tâm không già".
Sở Dương hỏi:"Ngài rốt cuộc muốn làm gì?" mà trong lòng thầm nghĩ, lão nhân này nếu đưa ra yêu cầu gì quá phận thì lão tử liền đập cho lão ngất đi.
"Thử này. ngươi lấy được từ đâu?" Lão đầu nhi tham lam nước miếng ướt át nhìn Sở Dương hỏi.
"Hả?" Sở Dương ra ngoài ý muốn hỏi lại:"Dược liệu hả?".
Lão đầu nhi mật nhãn mày nhíu nhịn không được nói lại:"về dược liệu".
"Trời ạ'' Sở Dương thờ phào một hơi nhẹ nhõm nói:"Thế mà ngươi làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng ngươi định làm cái gì ".
Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này đến phiên lão đầu nhi kỳ quái, gãi gãi đầu buồn bực nói:"Ta làm sao?".
"А. không có gì" Sở Dương lúng túng nói.
"Ngạch? Không có gì là sao?" Lão đầu nhi vẻ mật nghi hoặc hỏi.
"Ngạch khụ khụ. thuốc này ta có được qua một con đường đặc thù Ha ha"
Sở Dương chuyển đề tài. nhãn châu chuyền động mồm miệng linh hoạt nói.
"Qua con đường đặc thù ?" Ngũ trưởng lão hai mắt giống như đèn pha vậy sáng quắc lên.
"Đúng vậy" Sở Dương cười ha ha tự châm chước nói:"Ta có một vị bẳng hữu. ừm. vị bằng hữu này và phiến chù trong Hắc huyết tùng lầm quan hệ không tệ. Ha ha".
"Ngươi cùng phiến chủ Hắc huyết tùng lâm quan hệ tốt lắm hả?" Lão đầu nhi kích động nói năng lộn xộn nói:"Mà vị bằng hữu này tên là gì?".
"Ha ha а" Sở Dương ý vị thâm trưởng cười.
"Liều lĩnh, liều lĩnh quá. Ha ha chuyện này sao có thể hỏi được". Ngũ trưởng lão tự giễu vỗ vỗ cái trán nói:"Nói như vậy Hắn ờ nơi đó. từ trong Hắc huyết tùng lâm có đại lượng dược liệu?".
"Cũng không phải là rất nhiều" Sở Dương giải thích"Bời vì phiến chủ sau khi thu lượm còn phải sử dụng một bộ phận phần cho người làm trong Hắc huyết tùng lâm cho nên có thê đưa ra cũng chi là một tiểu bộ phận mà thôi''.
"Một tiều bộ phận cũng không sao. ở đâu?" Ngũ trưởng lão nhích mông ngồi xích lại nói:"Bán thế nào?".
"Cái này'' Sở Dương tựa như muốn nói lại thôi.
"Ngươi nói đi. điều kiện gì" Ngũ trưởng lão tin tưởng tràn đầy nói. tựa như mặc kệ Sở Dương đề xuất điều kiện gì hẳn đều có thể lập tức thỏa mãn được.
Dược liệu từ Hắc huyết tùng lâm tại Cửu trùng thiên đại lục cực kỳ khan hiểm.
"Khụ khụ. vị bằng hữu này của ta cần một số dược liệu không có trong Hắc huyết tùng lâm ngoài ra còn có. cần tử tinh, đại lượng tử tinh, đại lượng tử tinh".
Sở Dương ánh mắt hơi hơi lóe lên thản nhiên nói:"Ngũ trưởng lão. cái Vạn Dược đại điển này mỗi người đều mang đến không ít dược liệu nhưng do dược tính đặc biệt nên nếu không dùng nhanh, để thời gian quá dài thì dược lực sẽ hư hao cho nên bình thường đều đương trưởng xử lý?".
"Xác thực là có việc này" Ngũ trưởng lão gật gật đầu nói:"Thiên địa linh dược có đặc tính này đều rất trân quý nhưng lại càng khó có thế bão quản được. Ví dụ như Thất tinh linh lung thảo nếu qua một đêm sẽ có mẩy phiến lá nhũn ra. một khi phiến lá nhũn ra thì dược tính trong đó đã mất đi quá nữa. như thế sẽ không đáng giá như thất tinh linh lung thảo đầy đủ vậy".
"Hơn nữa cái Vạn Dược đại điển này phải có loại thiên địa linh dược tự thân có chứa sinh mệnh lực mới có thể trúng cữ cho nên ngay cả k dùng bí pháp đề bão hộ nhưng một đường phong trần đến được nơi này cũng không thể bão tồn được tốt nhất, chi là đương trưởng xử lý thôi".
"ừm. quả là thế. nghe nói sau khi dự tuyển xong, toàn bộ đều đem đi bán đấu giá à? Có Gia Cát gia tộc chủ trì?" Sở Dương nhẹ giọng nói.
"Ngươi muốn đem đi bán đấu giá? Ngũ trưởng lão cau mày hỏi lại. Nếu là như vậy. Dược cốc có thể lấy nhưng chi sợ là không được nhiều.
"Ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi". Sở Dương buông tay vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Vị bằng hữu kia cần lợi ích lớn nhất thôi. Ai. gian thương mà. thuần túy là gian thương".
"Tìm được lợi ích lớn nhất. Thực ra cũng không gì đáng trách" Ngũ trưởng lão ngược lại an ũi hẳn một câu rồi lại lập tức hửng thú bừng bừng nói:"Như vậy, Lần này hắn có thể lẩy ra bao nhiêu nữa ?".
"Trước mắt hắn chi cho ta ba bốn chục quả thôi'' Sở Dương như muốn nói lại thôi vậy.
"Nhiều như vậy sao?" Ngũ trưởng lão nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
Dược liệu trong Hắc huyết tùng lâm lại có thể lập tức có đến ba bốn chục quả? Cái này thật sự là thủ đoạn thông thiên mà.
"Nếu có thể ra tay toàn bộ. Hắn nơi đó hình như còn có bảy tám trăm quả gì đó" Sở Dương tiếp tục nói.
"Con mẹ nó" Ngũ trưởng lão bật thốt lên :"Mẹ nó Bảy tám trăm quả dược liệu trong Hắc huyết tùng lâm" Hắn nghiến ráng trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Dương, thân mình cực lực ngửa ra sau chi kém một tia nữa là... liền ngã chỏng vó từ trên ghế ngã xuống đất. ng
"Nghe hắn nói là có nhiều như vậy" Sở Dương từ trong tay áo lấy ra một tấm gấp giấy:"Bất quá dược vật ngoại giới mà hẳn cần cũng thật sự không ít".
Ngũ trương lão vừa tiếp nhận đã không khỏi ô lên một tiếng, hàng râu bạc run lên nói :"Xác thực là không ít. cái này thật sự là. Thực là toàn diện, xem ra vị dược sư này cũng là một vị cao nhân. Hắn tuyến chọn dược thật sự là đủ loại, mỗi một cách đều không ngờ đến. đều không nghĩ đến. thuốc bồ độc dược đủ.
Mạc Khinh Vũ căn bản không có nghĩ đến là ở chỗ này lại nhìn thấy Sở Dương. Trên đường đi, sư phụ tìm mọi cách ngăn cản nên nàng đã mơ hồ ý thức được sư phụ không muốn cho mình cùng Sở Dương ca ca gặp mặt.
Dù sao, tu vi mình chính là tốc thành nên trụ cột không vững chắc. Trong khoảng thời gian này đi du lịch trên thực tế chính là muốn cho mình ổn định tâm tình để tăng trưởng tu vi.
Cái này Mạc Khinh Vũ sao lại không biết? Dưới tình huống này nếu gặp Sở Dương chỉ sợ đạo tâm mình bị ảnh hưởng cho nên Bố Lưu Tình vẫn ngăn cản nhưng lại không nóng nảy cũng không làm ra hành động gì nên tuy Mạc Khinh Vũ trong lòng bất mãn mà không có lời nào để nói.
Thậm chí nàng còn nói với Bố Lưu Tình: "Sở Dương ca ca nhất định sẽ đến Vạn Dược đại điển" mặc dù những lời này Từ sâu trong tâm linh nàng cũng hoài nghi.
Nhưng tại giờ khắc này, ở trong đám đông dưới kia nàng liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng kia.
Bóng dáng này... Bóng dáng này mặc đồ đen. Dáng thắng như bạt kiếm lại mang theo một loại lười nhác và tiêu sái. Bả vai cũng không tính là rộng nhưng bả vai như vậy lại làm cho Mạc Khinh Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm giác được nó có thế chống đỡ được toàn bộ mưa gió trên đời!
Bóng dáng này nàng đã khắc cốt mình tâm. Bóng dáng Sở Dương chỉ chợt lóe lên rồi liền, biến mất ở trong đám người mà Mạc Khinh Vũ vẫn ở trên nhà vẫn ngơ ngác, hai hàng lệ khẽ lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Giờ khắc này nàng không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Vừa chua xót, vừa vui mừng, cay đắng và còn có chút không yên, có chút thẹn thùng, có chút tâm loạn như ma. Chỉ cảm thấy tim càng lúc càng đập nhanh như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
Vui sướng như phát cuồng nhưng một thanh âm cũng không phát ra. Rõ ràng là rất muốn nhảy xuống lập tức đi tìm hắn, nói cho hắn biết mình nhớ hắn bao nhiêu nhưng cực độ vui mừng lại làm cho bản thân cứng ngắc như con rối vậy, người không nhúc nhích tý nào.
Nàng chỉ ngơ ngác đứng như vậy, theo đó nước mắt ào ào chảy xuống, ngay cả lau cũng không thèm lau.
Tầm mắt đã mơ hồ đi, nàng nhìn ra ngay cả gần trong gang tấc cũng không thấy rõ nhưng nàng vẫn chấp nhất như cũ, hai mắt đẫm lệ nhìn theo phương hướng Sở Dương biến mất mà trong lòng ở điên cuồng kêu gọi: "Sở Dương ca ca, muội muốn gặp huynh. Sở Dương ca ca, muội gặp được huynh rồi! Thật tốt!" nhưng ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Rốt cuộc, nàng dùng hai tay bưng mặt rồi ngồi bệt xuống nức nỡ lên. Nước mắt từ trong các kẽ tay điên cuồng rớt xuống. Nàng càng khóc càng lợi hại, dần dần cả người run lên.
Huynh có biết muội nhớ huynh thế nào không? Có biết ta cô đơn thế nào không? Có biết không có huynh bên cạnh ta tịch mịch cỡ nào không? Có biết mỗi ngày ta đều nằm mơ thấy huynh không?
Hai bả vai gầy yếu run run, sau lúc vui mừng là sự chua xót thật lớn ập đến trong lúc nhất then tâm tình không thể khống chế được.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy? Sao lại khóc?" đứng phía sau, Bố Lưu Tình có chút sốt một hỏi.
"Con... con" Mạc Khinh Vũ điềm đạm đáng yêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:"Sư phụ Con nhìn thấy hắn''
Bố Lưu Tình trong lòng bộp một tiếng hỏi:"Ai? Con thấy ai ?".
"Con nhìn thấy Sở Dương ca ca'' Mạc Khinh Vũ lau nước mắt, cảm thấy mình càng ngày càng thương tâm nhưng cũng càng vui mừng nói:"Con nhìn thấy hắn rồi, sư phụ''.
Bố Lưu Tình nghẹn họng nhìn nhìn nàng trân trối rồi như con rối lặp lại nói:"Ngươi thấy hắn ?".
"Vâng!" Mạc Khinh Vũ dùng sức gật đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống bốp bốp trên mặt đất.
Bố Lưu Tỉnh, trừng mắt mười phần buồn nàn nói:"Cái này, tên hỗn đản đó sao lại ở chỗ này?".
"Hừ!" Mạc Khinh Vũ nhất thời thật hừ mạnh một tiếng rồi lại chà chà chân tức giận nói:"Sư phụ là người xấu!" nhỏ lệ rồi đột nhiên nhớ tới nói:"Con đi tìm hắn đây!".
Nói xong liền từ trên nhà cao tầng nhẹ nhàng lao xuống.
Bố Lưu Tình cũng không ngăn cản. thấy Mạc Khinh Vũ đã bay xuống thì không khỏi thì thào ca thán một tiếng: "Nha đầu ngốc đúng là đứa nhỏ yếu đuối''
rồi lại lập tức liền thở dài nói:"Tên hỗn đản này sao lại xuất hiện ở trong này chứ? Thật sự là tính sai rồi''.
Mạc Khinh Vũ thả người xuống, ở giữa không trung một đoàn hồng ảnh lơ lửng phiêu phiêu rớt xuống tựa như cửu thiên tiên từ trên. trời giáng xuống.
Toàn bộ người phía dưới nhìn lên mà ngây người.
Thân ảnh Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng dừng lại nơi Sở Dương vừa biến mất rồi vội vàng chạy đi lo lắng tìm kiếm, xung quanh nàng đám người đều nhốn nháo hiếu kỳ không biết viên mình châu này với vẻ mặt mờ mịt và kích động đang tìm kiếm cái gì.
Nhưng Mạc Khinh Vũ đều không nhìn ai, trong lòng nàng chỉ có một đạo thân ảnh nọ. Nàng đau khổ tìm kiếm, trong lòng kêu gọi Sở Dương ca ca ta đến đây huynh ở nơi nào?Huynh ở nơi nào? Ta rõ ràng thấy huynh rồi mà huynh đi đâu rồi?
Thật lâu sau, Mạc Khinh Vũ mói dừng tìm kiếm vì nàng biết Sở Dương đã đi xa rồi.
Nàng mờ mịt đứng giữa biển người, bốn phía dòng người như nước mà sao nàng lại cảm thấy rất cô độc. Nàng nhịn không được nước mắt lại chảy xuống rồi ngồi sụp xuống hai tay bưng kín mặt mà khóc, hai bả vai gầy yếu không ngừng run lên...
Thì ra ngươi ở đây. Thật lâu sau đầu vai nàng có người vỗ vỗ, Mạc Khinh Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn lại thì thấy Bố Lưu Tình đang đứng phía sau thương hại nhìn mình nói: "Ngoan. Tiểu Vũ. trở về đi. Nếu hắn ở đây thì một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp nhau".
Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu. hai mắt cụp xuống rồi một chuỗi nước mắt trong suốt lại tuôn xuống dưới. Bố Lưu Tình kéo tay nàng rồi nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà.
"Tiểu Vũ... Ngươi còn nhỏ". Bố Lưu Tình suy nghĩ hồi lâu mới thở dài rốt cuộc nhẹ giọng khuyên nhủ:"Con mới có mười ba tuổi... cứ tiếp xúc với tình yêu sớm như vậy. con... như vậy còn khá sớm; như vậy đối với con không tốt lắm".
Mạc Khinh Vũ kinh ngạc nhìn ra bên ngoài như mê như tình nói:"Sư phụ. đây là tình yêu sao?".
Bố Lưu Tình ngẩn ra.
"Đây là tình yêu nam nữ sao?" Mạc Khinh Vũ lại kinh ngạc nói rồi tựa như thở dài mà xác định lại. Thật lâu sau. nàng mới lại có thể dùng một loại khẩu khí của người thành thục sâu kín thở dài một tiếng nói: "Loại cảm giác này. vừa chua sót lại vừa chờ mong... ''
Bố Lưu Tình có điểm hôn mê. tiểu đồ nhi này rõ ràng là có vẻ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. hắn đang muốn khuyên nhủ nữa thì lại nghe thấy Mạc Khinh Vũ nói: "Không nghĩ đến hắn nữa. làm sao có thể làm được đây... Con tựa như không phải là chính mình nữa. Sư phụ..." Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên
Bố Lưu Tình nói:"Sư phụ. ngài đã hưởng thụ qua loại tình yêu này chưa?".
Bố Lưu Tình mạnh giật mình suy nghĩ như gió trở lại một vạn năm trước, trí nhớ vốn đã phủ đầy bụi đột nhiên lại nảy lên trong lòng rồi một gương mặt kia lại như sống lại.
Chính mình tường rằng đã sớm quên nhưng giờ phút này nhớ tới thì ra căn bản là chưa từng quên được. Lão thở dài rồi không khuyên can Mạc Khinh Vũ nữa mà lẳng lặng ngồi xuống.
Bao nhiêu năm trước... Một thê hai thiếp, sau khi thê thiếp qua đời mấy trăm năm sau hắn lại nạp thê thiếp tiếp nhưng vẫn nhớ rõ. có một người như vậy. lúc sắp chết vẫn lưu luyến nhìn mình cuối cùng nói ra câu kia.
"Thật ra muội rất muốn chết sau huynh. Muội không cam tâm... Không có muội, huynh thật đáng thương, năm tháng đằng đẵng về sau huynh một mình độc hành: nhân sinh từ từ huynh một mình một người cô độc tịch mịch, cô đơn thê lương... Làm muội sao yên tâm cho được... ''.
Bố Lưu Tình suy nghĩ, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười hoài niệm thê lương, từ sau những lời này. nàng đã chết và chính mình mãi cho đến hiện tại cũng không có khái niệm nhà nữa.
Bao năm tháng đã qua. đối với thường nhân mà nói mình đã sống vô cùng lâu, là nhân vật lục địa thần tiên rồi nhưng... Ai có thể biết được trong những năm tháng này lại còn có thể trải qua vài lần sinh ly tử biệt đau lòng như vậy ?
Người bình thường, thậm chí là võ giả. có mấy người có thể thực sự được người yêu đầu bạc răng long chứ?
Bố Lưu Tình từ từ thở dài một tiếng. Trên cửa sổ, hồng y thiếu nữ cũng thở dài và âm thanh cũng tràn ngập sự đau lòng đoạn hồn. Bố Lưu Tình vừa nghe thấy tiếng thở dài này nhất thời lại thở dài một tiếng...
Thật là có chút không hiểu thế đạo ngày nay. tiểu nha đầu mới mười ba tuổi... lại có thể như thế...
"Sư phụ không cần lo lắng cho con. chỉ cần xác định Sở Dương ca ca ở tại nơi này là lòng con cao hứng rồi, hơn nữa nhất định là có thể thấy được huynh ấy", Mạc Khinh Vũ nói:"Con sẽ chờ đợi. mỗi một ngày đều chờ đợi... ''.
Bố Lưu Tình lại thở dài một tiếng nói:"Ta có việc phải làm đây... Ai. ta hiện tại thật hy vọng người ngồi ở trước mặt con chính là Ninh Thiên Nhai mà không phải là ta''
Mạc Khinh Vũ tựa như không có nghe được mà kinh ngạc đưa ánh mắt chuyển về hướng sổ. Bố Lưu Tình cười khổ một tiếng rồi lại lập tức trầm tư
Từ khi đến nơi này. mấy ngày nay Bố Lưu Tình vẫn suy nghĩ một vấn đề mà vấn đề này làm cho hắn cảm thấy bất an. Thậm chí có một cảm giác nguy hiểm mơ hồ. Có đôi khi lại cảm giác thấy ngực phát lạnh mà loại cảm giác này đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy qua.
Nhất là sau khi nhìn thấy Pháp Tôn thì loại cảm giác này liền nhiều hẳn lên. cho đến khi vào ở trong này thì loại cảm giác này vẫn có khi phát sinh. Điều này làm cho Bố Lưu Tình rất kinh ngạc. Lấy tu vi của ta hiện nay ở trong này chẳng lẽ còn có cái gì nguy hiểm nữa? Chẳng lẽ... Pháp Tôn thực sự dám cướp đệ tử trong tay mình? Bố Lưu Tình trong mắt hàn quang chợt lóe.
Nhớ tới Pháp Tôn Bố Lưu Tình liền cảm thấy có chút buồn bực hơn nữa tư tưởng cũng phức tạp hẳn lên. Ngày đó sau khi gặp nhau. Bố Lưu Tình càng nghĩ càng thấy không thích hợp. rốt cuộc tại một ngày kia chợt nghĩ ra lý do mà mình cảm giác không thích hợp.
"Lúc trước khi tiểu đệ bái sư ân sư đã từng nói qua. nhất mạch thần công này chỉ có người có Tiên thiên linh mạch là truyền xuống được... tiểu đệ về sau nếu muốn thu truyền nhân thì thà rằng phải đem công pháp hoang phế đi cũng quyết không thể thật giả lẫn lộn được. Phải là Tiên thiên linh mạch mới được!".
Đây là lời Pháp Tôn nói!
Bố Lưu Tình rốt cuộc tìm được rồi không đúng rồi.
Pháp tôn, thì ra là... Tiên thiên linh mạch!
Ánh mắt Bố Lưu Tình như chim ưng chớp động, tuổi của Pháp Tôn và Ninh Thiên Nhai cơ bản không kém nhau nhiều lắm. Ta và lão Ninh tư chất được cho là thượng thừa nhưng không phải là tuyệt đỉnh còn Pháp Tôn lại chính là yêu nghiệt Tiên thiên linh mạch ! Cái này nói lên điều gì?